Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 182



Edior: thu thảo

Sau chuyện của Đỗ Linh vừa xảy ra, dù cho người ở đây không hiểu gì, cũng không dám hỏi nữa.

Thái tử nhíu mày, trong lòng phỏng đoán quan hệ của Trung Sơn Vương cùng Lạc Vân Hi. Hắn không thích Lạc Vân Hi, thế nhưng, cũng không dám không nể mặt Trung Sơn Vương không đến.

Người chủ trì thấy đại sảnh yên tĩnh lại, lần nữa kêu lên: ''Sau đây lễ tặng trâm cài chính thức bắt đầu!"

"Hi nhi!" Đoan Mộc Kỳ nhìn nữ tử như thơ như hoạ trên đài, ánh mắt khó nén khiếp sợ, thời khắc này, hắn chợt thấy, Lạc Vân Hi cách hắn thật xa.

Quanh thân thiếu nữ là một tầng khí lạnh lẽo và sát khí, khiến người khác chỉ có thể từ xa đưa mắt nhìn mà không thể gần.

Lạc Vân Hi nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu tìm được Đoan Mộc Kỳ, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng với hắn.

Khóe miệng Đoan Mộc Kỳ cũng là nụ cười, trong lòng buông lỏng.

Không sai, vẫn là nàng, vẫn là Lạc Vân Hi đó! Hắn duỗi tay từ trong tay áo lấy ra một cái trâm phỉ thúy như ý nạm vàng ròng, nụ cười trở nên ôn hòa, đưa cho Lạc Vân Hi làm quà tặng.

Lạc Vân Hi nhận cây trâm, nói tiếng cảm ơn, ánh mắt, không tự chủ được liếc nhìn Đoan Mộc Ly bên cạnh hắn, trong nháy mắt lại cúi đầu.

Đoan Mộc Ly không thích nàng và Quân Lan Phong đi lại ần gũi như thế, nàng có thể cảm giác được, không biết tình cảnh hôm nay, hắn sẽ ra sao.

Cái nhìn thoáng vội vã kia, cũng đủ để nàng thấy gương mặt anh tuấn của Đoan Mộc Ly bao phủ một tầng mây đen.

Nam nhân mặc áo bào màu trắng, dáng người thon dài kiên cường, tóc đen thẳng tắp nhu thuận, cái trán quấn một đai buộc đầu nạm phỉ thúy hình trăng lưỡi liềm, càng làm nổi bật lên da thịt như ngọc, môi đỏ mọng, mà cặp mắt đào hoa kia nheo lại, bắn ra ý lạnh.

Quân Lan Phong thấy Đoan Mộc Kỳ tặng trâm gài tóc, cũng không gấp gáp, nói với người chủ trì: "Mở lễ!"

"Chờ chút đã!" Đoan Mộc Ly lên tiếng, nâng lên một phương cái hộp bằng gỗ trầm hương.

Chung quanh, liên tiếp vang lên âm thanh thở dài.

Vừa rồi tại Đỗ gia, Nhị hoàng tử cũng là lấy ra một cái hộp hồng, bên trong là trâm bạch ngọc phỉ thúy bảy màu rọi sáng ánh mắt của mọi người, Nhị hoàng tử có một trái tim thất xảo linh lung, lại chuẩn bị cái gì cho lễ cập kê của Lạc tiểu thư chứ?

Toàn lực chú ý của mọi người đều hướng về hộp gỗ trầm hương.

Đoan Mộc Ly không để ý chút nào với ánh mắt bốn phía, ngón cái đẩy ở nắp hộp, "lạch cạch" một tiếng, nắp hộp văng ra, không ít người nhón chân lên, mong chờ là người đàu tiên nhìn thấy.

Đoan Mộc Ly đã lấy cây trâm bên trong ra, ánh sáng lóe lên, mọi người đồng hô một tiếng: "Oa!"

Chỉ thấy trong ngón tay như ngọc của hắn là trâm bạch ngọc hoa mai, thân trâm uốn lượn, đuôi trâm tô điểm phỉ thủy xanh, đầu trâm thì lại là hoa mai trắng, năm cánh hoa như hạo tuyết.

