Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 172-2



Edior: thu thảo

Sau khi lên bờ, Lạc Vân Hi lạnh run cả người, hai người đi về hướng đường lần trước, bước tới nơi địa thế cao. Sơn động cũng chẳng phải kín gió, trên đỉnh có rất nhiều vết nứt, trong khe đá xung quanh cũng có không ít thực vật sinh sống, tới nơi cao, Quân Lan Phong sử dụng kiếm chém một ít cành cây chất thành một đống, mài đá nổi lửa, đốt một đống lửa.

Ánh lửa sáng lên, xung quanh lập tức ấm áp hẳn.

Lạc Vân Hi cởi áo ngoài, lộ ra áo bên trong thêu hoa hồng nhạt, một mặt bảo Quân Lan Phong: "Cởi áo ngoài, dễ dàng khô hơn một chút đấy."

Quân Lan Phong mỉm cười nhìn nàng, nói: "Đừng để lạnh cóng, ngồi gần một chút đi."

Hắn không ngừng thêm củi vào đống lửa, lửa cháy rất lớn, chẳng mấy chốc, y phục của hai người đã hông gần khô.

Lạc Vân Hi cau mày nói: "Chờ chút nữa đi lên, chẳng phải quần áo lại ướt sao?"

Quân Lan Phong cười nói: "Không đi theo con đường kia. Ta đoán chừng cái động này còn có một lối ra khác, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đi tìm ra."

Thấy hắn nói chắc chắn như vậy, Lạc Vân Hi mới thở phao nhẹ nhõm.

Quân Lan Phong liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ở dưới ánh lửa cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, nơi này không có vấn đề gì, tuyệt đối không có người đến quấy rối bọn hắn . . .

Thấy hắn liên tục nhìn mình, Lạc Vân Hi có chút không tự nhiên nói: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng ta thấy sao?"

Ánh mắt Quân Lan Phong sâu thêm, một tay chống xuống đất, thân mình nghiêng đến cạnh người nàng, nhẹ giọng nói: "Hi nhi, ngươi quên một việc."

"Chuyện gì vậy?" Lạc Vân Hi có cảm giác không ổn, muốn ngồi sang bên cạnh.

Vừa rồi còn không cảm giác được cái gì, hiện tại quần áo hong khô, ở trong sơn động vắng lặng không người dưới vách núi này, chỉ có hai người bọn hắn, nàng liền lo lắng, Quân Lan Phong này không cần mặt mũi, không biết sẽ làm những gì với nàng.

Quả nhiên, đến rồi . . .

Quân Lan Phong nhắc nhở nàng: "Chuyện trước đó chưa làm xong mà bị quấy rầy đó."

Lòng Lạc Vân Hi hoảng lên: "Đừng làm bậy!"

Nàng đứng lên, lùi lại vài bước .

Đột nhiên, mắt cá chân hơi tê, Lạc Vân Hi vội vàng ngồi xuống, cởi giầy ra.

"Sao vậy?" Quân Lan Phong nhìn thấy hành động khác thường của nàng, mặt chợt biến sắc, trong lòng lập tức thay đổi, chạy vài bước tới , nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng, nói: "Trặt chân sao?"

"Không phải, vừa rồi lúc ở trong nước, dường như hơi ngứa một chút, không nghĩ là chuyện to tát." Lạc Vân Hi cởi một nửa vớ, đã nhìn thấy cạnh mắt cá chân bên chân phải đỏ ửng lên, máu tươi từ một dấu răng động vật chảy ra ngoài, nàng mới bừng tỉnh: "Là bị rắn nước cắn."

Quân Lan Phong cầm dạ minh châu tới, nhờ ánh lửa, thấy rõ, bất chợt liền nâng chân của nàng lên, cúi người xuống, hút vết thương của nàng.

Lạc Vân Hi ngẩn ngơ, cảm thấy môi mỏng của nam nhân đang kề sát mắt cá chân của nàng, lập tức kinh ngạc nói : "Đừng, ta tự mình làm . . . "

Quân Lan Phong ấn chặt chân nàng, mút một búng máu, phun ra bên cạnh, trầm giọng nói: "Chính ngươi làm sao? Ngươi có thể có được à?"

