"Vị này chính là trưởng bối lớn tuổi nhất trong tộc, bàn về bối phận, ngươi phải kêu một tiếng ông chín." Nhan Quốc Công giới thiệu.
Lão giả kia tóc bạc kia là Thương Nhan, nhìn qua đã thấy phải hơn 70 tuổi, nhưng tinh thần lại phấn chấn, đôi mắt nhỏ rất tinh tường và sáng suốt, chuyển động trên mặt Lạc Vân Hi.
"Ông chín." Lạc Vân Hi thi lễ theo quy quy củ củ.
"Ừm." Giọng cực thấp từ trong mũi Cửu lão hừ ra, dường như cũng không để ý, sắc mặt của hắn âm trầm lạnh lẽo như trước, mà những người khác mở bên cạnh, cũng như hắn, ánh mắt đánh giá Lạc Vân Hi có chút kì lạ.
Dù sao, trong thời gian ngắn bọn hắn cũng không thể nào tiếp thu được gương mặt tuyệt mỹ cực kì giống Nhan Dung Khuynh này.
Nhan Quốc Công thấy Cửu lão đáp lại, chỉ vào một lão nhân phía sau Cửu lão không xa đang muốn nói, Cửu lão bất chợt mở miệng: "Quốc công gia, trước kia chúng ta cũng từng tập hợp một lần, mọi người có chút ý kiến không tiện đề suất ra, ta thay bọn hắn nói, nhưng ngài đừng nóng giận."
Nghe được lời hắn nói như vậy, nội tâm Nhan Quốc Công "Bụp bụp" một cái, nhưng ngoài mặt lại vô cùng trầm định, trầm giọng nói: "Cửu lão, ngài là trưởng bối trong gia tộc, có lời gì ngài cứ nói là được!"
Sắc mặt già nua của Cửu lão nghiêm túc, ho khan vài tiếng, để làm thanh cổ họng, ánh mắt bắn về phía Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi buông lông mi xuống đứng thẳng, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, càng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Cửu lão nghĩ thầm, người người đều nói Lạc Vân Hi này thông minh cơ trí, nhưng hôm nay nhìn hắn qua, cũng chỉ thấy bình thường thôi. Người bên ngoài thật sự là biết thổi phồng, nói nàng thành một nhân vật ba đầu sáu tay lợi hại!
Nghĩ vậy, môi khô khốc của hắn khẽ mở, nói: "Lạc Vân Hi là huyết mạch Nhan gia, điểm ấy này rất đáng nghi ngờ không phải sao? Hiện tại người mang mặt nạ da rất nhiều, cần phải lưu tâm một chút!"
Nhan Quốc Công nghe vậy, trong lòng dựng lên một chút không vui, hắn cưỡng chế mình xuống, nhàn nhạt nói: "Tất nhiên là đã xác nhận rồi!"
Tuy chưa từng thử nghiệm quan hệ huyết thống, nhưng hắn và Nhan Thiếu Khanh đều cảm thấy không cần như thế.
Khuôn mặt của Lạc Vân Hi không phải giả, có mang mặt nạ da người hay không, nếu có tâm quan sát, sẽ có thể phân biệt được.
Huống chi, còn có Đại Duyệt nữa!
Cửu lão cũng không biết suy nghĩ trong lòng Nhan Quốc Công, chậm rì nói lời mình muốn nói: "Mọi người đều biết, nhan gia ta có đệ nhất tài nữ Thiên Dạ Đỗ Tình Yên, Yên nhi là kiêu ngạo của Đỗ gia chúng ta, nhưng mẫu thân nàng ấy làm ra chuyện như vậy, đây đối với thanh danh của Yên nhi, đối với thanh danh của Nhan gia có ảnh hưởng không tốt. Dung Kiều rốt cuộc có làm việc ấy hay không căn bản là không có chứng cứ xác thực, dù cho thật sự là nàng ta làm, chúng ta cũng có thể tự xử lý, mà không phải quang minh chính đại phơi bày sự việc, bằng không, Yên nhi cũng phải chịu liên lụy với nàng ta."
Vị Cửu lão này ăn nói thật sự là bất phàm, chẳng trách tuy lớn tuổi, nhưng địa vị tại Nhan phủ ngược lại cũng không thấp.