So với phỉ thúy thất sắc, màu sắc cái trâm này càng có độ bão hòa hơn, không quá nhiều sự đẹp đẽ, nhưng khí tràng rất lớn.

Môi mỏng của Đoan Mộc Ly khẽ nhếch, nụ cười nhạt nhẽo, từng bước một đi về hướng Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi nhìn cây trâm trong tay hắn, ánh mắt chuyển vào mặt hắn. Ánh mắt Đoan Mộc Ly sâu thẳm phức tạp, thế mà, lúc đến trước mặt nàng, nụ cười lại thuần tuý hơn vài phần.

"Sư muội, chúc mừng ngươi trưởng thành!" Hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: "Ta thật sự hối hận."

Hắn đưa hai tay ra, nâng trâm hoa mai đến trước mặt Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi không nhận, mà là nhướn mi dài lên: "Hối hận cái gì?"

Nụ cười của Đoan Mộc Ly hơi cay đắng, nói: "Hối hận vì cuộc sống trước năm ngươi mười năm, ta tham dự quá ít, hối hận không để sư phụ dẫn ta đi gặp ngươi sớm một chút, hối hận không có hảo hảo chiếu cố ngươi, không có thật sự thực hiện nghĩa vụ của một ca ca." 

Tim Lạc Vân Hi run rẩy, trong ánh mắt như có nước long lanh, lẩm bẩm một tiếng: "Sư huynh . . . "

"Sau này, cuộc đời của ngươi, ta phải tham dự!" Đoan Mộc Ly nói xong, nhét trâm hoa mai vào trong tay nàng.

Hai người bọn họ nói rất nhỏ thanh, chỉ có người đứng gần nhất, nhĩ lực tốt nhất là Quân Lan Phong nghe rõ ràng, những khách mời khác cũng không biết bọn hắn đang nói cái gì, có thể nhưng nhìn dáng vẻ, thì Nhị hoàng tử và Lạc tiểu thư cũng chẳng phải chỉ mới quen biết một ngày hay hai ngày.

"Tốt!" Từ bên trên xà nhà truyền đến tiếng khen.

Tất cả khách mời đều giật mình, vội vã ngẩng đầu.

Quân Lan Phong thản nhiên mở to mắt, đối với người trên xà nhà này, hắn đã sớm có phát hiện, chỉ là không nói toạc ra thôi.

Một ông lão ăn mặc mộc mạc đầu đeo một cái mũ mềm, hai chân chồng lên nhau, nằm trên xà ngang lớn nhất, tay cầm chân gà, một bên ăn, một bên gật đầu với Đoan Mộc Ly.

Có người biết hắn, kinh ngạc kêu lên: "Thần y Cửu Khúc Chỉ! Hắn là Cửu Khúc Chỉ!"

"Thật sao? Là Cửu thần y ư?"

"Cửu thần y, mời người xuống dưới!"

Người Thiên Dạ đối với thần y là vô cùng tôn kính, tất cả đều gọi Cửu Khúc Chỉ xuống.

Lạc Vân Hi không nói gì, Đoan Mộc Ly quay đầu lại, hô: "Lão già lớn đầu, còn không xuống đây đi?"

Cửu Khúc Chỉ ăn xong đùi gà trong tay trái, từ trên xà nhà nhảy xuống, dừng bước trước bậc thềm, hắn cười hì hì, ném đùi gà béo trong tay phải tới: "Bắt lấy!"

Lạc Vân Hi nhíu mày, nhìn thứ tràn đầy dầu mỡ bay đến, theo bản năng ngăn cản, Quân Lan Phong đã đưa tay giữ chặt, cười sang sảng một tiếng nói: "Cửu Khúc Chỉ, đây là quà ngươi tặng cho Hi nhi nhân lễ cập kê sao?"

Cửu Khúc Chỉ liếc mắt một cái với Lạc Vân Hi, cười nói: "Đây chính là đùi gà trong hoàng cung, ăn ngon quá xá! Các ngươi tiếp tục đi, bổn đại tiên muốn đi uống rượu, không rảnh chơi với các ngươi!"

Hắn nói xong xoay người bay nhanh ra ngoài phòng khách.

Lạc Vân Hi ngơ ngác.