Lạc Vân Hi bị thương ở cạnh ngoài của mắt cá chân, dùng lực thế nào cũng làm không đưa đến miệng được!

Lúc này nàng không nói gì.

Kì thực, coi như là với tới, Quân Lan Phong sao có thể để nàng tự làm chứ?

Thế nhưng, nam nhân này từ trước đến giờ có bệnh thích sạch sẽ rất nặng. . . nàng ngượng ngùng nói: "Không trúng độc."

"Nhưng sẽ bị cảm." Quân Lan Phong ngăn chặn nàng nói, mút rồi phun sạch sẽ máu tụ ở vết thương, mới lau môi, nói: "Đi rửa sạch là được."

Không nói lời gì liền ôm Lạc Vân Hi lên, cầm dạ minh châu, nhanh chân đi về hướng dòng nước bên cạnh.

Đến cạnh dòng nước, hắn thả Lạc Vân Hi ngồi trên bờ, lấy khăn lụa của mình, thấy thế Lạc Vân Hi vội nói: "Đừng, dùng khăn của ta đi."

Chiếc khăn kia nàng từng nhìn thấy hắn lau miệng.

"Của ngươi hay của ta chẳng phải cũng giống nhau thôi sao?" Quân Lan Phong nhìn nàng một cái, môi cong lên, nụ cười trên mặt rất thỏa mãn, cúi đầu, ngâm cái khăn vào nước, nhẹ nhàng lau chùi miệng vết thương.

Lạc Vân Hi lẳng lặng nhìn chân tay hắn làm động tác có chút vụng về, vểnh môi đỏ mọng, trong lòng dâng lên mùi vị phức tạp.

Từ lúc đến hoàng hứng tự, nàng liền coi hôm nay như một trò chơi, có thể phóng túng mình một chút trong trò chơi.

Biết rõ là một loại tàn nhẫn đối với mình, đối với hắn cũng như thế, thế nhưng, sau khi rời khỏi nơi này, thân phận của bọn hắn, địa vị và quan hệ hôn nhân đều có khoảng cách nhất định.

Khóe mắt hơi ẩm, dưới ánh sáng của dạ minh châu, nàng tinh tế nhìn vẻ mặt thành thật của nam nhân, muốn ấn sâu tình cảnh này vào trong đầu.

Cứ như cảm nhận được nữ tử đang chuyên chú nhìn mình, Quân Lan Phong nâng gương mặt anh tuấn lên, đôi mắt nhìn lại nàng, trong mắt đều là vẻ sủng nịch: "Đau không?"

"Có thể tự đi được." Lạc Vân Hi đỡ lấy vai hắn, đứng lên, nàng cũng không mang giầy thêu, cho nên trực tiếp dẫm trên đất.

Quân Lan Phong lo âu cúi đầu, hỏi : "Đặt chân thử xem, có đau hay không?"

Chân phải Lạc Vân Hi đặt xuống đất, nhíu mày, hai tay vịn cổ hắn, để sức nặng toàn thân treo lên trên người hắn: "Quên đi, đi ngồi thôi."

"Ừm, ở đây lạnh lắm." Quân Lan Phong nâng đỡ eo nàng, bế nàng lên, đi đến gần đống lửa. Lần này, Lạc Vân Hi cũng không vùng vẫy, mà là ôm thật chặt hắn không nói gì.

Đến cạnh đống lửa, lửa so với lúc trước nhỏ hon, Quân Lan Phong muốn buông Lạc Vân Hi ra, chợt phát hiện nàng có gì đó không đúng, nhấc mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt nàng phức tạp nhìn mình.

Quân Lan Phong ngẩn ra, muốn nói gì, trong mắt Lạc Vân Hi xẹt qua nụ cười giảo hoạt, hai tay đan xen, nắm cổ hắn, đưa đầu gác trên bả vai hắn, bĩu môi môi nói: "Không muốn xuống."

