Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 4 - Chương 1: Thiên tài tuyển bạt thi đấu



Quyển 4: danh chấn Thương Khung.

Chương 1: thiên tài tuyển bạt thi đấu.

editor: aries mai.

Phong Hòa thành là một thành trì có phong cảnh vô cùng xinh đẹp, tú lệ, toàn bộ thành trì dài mấy ngàn thước, địa lý vô cùng tốt vì được bao bọc bởi những dãy núi nên xung quanh có không ít kỳ trân dị vật.

Lúc này trong tửu lâu nội thành, gần cửa sổ có một nữ tử áo trắng phong trác tuyệt mỹ đang ngồi đó.

Nữ tử áo trắng có dung mạo khuynh nước khuynh thành, mặt không biểu tình để trường kiếm xuống, áo trắng như tiên nữ hạ trần, nàng không để ý đến ai phất tay gọi một ấm trà, im im lặng lặng nghe tiếng nói chuyện xung quanh.

“Thi đấu tuyển chọn thiên tài sắp tới? Các ngươi nói người xuất sắc nhất sẽ là ai?”

“Đây còn phải hỏi nữa sao? Nhất định là Thiếu thành chủ Quân Huyền Lăng của chúng ta rồi, Thiếu chủ thiên phú trác tuyệt, hôm nay đã đột phá lên Thiên Huyền sư rồi, trừ hắn ra còn ai xuất sắc hơn?”

“Ha ha, cũng không hẳn vậy, Diệp tiểu thư Diệp gia cũng đồng dạng đột phá lên Thiên Huyền sư, so với Thiếu thành chủ cũng không kém hơn bao nhiêu, quán quân lần này nhất định thuộc về một trong hai người ấy.”

“Cuộc thi đấu tuyển chọn thiên tài lần này là vì Thương Khung giới muốn chọn thiên tài mà tổ chức, ta nghe nói chỉ cần đạt được chức quán quân chẳng những có được những phần thưởng mà cả đời còn không dám mơ tưởng còn có thể được Thương Khung giới nhìn trúng, được đi vào Thương Khung giới tự do, không biết là ai có được may mắn tột cùng này?”

Nghe tiếng cười nói xôn xao, nữ tử đột nhiên đứng dậy, nắm lấy trường kiếm bước đi không hề quay đầu lại.

Nữ tử này chính là Dạ Nhược Ly, từ khi rời khỏi Ly Phong quốc nàng đã quanh đi quẩn lại ở đây nửa tháng có thừa nhưng không có chút tin tức nào của Thương Khung giới, lần này đúng là cơ hội tốt.

Cuộc thi này tổ chức ở Phong Hòa thành, muốn báo danh phải đến phủ trước, lúc Dạ Nhược Ly tới nơi đã thấy người chật như nêm, liếc nhìn một cái đã thấy đầu người chằng chịt.

“Xem ra rất nhiều người muốn vào Thương Khung giới.”

Nhíu mày, Dạ Nhược Ly xếp hàng đăng kí, đứng suốt từ buổi trưa đến chạng vạng tối mới tới phiên nàng, mà sau lưng nàng lại có thêm một đoàn người, bởi vậy mới thấy trong lòng mọi người Thương Khung giới thần thánh như thế nào.

Lão giả chỗ ghi báo danh cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Danh tính, thực lực?”

“Dạ Nhược Ly, Địa Huyền sư cấp thấp.” Dạ Nhược Ly trầm tư một thoáng, cuối cùng cũng quyết định hạ thấp thực lực xuống Địa Huyền sư. Nếu đến thi đấu thiên tài nàng sẽ trổ hết tài năng, không cần ở đây rêu rao, những người này nếu biết thực lực của nàng là Huyền Hoàng, chỉ sợ không thể tiến vào Thương Khung giới dễ dàng được.

Dạ Nhược Ly nhận lấy thẻ bài, nhìn một cái rồi quay lưng rời đi.

Thấy không còn sớm nữa, Dạ Nhược Ly định về khách điếm nghỉ ngơi, ngay sau đó trên con đường đang đi truyền tới tiếng vó ngựa, tiếp theo đó là tiếng quát lớn: “Tránh ra! Tránh ra hết cho ta! Công tử chúng ta đến rồi, các ngươi còn không mau nhường đường? Nếu giẫm phải người cũng không nên trách, đó là do các ngươi tự tìm đến cái chết.” Bụi tung lên cuồn cuộn, tuấn mã liền xuất hiện trong tầm mắt Dạ Nhược Ly.

“Thật sự là ở đâu cũng đều có chuyện chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.” Sắc mặt Dạ Nhược Ly trầm xuống, muốn nàng nhượng bộ? Đừng nói đến một tên nô tài, cho dù là thần tiên cũng không được!

Mắt thấy xe ngựa sắp chạy về phía mình, Dạ Nhược Ly nâng tay, một luồng huyền khí hội tụ lại, lúc nàng sắp tung chưởng thì có một bóng dáng xanh đen bỗng nhiên lướt đến.

“Ầm ầm!”