Tuy Cửu Khúc Chỉ cười không tim không phổi, nhưng nàng lại thấy khóe mắt sư phụ đỏ ngầu, như là đã khóc. . .

Có lẽ Đoan Mộc Ly chú ý tới điểm này, hiếm có không quát hắn, thở dài nói: "Lão đầu phá đám này cũng có lúc như vậy sao? Sao hắn chưa từng quan tâm tới ta như thế?"

Môi mỏng của Quân Lan Phong hé mở, nhẹ khom lưng, nói bên tai Lạc Vân Hi: "Cũng chẳng phải xuất giá, hắn khóc cái gì chứ?"

Mặt Lạc Vân Hi bị lời nói này của hắn làm đỏ lên.

Xuất giá . . . Nàng đột nhiên cảm thấy, mình ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, cùng Quân Lan Phong đứng trên đài này, tiếp nhận ánh mắt của mọi người, thật sự rất giống chuyện nào đó.

Đoan Mộc Ly liếc nhìn Quân Lan Phong, sắc mặt lại dần dần chìm xuống.


Lạc Vân Hi nghe hạ nhân dưới đài xì xào bàn tán, đàm luận đều là Cửu Khúc Chỉ, trong lòng nàng không khỏi khó chịu.

Trong lúc này Cửu Khúc Chỉ chạy tới tiền thính, lẻn lên một cành cây, lắc bình rượu bên hông, ánh mắt lại nhìn về hướng phòng khách phía trước, tự nhủ: "Không uống rượu, tiểu nha đầu rốt cục trưởng thành rồi . . . "

Hắn nói, nhấc tay áo lau mắt một cái, nhìn lên trời, sao nhiều năm không rơi nước mắt, hiện tại ánh mắt lại có chút ẩm ướt chứ?

Trong tiền thính, theo âm thanh Quân Lan Phong ho nhẹ, các vị khách cũng chậm rãi im lặng, không chớp mắt nhìn chằm chằm trên đài.

Quân Lan Phong mở ra một cúc áo trước ngực, từ trong vạt áo trước ngực lấy ra một món đồ.

Mọi người nhìn thấy động tác của Trung Sơn Vương, hơi thở lập tức khắc dồn dập, không biết Trung Sơn Vương sẽ chuẩn bị trâm gài tóc như thế nào.

Quân Lan Phong cầm ra một cây trâm bạch ngọc trắng noãn, chính là cây trâm ngày Lạc Phi Dĩnh cập kê, hắn định đưa cho Lạc Vân Hi, đuôi rất dài, thẳng tắp, trơn bóng trong suốt, đầu nghiêng, cong thành một viên cầu, không còn gì bên cạnh.

Nhưng cây trâm bạch ngọc này, so với bạch ngọc người ở đây từng thấy còn trong suốt hơn, trong suốt một cách kỳ lạ, cực kỳ dễ nhìn. Nhìn đã biết không phải vật phàm.

"Đây là bạch ngọc ngàn năm!" Có người kinh ngạc hô lên, bởi quá kích động, giọng nói rất vang. Những người khác nghe đều giật mình, không thể tin được mà hỏi: "Đó là bạch ngọc ngàn năm sao?"

"Đúng vậy, đây là ngọc chôn hơn nghìn năm ở Thiên Sơn, mới trong suốt như thế!" Nói chuyện chính là Cốc thừa tướng, hắn từ trước đến giờ kiến thức đều rất rộng rãi.

Đứng tại đây, âm thanh hít khí lạnh so mấy lần trước đều lớn hơn.

Lạc Vân Hi kinh ngạc nhíu mày, bạch ngọc ngàn năm, đây chính là bảo vật vô giá! Nàng tự nhiên là nhớ tới chuyện buổi tối hôm Quân Lan Phong lấy ra trâm này đưa cho nàng, mắt cũng không chớp cái nào, lúc ấy nàng vốn không ngờ cây trâm bạch ngọc này lại hiếm như thế.

Nam nhân chấn động, nữ nhân đố kị, nhất là Lạc Phi Dĩnh, Lạc Nguyệt Kỳ, mắt đều nhìn thẳng.