"Rầm!" Đầu óc như sắp vỡ, đầu óc Quân Lan Phong trống rỗng, không muốn xuống . . . tim run rẩy, hắn ôm chặt thân hình tuy nhỏ lại vô cùng mềm mại của nàng, run giọng nói: "Vậy, cũng không cần xuống."

Lạc Vân Hi cười "khanh khách", trong lòng thấp giọng thở dài, nếu là phóng túng, vậy thì lại cẩn thận phóng túng đi, ngày mai, sau khi rời khỏi nơi này, bọn hắn lại chính là người dưng.

"Hi nhi, đừng mê hoặc ta." Quân Lan Phong miễn cưỡng trấn định tâm tình, nói: "Bằng không, ta sợ ta sẽ không khống chế được nữa."

Nữ tử mình yêu hiếm khi chủ động như vậy, tuy hắn bị hưng phấn tới đầu óc trống rỗng, nhưng cũng không quên lý trí, sợ mình chọc nàng ngại ngùng.

Lạc Vân Hi lướt qua khuôn mặt của hắn, hà hơi nóng, tuy kiếp trước dụ dỗ vô số nam tử, nhưng hiện tại đối mặt với nàng chẳng phải mục tiêu, chẳng phải kẻ đã bị nàng coi là người chết gì đó, mà là nam nhân mình thích, khó tránh có chút lo lắng.

Quân Lan Phong nhìn ánh mắt thành thực thâm tình của nàng, lập tức bản thân bị lạc lối, si ngốc đối diện nàng, cũng không dời ánh mắt ra nữa.

Đốm lửa "bùm bùm cách cách" mà cháy, là tiếng đống lửa bùng cháy, cũng là ánh mắt đan vào tạo ra dòng điện.

"Lan Phong . . . " Lạc Vân Hi than nhẹ một tiếng.

Chỉ là một tiếng kêu không kiềm chế được, đã khiến đại não Quân Lan Phong lần thứ hai trống rỗng, cả người run rẩy, lòng say mê đến bét nhè, sau lưng là vách núi, hắn ưỡn một cái, xoay người lại, áp Lạc Vân Hi đến trên vách đá, đôi môi nóng hổi niêm phong lại môi đỏ của nàng, lưỡi dài điên cuồng xâm nhập, kịch liệt đòi lấy, hơi thở gấp đường: "Hi nhi, sau này cứ gọi ta như vậy."

Hai gò má Lạc Vân Hi ửng hồng, lưng dựa vách đá, gối lên hai tay của hắn, bám vào cổ hắn, vô lực treo trên người hắn, vừa rồi bị hôn nên có chút thất thần.

"Lại gọi ta một tiếng nữa." Quân Lan Phong có chút chưa được thỏa mãn nói một tiếng, ánh mắt như lửa gắt gao khóa chặt hai mắt của nàng.

"Trung Sơn Vương." Lạc Vân Hi cười xấu xa nói.

Quân Lan Phong không nói gì, cái trán đầy đặn tựa vào trán nàng, hơi thở nặng nề: "Không ngoan, Hi nhi, gọi ta."

Lạc Vân Hi nhìn vào hai mắt của hắn , lầm bầm hỏi : " Lan Phong , ngươi thích ta sao . . . "

Ánh mắt Quân Lan Phong trong nháy mắt vô cùng u ám, ôm lấy nàng, ngồi vào trước đống lửa, để nàng ngồi trên bắp đùi, không chờ Lạc Vân Hi điều chỉnh dáng ngồi, hắn đã nghiêng thân đè xuống, khí tức nam tử thành thục nóng bỏng hết mức vọt tới, giọng nói gấp gáp: "Ngươi xem nói có thích hay không?" Lưỡi dài không kịp chờ đợi thăm dò vào đôi môi nàng.

Lạc Vân Hi lè lưỡi, cùng hắn quấn quýt.

Tuy kiếp trước nhiệm vụ của nàng là mê hoặc mục tiêu, nhưng cũng chưa bao giờ có chuyện dùng thân thể giao dịch, cho nên đối với phương diện này nàng vẫn rất là lạ lẫm.