Khóe miệng Lạc Vân Hi nhếch lên một nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Mắt Nhan Quốc Công trầm xuống, đáp: "Con dấu của Quân Đoàn Khô Lâu là thật, tờ giấy kia cũng thực sự không làm giả được! Cho dù chỉ là hoài nghi, thì Nhan Dung Kiều cũng không thoát khỏi vị trí nghi phạm, cũng không bỏ được trách nhiệm. Nếu như cái chết của Dung Khuynh không có quan hệ gì với nàng ta, bổn quốc công sẽ tận lực bồi thường cho nàng ta; nhưng nếu như thật sự có liên quan, dù cho người toàn thiên hạ dùng nước miếng nhổ nàng ta chết đuối cũng không quá đáng!"
Thái độ của hắn rất kiên quyết.
Lạc Vân Hi âm thầm gật đầu, đúng là cái lý này.
Nhan Dung Kiều làm đủ trò xấu, chẳng lẽ còn để nàng ta lặng yên không một tiếng động nhận trừng phạt, trong mắt người ngoài còn giữ hình tượng hiền thê lương mẫu sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy!
Nhưng Cửu lão cũng không lui bước, tiếp tục nói: "Được, chuyện Dung Kiều chúng ta không nói nữa. Nhưng Yên nhi, có sức ảnh hưởng không nhỏ ở Thiên Dạ, lại là nữ nhi dòng chính của Đỗ gia, tài hoa xuất chúng, cháu gái ngoại trưởng của Nhan gia, phải là nàng ấy. Lạc Vân Hi, rốt cuộc cũng là được nuôi lớn trong gia tộc nhỏ, phương diện này liền kém hơn."
Sắc mặt Lạc Vân Hi biến thành lạnh lẽo.
Xưng hô cháu gái nàng cũng không ngại, tuy đã từng nghe bên trong thế gia, thân phận địa vị bất đồng quyết định tất cả tài sản và đất đai của nàng sau này, nhưng nàng không hề tham những thứ này.
Nhưng, Cửu lão nói vậy rõ ràng là để chọc giận nàng, đây căn bản là muốn tìm ngược!
Lạc Vân Hi hất cằm lên, lạnh giọng nói: "Ông Cửu, từ xưa trưởng thứ có khác biệt, dù cho Đỗ Tình Yên vô cùng ưu tú, mẫu thân của nàng ta chẳng qua cũng chỉ là thứ nữ của Nhan gia! Mà ta, có mẫu thân là dòng chính nữ Nhan gia, phụ thân lại là hoàng mạch Hòa Nguyệt, trên huyết thống, đừng nói Đỗ Tình Yên kém xa ta, dù cho phóng tầm mắt cả Nhan gia, cũng không có mấy người có thể vượt qua ta!"
Lời nàng nói ra cực kỳ cuồng ngạo, khác hoàn toàn với vẻ ngoan ngoãn vừa rồi, tất cả mọi người không khỏi sững sờ.
Sắc mặt già nua của Cửu lão nháy mắt thay đổi, lạnh lùng: "Huyết mạch hoàng thất sao? Vậy cũng cần xem bọn hắn có thừa nhận hay không!"
"Coi như bọn hắn không thừa nhận, ông ngoại cũng thừa nhận ta! Mẫu thân ta là trưởng nữ Nhan phủ, vậy ta, tất nhiên tức là cháu gái trưởng, về phần những thứ nữ kia, liền đợi trời mát mẻ đi! Tâm tình ta tốt nói không chừng còn có thể cho các nàng nhiều bạc một chút."
Trong lòng Lạc Vân Hi rất phẫn nộ lão già này cố ý nhằm vào mình, cho nên thái độ rất kiêu ngạo.
Quả nhiên, Cửu lão tức đến sắc mặt đỏ lên, nắm quả đấm, hắn không nghe nổi Lạc Vân Hi châm biếm Nhan Dung Kiều và Đỗ Tình Yên như vậy.