Thái tử càng nhíu chặt lông mày, nếu như từ trước đã đoán, hiện tại gần như đủ để xác định.

Lạc Vân Hi, không đơn giản! Mặc kệ nàng có điểm nào có thể để cho Trung Sơn Vương chú ý tới nàng, sau này, hắn đều phải cách xa nàng một chút.

Trước cửa lớn bên trong phòng khách, một bóng dáng mặc áo màu lam lặng yên đứng thẳng.

Sắc mặt Đoan Mộc Triết nghiêm túc, im lặng không lên tiếng mà chú ý đến bên này, hai tay để ở sau lưng, gắt gao nắm thành quả đấm.

Thiếu nữ trên bậc thang, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, dáng ngọc yêu kiều, một cái nhíu mày một nụ cười, đều tự tin mỹ lệ như vậy, tiểu nha đầu năm đó cũng cập kê, thành người . . . Hắn âm thầm nghĩ, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là vị đắng. 

"Hi nhi, sau này, ta nhất định phải tổ chức cho ngươi một lễ cập kê long trọng, tự tay giúp ngươi cài trâm gài tóc đẹp mắt nhất thế gian, được không?"

Trong ký ức, giọng nói ngây ngô cứ như hôm qua.

Kỷ niệm của mình và nàng từng chút từng chút, mãi mãi cũng khó mà quên.

Trong ký ức quay lại, ánh mắt Đoan Mộc Triết âm u, lễ cập kê của nàng gần ngay trước mắt, nhưng mình, lại không tài nào đứng ở trước mặt nàng, chứ đừng nhắc tới đeo trâm gài tóc cho nàng, hắn chỉ có thể trốn ở chỗ này, len lén quan sát. 

Trong lòng hắn khó chịu, tuy nhiên rất oán hận.

Hiện tại Hi nhi đã không cần hắn, thậm chí mình đối nghịch với nhị ca, nàng cũng có thể thân cận với hắn như vậy!

Thống khổ, thương tâm, cừu hận, không cam lòng, những loại tình cảm xen lẫn trên khuôn mặt của hắn, khuôn mặt tuấn tú trở nên vặn vẹo.

Mà trong sảnh, Tam di nương đã đi tới, chuẩn bị vấn tóc cho Lạc Vân Hi.

Quân Lan Phong bỗng nhiên lên tiếng, hỏi: "Ta vấn tóc được không?"

Lạc Vân Hi khẽ cau mày, Tam di nương liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang đầy đề phòng, thanh âm càng là xa cách: "Trung Sơn Vương, con gái của ta cập kê, ngươi tặng trâm gài tóc để biểu thị tâm ý, ta thay Hi nhi cảm tạ ngươi. Thế nhưng, nam nữ cuối cùng cũng có khác biệt, Hi nhi chưa gả, sao có thể cho ngươi vấn tóc thay nàng? Mong ngươi giữ một chút khoảng cách, tốt nhất là nên đứng dưới đài đi, không nên để cho người khác hiểu lầm!"

Lời này vừa nói ra, các tân khách trong sảnh đều khiếp sợ không thôi, trời ạ! Di nương của Lạc Thái Úy trong truyền thuyết này, lại dám nói chuyện với Trung Sơn Vương thế này!

Người nào không biết Trung Sơn Vương ở Thiên Dạ có thân phận cao quý cỡ nào, nhà bọn họ có nữ nhi, đều hận chẳng thể trực tiếp đưa nữ nhi đến trên giường hắn, nhưng mà hắn căn bản không có tâm tư về phương diện này.

Nhưng di nương này, vậy mà lại dùng lời như vậy để chen ép Trung Sơn Vương, dường như lo Trung Sơn Vương đứng cách con gái nàng gần hơn một chút, cũng là vũ nhục con gái nàng!

Mọi người không khỏi phẫn nộ, dồn dập dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Tam di nương.

Quân Lan Phong thật sự xấu hổ, dám uyển chuyển từ chối hắn, trừ Lạc Vân Hi, thật sự chưa từng có người khác! Tam di nương là người thứ hai.

Thế mà, lời hắn nói ra lại làm mọi người giật mình: "Phu nhân nói phải, ta sẽ lui qua một bên."