Dựa vào cảm giác thưởng thức đầu lưỡi của hắn, lòng Quân Lan Phong ngọt đến tê dại, từng bước làm sâu thêm thêm nụ hôn nồng nàn này.

Lạc Vân Hi nằm, hai tay ôm đầu hắn, gắng sức đáp lại, đầu lưỡi trúc trắc làm cho Quân Lan Phong điên cuồng.

"Hi nhi, thích ngươi, chỉ thích ngươi...ngươi cũng thích ta." Hắn vui vẻ ngốn từng ngụm lớn nước bọt, thỏa mãn vô cùng, chậm rãi mở hai mắt ra.

Đầu lưỡi cũng không rời khỏi môi của nàng, hắn nhẹ nhàng thưởng thức như uống rượu ngon, đôi mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt trong trắng nhỏ nhắn Lạc Vân Hi hồng thấu, ánh mắt mê ly, lòng mềm thành một vũng nước, vùi mặt vào cổ nàng, ngửi mùi sữa thơm làm hắn an lòng, nhẹ mút vào.

Lạc Vân Hi ngâm khẽ một tiếng đẩy hắn ra.

Hai mắt Quân Lan Phong đã tối lại không có một tia sáng, da thịt nữ tử non mềm nhẵn nhụi, mùi vị dĩ nhiên không kém hơn mấy so với môi đỏ mọng kia, hắn rất muốn cứ như vậy mà hôn mãi, hôn khắp toàn thân cũng không đủ phải không? Thế mà, chung quy vẫn phải kiềm chế như vậy, hắn ngẩng mặt lên.

Dưới ánh lửa than, Lạc Vân Hi có chút buồn ngủ, dựa trong lòng hắn nói: "Muốn ngủ."

Quân Lan Phong đâu chịu ngủ, ôm không đủ, thân mật không đủ, còn kém nuốt nàng vào trong bụng.

Mùi vị hai bên tình nguyện, vốn cùng cảm giác cưỡng hôn nàng thường ngày rất khác nhau, lần đầu tiên thưởng thức ngon ngọt như vậy, hắn hận chẳng thể thân mật như vậy cả mười hai canh giờ.

Thế mà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mệt mỏi của Lạc Vân Hi, cuối cùng hắn cũng không nỡ, thâm tình nói: "Nha đầu ngủ không đủ, ngủ đi, cùng nhau ngủ."

"Ừm." Lạc Vân Hi dưới nụ hôn thân mật như chuồn chuồn lướt nước của hắn ngủ say,.

Đêm đó, nàng ngủ đặc biệt tốt, đến sáng sớm ngày thứ hai, bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.

Nàng mở mắt ra, thấy còn nằm ở trong ngực Quân Lan Phong, nhớ tới chuyện tối qua, không khỏi cúi mi mắt xuống một chút.

"Chủ tử, quần áo đưa vào luôn sao?" Giọng Cửu Sát vang lên ở bên ngoài.

Thấy Lạc Vân Hi cũng đã tỉnh rồi, Quân Lan Phong mới không vui nói: "Để bên ngoài trước." Lại nhìn về phía Lạc Vân Hi, trên dung mạo quyến luyến đầy tình ý: "Hi nhi, dậy thôi."

Lạc Vân Hi đỏ mặt tránh hắn, đứng lên.

Quân Lan Phong vội đỡ lấy nàng, ân cần hỏi: "Chân còn đau sao?"

Lạc Vân Hi thử đi được vài bước, lắc đầu nói: "Không đau."

Ở bên ngoài, tất cả đều giản lược, nàng chỉ chải lại mái tóc dài một lần nữa, lấy tay làm lược, buộc sau gáy, không có Xuân Liễu ở bên cạnh, ngay cả bím tóc nàng cũng lười tết.

Sau khi Cửu Sát đi vào, trông thấy trên đất hài cốt, lại nhìn mặt chủ tử đầy thâm tình, mặt Lạc tiểu thư mặt hồng hào, trong lòng chấn động mạnh.