Lúc Nhan Dung Kiều chưa lấy chồng, ở Nhan phủ đã bộc lộ tài năng, thể hiện thủ đoạn xã giao cực kỳ mạnh, mà Nhan Dung Khuynh thì ngược lại, thành danh từ nhỏ, sau này lại làm ra chuyện khiến vinh dự gia tộc bị tổn thất, trong lòng một đám lão già như Cửu lão, Nhan Dung Kiều mới là người bọn hắn tin tưởng nhất, sùng kính nhất.
"Rầm!" Sau một tiếng vang trầm thấp, tiếng hô lo lắng đè nén cực thấp truyền vào: "Tiểu thư!"
Giọng Bạch Chỉ.
Lạc Vân Hi theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy đằng trước cánh cửa có mấy bóng người, Đỗ Tình Yên mặc một bộ váy hồng chân không đứng vững, dựa vào trong lòng Bạch Chỉ và một nha hoàn khác, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lạc Vân Hi.
"Yên nhi tiểu thư!" Cửu lão gấp gáp kêu một tiếng, đã có mấy người bên cạnh đứng lên.
Ánh mắt Nhan Quốc Công co rụt lại, lập tức kêu: "Người đâu, gọi đại phu, đỡ tiểu thư vào đây!"
"Không cần, ông ngoại." Đỗ Tình Yên gian nan lắc đầu, gắng sức đứng lên, đi từng bước tới chỗ mấy người.
Sớm đã có thị vệ mang ghế bằng gỗ cây lê để ở trên đại đường, mời Đỗ Tình Yên vào chỗ.
Đỗ Tình Yên cũng không ngồi, dáng người gầy yếu đứng ở trước mặt cách Lạc Vân Hi không quá ba thước, yếu đuối giống như một trận gió cũng có thể thổi ngã, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi gương mặt Lạc Vân Hi, êm dịu nói: "Hi nhi, ngươi nói đúng. Mẫu thân ta chỉ là thứ nữ, thân phận của ta, kém xa ngươi. Vị trí cháu ngoại trưởng, chắc chắn phải là ngươi."
Nàng ta nói, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, đột nhiên ho một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, thân mình cuối cùng không đứng vững được, rơi xuống phía sau.
Vài thị vệ phản ứng lanh lẹ nhanh chóng chạy tới đỡ được nàng ta, Nhan Quốc Công cũng e ngại tiến: "Đại phu đều chết ở đâu rồi!"
Mãi đến khi có người lặng lẽ nhắc nhở hắn: "Lão gia, Hi nhi tiểu thư chính là đại phu."
Lúc này Nhan Quốc Công mới nhớ tới điều này tra, tâm trí bừng tỉnh, thấp giọng nói với Lạc Vân Hi: "Phải rồi, ta hồ đồ rồi, Hi nhi . . . "
Hắn cũng chưa nói xong, Lạc Vân Hi đã bước nhanh tới được bên cạnh Đỗ Tình Yên, bắt mạch cho nàng ta, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì lớn, trở lại nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt thôi."
Trạng thái thân thể Đỗ Tình Yên không phải vẫn như vậy sao?
Giọng Cửu lão đè nén tức giận nói: "Lạc Vân Hi, ngươi có thể khiến Yên nhi tiểu thư tức thành thế này, ngươi cũng quá có bản lãnh!"
Ánh mắt Lạc Vân Hi lạnh hơn một lần nữa, giọng nói cũng rất nhạt: "Đa tạ cửu ông cất nhắc. Vừa rồi, ta chẳng qua là nói lời thật lòng, đây đều là chuyện cá nhân của ta. Nếu Đỗ tiểu thư bởi vì chuyện của ta mà tức thành thế này, vậy thì ta cảm thấy kỳ lạ, thân thế của ta có quan hệ gì tới nàng ta chứ?"
Nàng quay đầu, ánh mắt đảo qua trên gò má Đỗ Tình Yên, khóe miệng xẹt qua châm chọc.
"Hừ!" Cửu lão nặng nề hừ một tiếng, giọng nói lạnh lẽo: "Nếu thật sự là không có quan hệ gì với ngươi, Yên nhi tiểu thư sao lại tức giận như vậy? Ngươi chính là dùng từng câu chèn ép nàng ấy, đối nghịch với nàng ấy!"
