Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 2 - Chương 12: Hôm nay chính là ngày chết của ngươi



Mặt trời ngả về tây, ngoài trời ánh sáng rọi vào mặt đất trong quán rượu, giây phút này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thiên Huyền đại sư.

Giật mình một cái, Lâm Hân Gia quỳ xuống trước mặt Thiên Huyền đại sư, hung hăng dập đầu mấy cái vang thành tiếng: “Thiên Huyền đại sư, ta thật sự không biết khách nhân trong phòng rượu ấy là ngài, bằng không có cho ta vạn lá gan, ta cũng không dám đắc tội với ngài a.”

Nghe lời Lâm Hân Gia nói, mọi người đều há hốc ngạc nhiên, ngu ngơ nhìn về khuôn mặt già nua.

Thiên Huyền đại sư? Hắn chính là Luyện đan đại sư của gia tộc Nam Cung, trời ạ, bọn hắn đúng là quá xui xẻo rồi, trêu ai không lại trêu trúng ổ kiến lửa này.

Cũng không thể trách bọn họ không biết Thiên Huyền đại sư, dù có nghe qua uy danh Thiên Huyền nhưng dễ dàng cho người ta nhìn vậy sao? Lâm Hân Gia nhận ra hắn nguyên nhân là do Hoàng Phủ Quân, tuy chỉ đứng xa xa nhìn nhưng để lại cho hắn ấn tượng khó quên.

“Lâm tiểu tử, ngươi thật sự to gan, dám vọng tưởng ngang hàng với ta, Thanh Nhiên, ngươi mau đưa tên không biết liêm sỉ này đến gia tộc Nam Cung rồi thông báo cho Lâm Hân Nguyệt tự thân đến lãnh người,” Phủi phủi tay áo, sắc mặt tức giận đảo qua đám quần là áo lượt: “Còn các ngươi nữa, tốt, rất tốt, Thanh Mộc, nhớ rõ danh tự và gia tộc của đám người này, sau đó thông báo đến trưởng bối trong tộc bọn họ, phải giáo huấn lại đám người này mới được, nếu còn có lần sau đừng trách ta vô tình.”

Nghe vậy, khuôn mặt đám người kia tuyệt vọng vô cùng, thông báo đến gia tộc sao có thể bị giáo huấn bình thường, cả đời này bọn hắn cũng không có cơ hội ngóc đầu lên.

Dứt lời, Thiên Huyền đại sư quay lại cười cười, cung kính nói: “Sư phụ, vừa rồi quấy rầy ngài, không biết đồ đệ giải quyết như thế đã ổn thỏa chưa?”

Lời nói của Thiên Huyền đại sư khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều há to mồm.

Cái gì? Sư phụ? Thiếu nữ trẻ tuổi này? Là sư phụ Thiên Huyền đại sư?

Là bọn hắn điên rồi hay thế giới này điên rồi?

Hoặc vị thiếu nữ này đã qua trăm tuổi? Nhưng trên đời này làm gì có đan dược thần kì như vậy?

“Ngươi tự xử lý là được.” Ngáp một cái, Dạ Nhược Ly nói: “Thiên Huyền, ta mệt rồi, trước hết rời khỏi đây đã, nếu ngươi có việc muốn nói cứ tới tìm ta, bất quá bạn cũ của ta nhờ ngươi chiếu cố một chút.”

Nói xong, Dạ Nhược Ly đi xuống cầu thang, lúc nàng vừa đi xuống lại có một nữ tử áo đỏ chạy lên, bởi vì tốc độ nàng ấy quá nhanh mà Dạ Nhược Ly lại đến cuối cầu thang sau lưng toàn là người, nhất thời không tránh kịp, vừa vặn bị đụng phải.

Dạ Nhược Ly vội vàng bình ổn bước chân, cố gắng không để bản thân ngã xuống, sau đó nhíu mày, nhìn người đứng trước mắt.

Chỉ thấy nữ tử mặc xiêm y màu hoa hồng, dưới chân mang giày màu đen, bởi vì cúi đầu nên Dạ Nhược Ly không nhìn rõ dung mạo nàng ta, nhưng không biết vì sao vị nữ tử này lại khiến Dạ Nhược Ly có cảm giác vô cùng quen thuộc, lại không biết cảm giác đó từ đâu mà có.

“Sư phụ, người không sao chứ?” Thiên Huyền nhìn thấy sự việc trước mắt, vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi.

Đồng thời, Thanh Nhiên chống nạnh, đứng bên cạnh Dạ Nhược Ly nhìn chằm chằm vào nữ tử: “Này, ngươi không có mắt à? Nếu đụng sư tổ ta bị thương thì sao?”

Dạ Nhược Ly im lặng nhìn hai người bên cạnh, chính mình cũng không rõ bản thân mềm yếu như vậy từ bao giờ, chỉ đụng một cái liền làm nàng bị thương sao?