Hôm qua lúc trời tối, hai người sẽ không phải lại . . . Ngẫm lại cũng phải, từ ngày đó ở thư phòng, chuyện này đã rất bình thường.

Ba người cùng tìm đường ở hướng cuối, tuy đường nhỏ nhiều nhánh, thế nhưng theo như phân bố càn khôn bát quái, vận khí mấy người rất tốt, thử lần thứ nhất đã đi đúng đường rồi, trực tiếp đi ra khỏi sơn động, trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu xuống, Lạc Vân Hi thở ra một hơi dài.

Nơi này còn thuộc về sơn mạch Thiên Trụ Sơn, chỉ là ở một cái thung lũng giữa sườn núi, cách hoàng hứng tự đã rất xa.

Quân Lan Phong hỏi Cửu Sát tình huống đêm qua, cũng lệnh cho hắn phái người tới Khô Lâu Quân Đoàn điều tra sự việc.

Lạc Vân Hi cũng biết, Khô Lâu Quân Đoàn là tổ chức lớn nhất có trụ sở ở Tận Nguyệt Quốc, cùng trải qua nhiều cột mốc quan trong trong lịch sử Tận Nguyệt Quốc, bối cảnh lớn mạnh, thế lực hùng hồn, những năm này vẫn mai danh ẩn tích, cũng không tiếp nhận danh sách mới, cũng không biết, đội ngũ này vậy mà phát triển đến Thiên Dạ.

Cửu Sát nói: "Nếu như dân gian nghe đồn là thật, tối hôm qua ám sát Lạc tiểu thư tại hoàng hứng tự chỉ là một phần nhỏ của quân đoàn, thuộc hạ lo lắng bọn hắn còn có chiêu khác nữa."

"Gần đây cẩn thận một chút, phái thêm chút người tới Lạc phủ." Quân Lan Phong nhẹ cau mày: "Khô Lâu Quân Đoàn trước kia là quân đoàn lớn mạnh một thời, cách nhận đơn giá cũng cao đến quá đáng, nhưng chưa bao giờ thất thủ, có thể nói ba năm không xuống núi. Nhưng bây giờ, ai bỏ ra lớn giá tiền như vậy mua bọn hắn đến ám sát một cô gái yếu đuối chứ?"

Hắn liếc nhìn Lạc Vân Hi, phủ định nói: "Không phải Lạc Phi Dĩnh, nàng ta không mời nổi." Lạc Vân Hi ngắm mũi nhọn về U Nhi, chỉ có điều, lúc này cũng không thích hợp nói chuyện này, chỉ hỏi: "Khô Lâu Quân Đoàn chẳng phải không thể thất thủ sao? Sao tối hôm qua toàn quân bị diệt?"

"Đây là bởi vì gặp được nhóm người Vương gia chúng ta." Cửu Sát có chút ít kiêu ngạo nói: "Vương gia một mình có thể địch lại mười người không nói, tổ chức Huyết Lang cũng là một tổ chức tinh anh, không thể yếu hơn Khô Lâu Quân Đoàn, đây là chuyện bọn hắn không nghĩ đến."

Bọn hắn một mặt đi từ sâu trong thung lũng ra, một mặt trò chuyện với nhau.

Vô Tràng đánh xe ngựa ở bên đường chờ bọn hắn, chuyện ngày hôm qua, hắn vô cùng tự trách, việc Lạc Vân Hi cưỡi tuyết luyện đi ra ngoài, hai cái đùi của hắn căn bản không đuổi kịp, vẫn có chút buồn ôm lấy trách nhiệm.

Quân Lan Phong cũng hiểu rõ đạo lý trong đó, cũng không trách Vô Tràng. Lên xe ngựa, hắn e ngại chân Lạc Vân Hi lên trên xe không tiện, trực tiếp ôm nàng lên.

Cửu Sát ở trên đường đã nghe được Quân Lan Phong không ngừng hỏi Lạc Vân Hi chân có đau hay không, có thể đi đường hay không, biết chân nàng bị rắn cắn, cho nên không cảm thấy có cái gì.