Tam di nương không hề nói tiếp, một tay vốc tóc dài của Lạc Vân Hi lên, năm ngón tay mơn trớn, thấp giọng thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh."

Người chủ trì sớm bị lời vừa rồi của Tam di nương chấn động đến trợn mắt há hốc mồm, vào lúc này cũng quên phải nói gì, đến khi Quân Lan Phong nhắc nhở, hắn mới phản ứng lại, kêu lên: "Lễ cài trâm bắt đầu!"

Trong mắt tam di nương chứa lệ, nhẹ nhảng vén tóc dài của Lạc Vân Hi, tốc độ so với bình thường chậm gấp mấy lần, mới thay nàng kéo lên búi tóc đầu tiên trong đời.

Búi tóc thành, nàng ấy lại không lấy trâm gài tóc trong tay người chủ trì, mà là vươn tay phải, rút một cây trâm trân châu xích ngân tại tóc của mình, cắm vào giữa tóc Lạc Vân Hi, tóc của mình thì rơi tán loạn buông xuống.

Tất cả mọi người bị động tác của Tam di nương làm chấn động.

Trong tích tắc đó, bọn hắn bất chợt đã hiểu hàm nghĩa chân chính của lễ cập kê: Thanh xuân của mẫu thân, tiếp tục kéo dài trên thân con. . .

Trong nháy mắt, đại sảnh im lặng đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Lạc Vân Hi quay đầu lại, trông thấy dáng vẻ của Tam di nương, nước mắt, không hề báo trước mà rơi xuống.

Nàng lần này, thấy Tam di nương, hoàn toàn bày búi tóc của mình ra cho các vị khách dưới bậc thang.

Mà những người này, lại một lần nữa bị búi tóc của Lạc Vân Hi làm giật mình sợ hãi.

"Đây là búi tóc gì, thật đẹp!"

"Ta cũng chưa từng thấy, dường như không thấy người nào nói tới."

"Ừm, thoạt nhìn thật là phức tạp, Lạc phu nhân sao lại biết loại búi tóc này?"

Nghi vấn không ngừng vang bên tai, đại đa số là nữ nhân.

Tóc đen như mực của Lạc Vân Hi búi cao ở sau gáy, hai búi tóc nhỏ hình tròn xen lẫn xung quanh, như mây như sương, búi tóc dâng trào, uốn lượn giống như rắn uốn lượn, phun ra bức thư dài, giống như Phượng Minh Cửu Thiên, đập cánh muốn bay.

Tại đây, có phu nhân đứng dậy hỏi Tam di nương: "Xin hỏi này búi tóc tên gọi là gì? Học đâu vậy ạ?"

Tam di nương thản nhiên đáp: "Búi tóc này gọi là búi tóc song hoàn xà, là . . Một người bằng hữu của ta dạy từ rất lâu rồi."

"Vậy bằng hữu của ngươi rất biết chải đầu phải không?" Phu nhân kia lại hỏi.

Ánh mắt Tam di nương nhẹ nhàn di chuyển, giọng nói thấp xuống: "Nàng ấy đã không còn nữa rồi."

Lúc này vị phu nhân kia ngưng miệng lại, một vị khác phu nhân hỏi: "Không biết phu nhân có thể dạy cho chúng ta cách búi loại búi tóc này không?"

Tam di nương cúi xuống, có chút do dự.

Song hoàn xà búi tóc, hàm chứa ký ức trân quý trong lòng nàng ấy, làm sao có thể dạy cho người khác chứ?

Nàng ấy lễ phép nói: "Đây là cách trải gia truyền, không tiện truyền ra ngoài."

Mấy vị phu nhân nghe vậy, đành phải coi như thôi.

Mặt Lạc Kính Văn đầy giật mình nhìn Tam di nương, hắn không ngờ, tiểu thiếp này của mình thế mà còn biết chải búi tóc tinh xảo phức tạp như thế!

Ngẫm lại nàng ấy gả cho mình hơn mười năm, chưa từng chải búi tóc "búi tóc song hoàn xà" đẹp mắt này để tranh thủ tình cảm từ trước đến giờ tính tình nhu nhược, làm việc cẩn thận, nàng ấy không thể dám chống đối Trung Sơn Vương, còn thần sắc ung dung, không hề sợ nửa.