“Thực có lỗi, ta có chút gấp, cho nên không cẩn thận đụng phải ngươi.” Nữ tử áo đỏ cũng biết mình đuối lý nên cười áy náy: “Ta sẽ chịu trách nhiệm chuyện hôm nay, bây giờ ta có chuyện quan trọng phải làm, còn có ta tên Hỏa Vũ Sa, nếu ngươi muốn tìm ta có thể đến Hỏa gia.”

Hỏa Vũ Sa, thế lực tương trợ?

Con ngươi Dạ Nhược Ly trầm xuống, nàng là người gia tộc tương trợ? Gia tộc tương trợ cũng đến Thiên Vũ quốc? Thế gia tộc Bắc Ảnh đâu?

Nói xong, Hỏa Vũ Sa lập tức rời đi, bỗng nhiên như nhớ tới việc gì đó, dừng bước lại hỏi: “Đúng rồi, chúng ta có gặp nhau lần nào chưa?”

Dạ Nhược Ly sững sờ, lắc đầu: “Không có.”

“Thật sao?” Ngữ khí Hỏa Vũ Sa không xác định, trầm mặc một lúc, nàng ta dương dương cánh môi, bóng dáng như gió, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Dạ Nhược Ly.

Trong lúc xảy ra chuyện này ở Long gia cũng phát sinh ra một đại sự…

Ánh mặt trời buổi chiều trải khắp đại viện, phảng phất như trên tuyết có một tầng cát vàng.

Giữa sân, Long Thần Lạc chống quải trượng, đầu tóc bạc trắng trong tuyết đặc biệt chướng mắt, hắn duỗi ngón tay, run rẩy chỉ về phía những người đang bao vây sân nhỏ: “Các ngươi…Các ngươi thật sự không coi lão gia chủ ta vào mắt? Hôm nay ta muốn xem đến cùng là ai dám động vào cháu ta!”

“Cha, người chớ xen vào chuyện người khác.” Thanh Bình công chúa cười lạnh một tiếng: “Muốn trách thì hãy trách Long Phi Thanh ấy, vốn ta đã không tìm được cớ giết hắn rồi, ai bảo hắn sai người đánh con ta, hôm nay con ta bị bệnh nặng nằm trên giường, hoàng huynh đau lòng cho cháu nên đã đáp ứng yêu cầu của ta, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Long Phi Thanh.”

“Tường nhi!” Long Thần Lạc nhìn về Long Thiên Tường, hỏi: “Ngươi cũng muốn làm như thế? Hắn cũng là nhi tử cúa ngươi kia mà, chẳng lẽ ngươi không biết mấy năm nay hắn về sao không trở về. Linh nhi vì sao mà chết?”

Thân thể đột nhiên run lên, trong nháy mắt, Long Thần Lạc già thêm chục tuổi, tóc mai trở thành màu hoa râm.

“Con biết, cái gì con cũng biết, nhưng có thể làm được gì chứ?” Cười đắng chát, trong mắt Long Thiên Tường có sự đau đớn cực độ: “Sao con có thể không đau lòng cho Thanh Nhi, nhưng hắn cũng không nên đánh Tuấn nhi trở thành tàn phế, càng có lòng dạ độc ác làm hắn đôạn tử tuyệt tôn, cha, Thanh nhi, các người yên tâm, con đã khẩn cầu công chúa, nàng sẽ không giết Thanh nhi chỉ hủy thực lực của hắn, trục xuất khỏi gia môn mà thôi.”

Nghe lời hắn nói, Long Thần Lạc vô cùng thất vọng, lắc đầu thở dài: “Tường nhi, ngươi rất ưu tú, thật sự rất ưu tú, phụ thân từng vì ngươi mà cảm thấy tự hào, nhưng khuyết điểm duy nhất của ngươi là quá nhu nhược, nhu nhược đến nỗi nữ nhân và nhi tử của mình cũng bảo vệ không được.”

Yết hầu nhấp nhô, Long Thiên Tường biết rõ cha hắn nói đúng, nhưng…

“Cha, nếu như hắn không làm vậy với Tuấn nhi thì mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này, không phải sao? Tuấn nhi vừa ý nữ nhân kia thì cứ cho hắn đi, chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu Thanh nhi muốn con có thể vì hắn tìm nhiều người khác, cần gì phải…”

Lời Long Thiên Tường vừa nói ra làm đám người Long Phi Thanh, Chu Tước thay đổi sắc mặt.

“Gia gia, ngươi không cần xem vào chuyện này,” Bước lên, Long Phi Thanh đảo qua đám người trước mặt, trong ánh mắt dã thú xuất ra tia hung tàn: “Bất quá chỉ là ít tạp chủng mà thôi, một mình ta cũng có thể giải quyết, không cần ai phải nhúng ta vào.”

“Hừ, vọng tưởng.” Thanh Bình công chúa cười lạnh lùng, hung hăng trừng mắt nhìn Long Phi Thanh, sát ý nồng đượm: “Vốn ta đã đáp ứng giữ lại cho ngươi một mạng, bây giờ xem ra căn bản không thể như vậy rồi, Long Phi Thanh, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.