Nhưng Vô Tràng lái xe lại không biết nguyên nhân trong đó, trợn mắt ngoác mồm, nghĩ thầm, chủ tử, ngươi cũng quá . . . Thuộc hạ đã biết đến ngươi đối với Lạc tiểu thư tốt lắm, không cần tuyên dương như thế chứ?

Lạc Vân Hi thấy sắc mặt hắn khác thường, gấp vội vàng giải thích: "Chân của ta tối hôm qua bị rắn cắn, không tiện đi lại."

Vô Tràng thẫn thờ gật đầu.

Trở lại Vân Các, Quân Lan Phong xem xét phái ám vệ Huyết Lang xuống cho Lạc Vân Hi, sau khi xác nhận an toàn mới rời khỏi.

Hôm qua ban ngày lúc ở hoàng hứng tự, Quân Lan Phong đã truyền tin tức tới Vân Các, chỉ sợ Xuân Liễu không biết tiểu thư nàng đi đâu, lại đi hỏi xung quanh, truyền việc này ra ngoài để mọi người đều biết, cho nên tuy người ở Vân Các csolo lắng, nhưng không lộ liễu, thấy tiểu thư trở lại, mọi người đều vui vẻ.

Ngày đó sau giờ ngọ, Tề Sính Đình đến Vân Các, tối đó tuy Lạc Vân Hi đặc biệt tới viện của nàng ấy nói cho nàng ấy biết mình rất an toàn, Thái tử sẽ không động đến nàng, nhưng vẫn không yên lòng nổi, muốn đến Lạc phủ nhìn thử, nào biết Lạc Vân Hi vừa biến mất là cả một ngày. Nếu không phải Xuân Liễu bảo đảm Hi nhi không có chuyện gì, nàng ấy nhất định lo lắng đến chết.

Lạc Vân Hi mời nàng ấy vào trong chủ phòng nói chuyện, nói chuyện mình bình an xong, lại nói tới y học, Lạc Vân Hi liền cầm ra một quyển sách thuốc cấp độ nhập môn lấy từ Đoan Mộc Ly kia đưa cho nàng ấy, nói: "Ngươi không có chuyện gì thì đọc cho xong cái này, tận lực nhớ kỹ tất cả."

Tề Sính Đình cao hứng cầm lấy, còn muốn nói điều gì, Xuân Liễu ở ngoài cửa đã kêu lên: "Tiểu thư, Đỗ Tình Yên tiểu thư đưa thiệp tới, người đã ở ngoài cửa phủ!"

Giọng của của nàng ấy vô cùng kinh ngạc, tràn đầy vẻ không tin nổi.

Kinh thành đệ nhất tài nữ, minh châu của gia tộc thế gia Đỗ Tình Yên vậy mà đưa thiếp mời cho tiểu thư nhà mình sao? Tiểu thư nhà mình chỉ là một thiên kim con thứ của Thái Úy Phủ thôi đso!

Không chỉ nàng ấy nghĩ như vậy, Tề Sính Đình cũng như vậy, nhướng mày nói: "Hi nhi, khi nào ngươi lại thân cận với Đỗ Tình Yên như vậy?"

"Cũng không thân lắm." Lạc Vân Hi trầm thấp nói: "Nàng ta khá nhiệt tình."

Đứng dậy, nàng cùng Tề Sính Đình đi ra.

Lạc Vân Hi rất chú ý quấn một cái khăn lông hồ, sau khi nàng trở lại soi gương một cái, mới phát hiện trên cổ có một chút dấu hôn màu hồng, vô cùng xấu hổ, may mà là mùa đông, có thể che dấu một chút.

Bởi nguyên nhân thân thể Đỗ Tình Yên, tự chuẩn bị kiệu mềm, trực tiếp mang tới Vân Các, thấy Tề Sính Đình cũng ở đây, nàng ta cười chào hỏi.

Tề Sính Đình viện cớ đi nhà cầu, để cho hai người một không gian nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.