Nhan Quốc Công đứng cách đó không xa, nghe rõ ràng đối thoại của hai người, mím môi mỏng, cũng không tính đến ngăn, mà muốn xem thử Lạc Vân Hi nói như thế nào.
"Coi như là chèn ép nàng ta, đối nghịch với nàng ta vậy thì như thế nào? Nếu nàng ta ngay cả chút lá gan cũng không có, động tý lại ngất, đừng nói là cháu gái trưởng, nói ra là nữ nhi Nhan gia cũng mất mặt!"
Lúc này Đỗ Tình hôn mê, cho nên lời Lạc Vân Hi nói ra nàng ta không nghe thấy.
Cửu lão bị nàng làm tức giận tới một chữ cũng chẳng nói ra được, mắt trợn trắng lên.
Lạc Vân Hi nhìn bốn phía, thấy thần sắc mọi người khác nhau nhìn mình, nàng không để ý lắm, ra lệnh với mấy thị vệ bên cạnh Đỗ Tình Yên: "Nơi này còn đang nghị sự, các ngươi đỡ Đỗ tiểu thư trở về phòng!"
Lúc này, đại phu chạy tới xoa bóp huyệt vị trên đầu Đỗ Tình Yên, mấy thị vệ kia đứng ở một bên không dám quấy nhiễu, cho nên nghe lời Lạc Vân Hi nói xong có chút do dự.
Giọng Lạc Vân Hi lạnh lùng, mắt phượng nheo lại, ý lạnh vô hạn bắn ra: "Lời của ta, các ngươi không nghe thấy sao?"
Giọng của nàng vừa phải, nhưng lại ẩn chứa uy hiếp, phảng phất như một lưỡi dao sắc sắp ra khỏi vỏ, lúc nào cũng có thể lấy mạng của bọn hắn.
Không thể nào nhìn thẳng nàng, mấy thị vệ theo bản năng di chuyển tầm mắt, trong lòng có một cảm giác lạnh lẽo không tên xuyên thẳng vào, bọn hắn bỗng nhiên nhớ tới lời đồn về vị Lạc tam tiểu thư này.
Trung Sơn Vương nói nàng là nữ nhân hắn thích nhất thì phải?
Nghĩ tới đây chuyện, trong lòng bọn hắn càng thêm hoảng loạn hơn, cái gì cũng không kịp nghĩ, lập tức nói với đại phu kia: "Chúng ta đỡ tiểu thư trở về phòng trước, rồi ngươi hãy chẩn bệnh cho tiểu thư!"
Nói xong, một người ngồi xổm xuống, vác Đỗ Tình Yên lên, đi về phía xa.
Nhìn tình cảnh như vậy, trong sảnh không khỏi vang lên âm thanh xì xào bàn tán.
Sắc mặt Cửu lão từ đỏ chuyển sang trắng, chuyển từ trắng thành xanh, từ xanh chuyển thành tái mét.
Hành động vừa rồi của Lạc Vân Hi nói dễ nghe một chút là mời đi, nói khó nghe một chút chính là đuổi người! Nàng vậy mà dám đuổi Đỗ Tình Yên!
Cửu lão nhất thời ngơ ngác không nói gì.
Mà Lạc Vân Hi đã quay đầu lại, mắt nhiễm một chút ác liệt, chậm rãi đảo qua mặt mọi người, môi mỏng nhếch lên, dường như muốn nói gì, thế nhưng, trong khi mọi người chờ mong, nàng lại cúi đầu buông ánh mắt xuống, đứng yên ở chỗ ấy, giống như một pho tượng đẹp.
Tuy Lạc Vân Hi không dám mở miệng, nhưng trong đại sảnh vẫn cứ im lặng tới nửa nén hương.
Đối với năng lực của Lạc Vân Hi, bọn hắn không hoài nghi nữa, cho nên trong lòng đối với nàng cũng có kính sợ, thấy nàng không nói lời nào, chính mình càng dứt khoát quyết định không mở miệng, để miễn bị Lạc Vân Hi nhớ kỹ.
Nhan Quốc Công thấy thế, đáy mắt xẹt qua một vệt tán thưởng, nha đầu này, ngược lại tâm kế không nhỏ.
