Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 1 - Chương 2: Hoàng tử yêu nghiệt



Vừa vào tới đải sảnh, ánh mắt Vân Tâm Vũ đã dán chặt lên Hồng Y thiếu niên có gương mặt mị hoặc chúng sinh kia, sau đó chẳng thể rời mắt đi.

Ở Ly Phong quốc, Tứ hoàng tử Cung Vô Y là người vô cùng thần bí, nghe nói hằn bái một cường giả làm sư phụ, quanh năm không ở trong cung, mặc dù được xưng là mỹ nam đệ nhất Ly Phong quốc nhưng những người chân chính thấy mặt hắn rất ít, đây là lần đầu tiên Vân Tâm Vũ nhìn thấy Tứ hoàng tử.

Tuy sớm biết Tứ hoàng tử tuấn mỹ phi phàm nhưng thời điểm trông thấy hắn ả vẫn bị giật mình , trước đến giờ ả chưa gặp người nào tuấn mỹ yêu nghiệp đến mức đấy.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn trên ghế, mái tóc dài đen bóng theo gió tung bay nhẹ, nhẹ nhàng chạm vào da thịt trắng mịn như ngọc, cảm nhận ánh mắt của Vân Tâm Vũ, lông mi cong vút không khỏi nhíu lại, bờ môi đỏ mọng mang theo vẻ trào phúng, ánh mắt quét tới làm toàn thân Vân Tâm Vũ cảm thấy lạnh lẽo.

“Ta không thích người khác dùng ánh mắt mê trai như vậy nhìn ta, không có lần sau!” Ánh mắt Cung Vô Y thu hồi âm lãnh, đôi lông mày mang theo cuồng mị bẩm sinh, làm cho Vân Tâm Vũ càng thêm mê muội.

Vân Lan nhướng mày, vội vươn tay kéo Vân Tâm Vũ, ôm quyền hướng tới hai người đang ngồi nói: “Tứ hoàng tử và Lục công chúc đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?”

Lời vừa dứt, thiếu nữ mặc cung trang hồng nhạt nhanh chóng đứng lên, ánh mắt hướng về phía sau lưng Vân Lan, cắn chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp hơi lo lắng: “Vân tướng quân, bổn công chúa và hoàng huynh đến để thăm Vãn Ca và dì Hinh,không biết các nàng có khoẻ không?”

Nội tâm cả kinh, Vân Lan gấp đến độ chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, Lục công chúa quả thật vì các nàng mà đến, nhưng lúc này sao có thể để các nàng gặp người ngoài?

“Cái này….”Lông mày chậm rãi dãn ra, ánh mắt Vân Lan thu lại vẻ lãnh khốc, ra vẻ do dự nói: “Cái này sợ là có chút khó khăn, Lam thừa tướng để lại cho các nàng đả kích quá lớn nên đều bị bệnh, sợ không thể gặp người ngoài được.”

Nói xong, khuôn mặt Vân Lan đầy vẻ lo lắng và thương tâm, không giống giả chút nào, người không biết nhìn vào sẽ thấy hắn thật sự quan tâm đến thê tử và con gái, xứng đáng là người chồng tốt.

“Cái gì?” Cung Vân Phi hơi sững sỡ, ánh mắt thanh tịnh như mặt nước không che dấu được sự lo lắng: “Vân Vãn Ca và dì Hinh bị bệnh? Ta muốn tự mình đi thăm các nàng.”

Nàng từ nhỏ đã mất mẫu thân lại thêm cảnh ăn tươi uống máu trong hoàng cung, nếu không có mẹ con Vãn Ca ngầm giúp đỡ có lẽ đã không sống được đến bây giờ, cũng vì vậy mà nàng và Vãn Ca có thể xem là chị em tốt của nhau.Nên khi nghe tin hôm nay Lam thừa tướng sẽ bị chém đầu tại Ngọ môn, nàng lén lút trốn ra khỏi hoàng cung đến thăm Vân Vãn Ca, ai ngờ đụng phải Cung Vô Y, nhờ sự giúp đỡ của hắn nàng dễ dàng rời khỏi hoàng cung.

Chỉ là Cung Vân Phi thật sự nghi hoặc, Tứ hoàng huynh này trước giờ đều vô tình vô tâm, khi nghe nàng nói đến phủ tướng quân lại tự mình đi theo tới đây?