Tam di nương như vậy, khiến hắn cảm thấy cực kỳ xa lạ, đây là người cùng hắn sinh sống mười mấy năm sao?

Thấy lễ cập kê sắp hoàn thành, Lạc Kính Văn không muốn tiếp tục ở lưu lại, ra hiệu cho Đại phu nhân và Lạc Phi Dĩnh cùng rời đi. Vốn dĩ, hắn cũng vô cùng khó hiểu, nên mới tới xem một chút, cũng không nghĩ đến, Lễ cập kê của Lạc Vân Hi lại long trọng như thế, trưởng nữ của mình là Lạc Phi Dĩnh cũng chẳng thể so sánh được!

Mùi vị trong lòng đúng là khó có thể tưởng tượng được.

Đỗ phủ, nhìn Đỗ Linh chỉ còn hơi thở yếu ớt bị khiêng trở lại, lửa giận của Đỗ đại học sĩ khó nén: "Được, tốt lắm, nhãi ranh vạy mà dám làm như thế!"

Một bên Nhan Quốc Công cau mày, hỏi thị vệ tình hình cụ thể, thị vệ nói lại chuyện này. Đỗ đại học sĩ liền nói ngay: "Đi, tới đại phủ! Ta ngược lại muốn xem thử, ai dám hạ sát thủ như vậy đối với nữ nhi của bản học sĩ như thế!"

Câu "ai" này của hắn, tất nhiên là không phải chỉ mình Quân Lan Phong, mà còn là chỉ Lạc Vân Hi.

Nhan Quốc Công lại trầm tĩnh bình ổn, nói: "Theo như lời hắn nói, hôm nay tại lễ cập kê của Đại gia, Đỗ Linh nói lời không biết kiêng kỵ, bị đuổi ra, ngươi cũng không có lý, xông tới thế này, không được tốt, ngược lại sẽ bị người ta nói không có gia giáo. "

Đỗ Học Sĩ tất nhiên hiểu rõ ý của hắn, tính nết thứ nữ này của mình, hắn cũng biết, nhưng nhất thời tức không nhịn nổi, đầu tiên là khách mời bị người ta cướp đoạt, tiếp theo lại là Đỗ Linh bị đánh ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn sao nuốt được đây?

"Thế gia chính là thế gia, sao có thể để những tiểu gia tộc kia tùy tiện làm nhục! Dù cho làm hỏng việc, cũng tự có nguyên tắc xử phạt của riêng mình, sao có thể để kẻ hèn hạ bọn hắn dẫm đạp!" Hắn dùng ngôn từ nghĩa chính nói.

Nhan Quốc Công khẽ gật đầu một cái.

"Được, quốc công gia, lão Đỗ lời nói này thật tốt, lão phu cũng muốn tới xem thử." Bên ngoài phòng, hiện lên một bóng người, chính là quan nội hầu Tần Thế Xương, phụ thân của Tần Bằng, Tần hầu gia người đứng đầu Tần gia.

Vì thế, thủ lĩnh tam đại thế gia ngồi xe ngựa hoa lệ đi thẳng đến Đại phủ.

Tin tức của bọn hắn, Đại phủ ngay lập tức biết.
     
Lạc Vân Hi đang cùng Tam di nương, Tề Sính Đình, Đại phu nhân ngồi trong phòng nói cười vui vẻ, nghe thấy động tĩnh ngoài phòng, Lạc Vân Hi là người đầu tiên mở cửa phòng.

Thế Nhiệm vội vã đi tới, nói sự việc.

Lạc Vân Hi nhẹ cong môi đỏ mọng, thời điểm đánh Đỗ Linh, nàng nghĩ ngay đến việc này sẽ không thể bỏ qua như vậy, lúc này liền đi đến ngoài cửa phủ.

Thái tử cùng mấy vị hoàng tử đón Nhan Quốc Công, Đỗ Học Sĩ và Tần hầu gia đến đại sảnh ngồi xuống.

Tam đại thế gia đều giá lâm, có thể thấy việc này khá là nghiêm trọng, bọn hắn không muốn buông tha Lạc Vân Hi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.