"Chuyện có liên quan tới Hi nhi thì cần tới tông miếu một chuyến, mọi người có đề nghị gì không?" Hắn thản nhiên hỏi.
Cửu lão cũng không nói gì, nhưng những người khác mặt lại đầy thân thiết nói: "Chúng ta làm gì có đề nghị gì, tất nhiên là vô cùng hoan nghênh rồi."
Có chuyện của Cửu lão phía trước, dù cho bọn hắn có ý bất mãn cũng tuyệt đối sẽ làm cho nó chết ở đáy lòng rồi.
Đây là đạo lý giết gà dọa khỉ.
Nhan Quốc Công cũng hiểu rõ đạo lý này, ánh mắt quét trong sảnh, trầm giọng nói: "Như vậy, hội nghị đến đây là kết thúc!"
Mọi người dồn dập đứng dậy rời khỏi, không lâu sau, trong sảnh chỉ còn lại hai người Nhan Quốc Công và Lạc Vân Hi.
Sắc mặt Nhan Quốc Công dần chuyển nghiêm nghị, cau mày nghĩ lại một hồi lâu trong đầu, mới sắp xếp hết lời muốn nói, hạ thấp âm thanh, nói: "Hi nhi, ta biết ngươi không thích Yên nhi, cũng đã nhìn ra, có lẽ bởi vì Trung Sơn Vương! Nhưng những việc mẫu thân nó làm không có quan hệ gì với nó cả."
Nói đến "nẫu thân nàng ta", trong con ngươi Nhan Quốc Công xẹt qua một chút tàn khốc.
Lạc Vân Hi rất ngạc nhiên khi hắn sẽ nói ra lời như vậy, mày liễu nhíu một cái, cũng không nói gì.
Không giải thích, cũng không muốn giải thích. Huống chi, Nhan Quốc Công cũng không nói gì quá đáng, hắn hiểu như vậy cũng rất bình thường.
Nhan Quốc Công thấy nàng không nói, bầu không khí bất trở lên ngưng trọng, hắn không khỏi cao giọng cười, vỗ bờ vai của nàng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: "Hi nhi ngốc, có ông ngoại ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho người nào bắt nạt ngươi! Chẳng qua từ chuyện hôm nay xem ra, chính ngươi cũng có thể tự bảo đảm cho mình, miệng lại lanh lợi như vậy, thật là cực kỳ giống Dung Khuynh!"
Hắn cười, trong mắt có chút nước, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi càng thêm nhu hòa: "Còn Yên nhi, thân phận của nàng ấy tuy là chênh lệch một chút, chẳng qua quả thật cũng hiểu chuyện thủ lễ, luận tuổi, ngươi cũng phải gọi nàng ấy một tiếng biểu tỷ, mọi việc có thể nhường liền nhường chút."
Nụ cười chuyển thành than nhẹ, Nhan Quốc Công trầm giọng nói: "Nàng ấy cũng rất đáng thương."
Khóe miệng Lạc Vân Hi hơi mím, đáng thương ư? Là đáng thương, chỉ là người "đáng thương" như vậy thật sự chưa từng tính toán gì với nàng sao? Nhường nàng ta một chút cũng không phải không thể, nhưng nếu có một ngày, Đỗ Tình Yên gác đao trên cổ nàng, muốn mạng của nàng, nàng có thể cho sao? Khi đó, ông ngoại sẽ lựa chọn ra sao chứ?
Sau khi rời khỏi phòng, Nhan Quốc Công gọi Lạc Vân Hi cùng hắn đi dạo một lát, rồi hai người mới mỗi người đi một ngả, hắn đến xem Đỗ Tình Yên, Lạc Vân Hi lại về hậu viện.
Vừa mới tới gần hậu viện, một bóng người đã từ góc tối hiện ra.
"Tỷ tỷ." Giọng trầm thấp của Quan Hàn vang lên.
"Quan Hàn à?" Lạc Vân Hi ngẩn ra.
Quan Hàn có một chút gấp gáp: "Nhan Dung Kiều được phán vô tội thả ra rồi."
Thân thể Lạc Vân Hi chấn động một cái, không thể tin được mà cất cao giọng: "Cái gì? Vô tội phóng thích ư?"