Vân Lan lau cái cằm đầy mồ hôi lạnh, cẩn thẩn từng li từng tí liếc nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Cung Vô Y: “Vậy không được thoả đáng cho lắm, nếu Lục công chúc và Tứ hoàng tử muốn thăm các nàng ta sẽ gọi Ca nhi đến tiếp đãi, còn Hinh Nhi bệnh quá nặng nên không tiện gặp người ngoài.”

Dứt lời, Vân Lan nhìn thị vệ liếc mắt một cái, thị vệ kia như tiếp thu được suy nghĩ của hắn, ôm quyền, quay người ra khỏi phòng.

Cung Vân Phi hơi do dự, nhìn qua Cung Vô Y, cuối cùng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Vân Lan.

Trong mật thất, Dạ Nhược Lan xê dịch thân thể ra phía sau, chui rúc trong góc khuất,nàng nhẹ nhàng niệm thần chú, một tia âm u toả ra làm sáng lên dung mạo tái nhợt của nàng, giơ tay lên chưởng, đầu ngón tay mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn cổ xưa.

“Cũng may, nhẫn Huyền Linh vẫn còn….”

Chiếc nhẫn đó là do ngàn năm sau Dạ gia cùng với thần khí khế ước, chỉ cần linh hồn không chết, chiếc nhẫn này sẽ vĩnh viễn không mất đi.

Trong lịch sử ngàn năm của Dạ gia chỉ có nàng là người duy nhất được linh hồn của nhẫn Huyền Linh tương trợ 100% , lúc trước vì có nhẫn Huyền Linh này mà nàng có được danh tiếng trong thiên hạ, chỉ cần còn nhẫn Huyền Linh nàng có thể chắc chắn mình sẽ lại huy hoàng như ngày trước.

Huống chi, so với kiếp trước, nàng có thêm một ưu điểm đó là kinh nghiệm. Đã có những kinh nghiệm quý giá, nàng có thể tu luyện lại trên con đường đã tích luỹ được.

“Khục khục,” ho khan hai tiếng, ý nghĩ Dạ Nhược Ly khẽ động, lấy từ trong nhẫn Huyền Linh một viên thuốc, nuốt xuống, đan dược thuận lợi lăn vào yết hầu rồi trơn trượt trong cơ thể, ngay lập tức một cảm giác mát rượi bao quanh nàng, miệng vết thương bắt đầu đóng vảy.

Nếu người khác chứng kiến Dạ Nhược Lan lấy ra đan dược tất nhiên sẽ liều lĩnh xông tới cướp đoạt.

Hiện tại ngàn năm trước trên Huyền Vũ đại lục, Luyện giới sư rất ít, thuật luyện đan cũng chưa hoàn toàn phát triển…trong hoàng thất tối đa cũng chỉ có vài ba viên thuốc, lại đem bảo vệ kĩ càng, nếu không gia tộc Nam Cung sắp triển khai đấu giá viên đan dược kia sẽ không rung động cả đại lục như vậy.

“Két…!”

Cánh cửa mật thất chậm rãi mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong, Dạ Nhược Lan vô thức đưa tay che ánh sáng, híp híp đôi mắt, nhìn xuyên qua khe hở ngón tay thấy có người tới, gương mặt tái nhợt đầy vẻ lo lắng.

Dưới ánh mặt trời, nam tử áo đen, khuôn mặt lạnh lùng bước tới trước mặt Dạ Nhược Ly đem quần áo cầm trên tay ném xuống đất,mày kiếm nhăn lại lộ vẻ chán ghét: “Trong phủ có khách, tướng quân muốn ngươi thay y phục đi gặp khách, chuyện ngày hôm nay phải giữ bí mất, bằng không phu nhân Lam Hinh chỉ sợ…”

Dạ Nhược Ly cúi đầu, ánh mắt rơi vào đống quần áo hoa kệ,nở ra nụ cười châm chọc: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra!”

Hắc y lạnh lùng nhìn Dạ Nhược Ly, quay người ra khỏi mật thất, để lại Dạ Nhược Ly cầm quần áo đến xuất thần…

------đề lời nói với người xa lạ-------

Ngay từ đầu ,nhân vật chính sẽ bị áp bức vô cùng, đợi nàng ra khỏi phủ tướng quan, sẽ trở nên mạnh mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.