"Ừm." Quan Hàn gật đầu: "Ta vừa tới Tông nhân phủ, đã thấy nàng ta đi ra, ngồi một chiếc xe ngựa đi, hỏi người thì họ nói, chứng cứ không đủ, định không tội, vì vậy thả người."
"Nàng ta về Đỗ phủ à?" Lạc Vân Hi hỏi.
"Không có, ta nhìn dáng dấp của nàng ta, chắc chắn có vấn đề." Quan Hàn thấp giọng nói: "Ta sai người theo dõi nàng ta."
Lạc Vân Hi gật đầu: "Chúng ta tới nhìn thử!" Ngay cả cửa viện cũng không vào, nàng lôi kéo Quan Hàn lao ra khỏi Nhan phủ, ngồi trên xe ngựa Nhan phủ, trực tiếp đuổi theo hướng Quan Hàn nói.
Vừa ra khỏi cửa thành Bắc, xe ngựa kéo chạy như bay rất lâu, tới khúc quanh phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa, mấy thị vệ lập ở trước xe, ngăn cản xe ngựa phía sau, cao giọng hét hỏi: "Các ngươi là người nào, dám theo dõi chúng ta!"
Lạc Vân Hi không nhanh không chậm nâng màn xe lên, lắc người, đã nhảy xuống khỏi xe ngựa, sắc mặt không sợ hãi một loạt đao tiễn phía trước chút nào.
Mà màn xe ngựa đối diện cũng đồng thời bị xốc lên, nàng nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Thần sắc Nhan Dung Kiều tiều tụy, như qua một đêm mà già đi mười tuổi, gương mặt ngày thường bảo dưỡng rất tốt trở nên nhợt nhạt nhăn nheo, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía nàng.
"Đứng lại!" Lạc Vân Hi quát một tiếng, bước chân một chút, người đã từ bên trong xe ngựa thẳng nhảy ra, đứng ở phía bên phải xe ngựa.
Thừa dịp đội ám vệ chưa kịp xông tới, cổ tay phải nàng vung lên, Tuyết Cẩm bắn thẳng ra, đột nhiên đánh về phía cửa sổ xe ngựa.
Dưới một kích này, lực lượng phải lớn, người trong xe ngựa tất nhiên không thể chịu đựng được một chiêu kia.
Quả nhiên, có bóng người đột nhiên từ bên trong xe ngựa vọt ra, mà còn là hai người! Bên trong xe ngựa ngồi hai người!
Động tác nhảy xe cũng gấp gáp, nhưng không hoảng loạn, vừa rơi xuống đất, một người trong đó phản ứng cực nhanh quay đầu nhìn Lạc Vân Hi, vậy mà là Hoa hoàng tử Nguyệt Quân Hoa, tay phải của hắn, đang xách đai lưng của Nhan Dung Kiều, nâng nàng ta.
"Là ngươi!" Lạc Vân Hi cau mày
Ánh mắt Nguyệt Quân Hoa tập trung thật lâu trên mặt nàng, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Nhưng hắn biết, nữ nhân trước mắt này, là nữ nhi của đệ đệ cảu phụ hoàng hắn, cũng chính là muội muội —— của hắn!
Tin tức này, không quá ba ngày, cả Long đình đại lục đều sẽ biết, phụ hoàng muốn giấu diếm cũng không che giấu nổi.
"Ta không muốn nợ ngươi, Lạc Vân Hi, tin tưởng ngươi sẽ không nuốt lời! Sau này còn gặp lại!" Nguyệt Quân Hoa nói xong câu đó, xoay người che chở Nhan Dung Kiều lên xe, ra lệnh cho đội ám vệ: "Chặn!"
Xe ngựa đi xa, Quan Hàn cũng nhảy đến bên cạnh Lạc Vân Hi, mi tâm nhíu chặt: "Có muốn đuổi theo hay không?"
"Đừng đuổi theo!" Lạc Vân Hi nhìn xe ngựa cuốn theo bụi mù chạy đi, âm thanh chứa mười phần ý lạnh, sắc mặt đen tối.
Nguyệt Quân Hoa có ý gì? Hắn đây là muốn bảo vệ Nhan Dung Kiều? Hay là nói, Đỗ Tình Yên tìm hắn ư?