Thanh niên giơ chưởng về phía xe ngựa, lập tức một luồng khí lực bắn ra tựa hồ như một cự thạch trùng trùng điệp điệp đâm vào xe ngựa, làm xe ngựa trực tiếp ngã xuống.

“Ai to gan như vậy? Dám ám toán xe ngựa thiếu gia?” Nam tử mặc hoa phục chật vật từ trong xe bò ra, khiến xung quanh cười vang không ngớt.

Gã phu xe há hốc mồm, lúc này tay cầm roi phất run, hoảng sợ đến cực điểm: “Công…Công tử…Là…Là…”

“Bà mẹ nó, ngươi bị cà lăm à?” Thanh niên hoa phục không chút kiên nhẫn, nhấc chân đá thật mạnh gã phu xe một cước: “Ngay cả việc đánh xe ngựa cũng làm không xong, coi chừng bản thiếu gia xé xác ngươi ra!”

Dứt lời mới quay đầu, gã ngược lại muốn nhìn xem là tên hỗn đản nào dám đánh vào xe ngựa của gã.

Nhưng nhìn thấy người trước mặt, thanh niên hoa phục trừng lớn hai mắt, có chút chột dạ, thiếu chút nữa co quắp ngã xuống đất: “Thiếu…Thiếu chủ, sao lại là người?”

Thiếu thành chủ? Dạ Nhược Ly sững sờ, hắn chính là người mà đám người trong tửu lâu kia nhắc đến Thiếu thành chủ - Quân Huyền Lăng?

Quân Huyền Lăng nhíu mày, cũng không nhìn thanh niên hoa phục đang run run rẩy rẩ, hắn quay đầu, ánh mắt màu cà phê rơi trên người Dạ Nhược Ly, dung nhan anh tuấn khẽ cười.

“Nàng không sao chứ?”

“Ta không sao, vừa rồi đa tạ ngươi.” Dạ Nhược Ly lắc đầu, huyền lực trên tay sớm đã thu hồi lại.

“Nếu như ta đoán không sai, nàng cũng là người tham gia thi đấu tuyển chọn thiên tài, nếu nàng đã vì mục đích này mà đến đây ta cũng có trách nhiệm bảo hộ người ở Phong Hòa thành, vì biểu đạt sự áy náy của ta, mời nàng ăn cơm, như thế nào?”

“Được.” Dạ Nhược Ly mỉm cười, đối với Quân Huyền Lăng nàng cũng có chút hảo cảm, huống chi cuộc tuyển chọn thiên tài còn nhiều điều nàng không hiểu cũng cần có người giải đáp.

“Vậy thì tới tửu lâu Thuận Phong, ta mời khách.” Nói xong, Quân Huyền Lăng chậm rãi quay người, khẽ chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên hoa phục: “Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi ỷ thế hiếp người, bằng không thì lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu, hiện tại còn không mau cút cho ta!”

Nghe vậy, hai người kia như được đại xá, ngay một lời cũng không dám nói, nhanh chóng rời đi.

Có thể sắp đến cuộc thi tuyển chọn thiên tài nên bên trong tửu lâu cực kì đông khách, nhưng Quân Huyền Lăng cũng là thiếu thành chủ, tự nhiên sẽ có người chủ động nhường chỗ cho hắn.

Cũng vì thân phận Thiếu thành chủ, nên cũng hấp dẫn không ít ánh nhìn.

“Thiếu thành chủ, ta có vấn đề này muốn hỏi ngươi.”

“Cô nương nếu không ngại cứ trực tiếp gọi tên ta, xưng hô Thiếu thành chủ thật không được tự nhiên, ha ha!” Quân Huyền Lăng cười to hai tiếng, không có chút vì thân phận mà kiêu căng.

Dạ Nhược Ly nhìn ra được Quân Huyền Lăng thật lòng muốn kết giao cùng nàng, cũng không nề hà nữa, ngược lại hào phóng nói: “Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là cô nương, tên ta là Dạ Nhược Ly.”

Nếu là lúc đầu mới xuyên qua, nàng tuyệt đối không dễ dàng tiếp nhận bạn bè, nhưng mấy năm nay người thân và bằng hữu vô tình đã cải biến tính cách của nàng, cho nên nàng cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.

Huống chi nhiều hơn một người bạn vẫn tốt hơn nhiều hơn một kẻ thù, coi như cải thiện quan hệ. Bất quá mặc dù nguyện ý kết giao cùng Quân Huyền Lăng không có nghĩa nàng sẽ hoàn toàn thả lỏng, lòng người hiểm ác, đạo lý này nàng biết rõ hơn ai hết, trừ phi là người thân nàng cực kì tín nhiệm, bằng không nàng sẽ không bộc lộ thân phận của mình.

“Vậy thì tốt, Nhược Ly, nàng có chuyện gì muốn hỏi ta?”

Thần sắc Dạ Nhược Ly ngưng trọng: “Ta muốn hỏi một chút về quá trình tuyển chọn thiên tài, nếu như ngươi không thể nói thì quên đi.”

“Ha ha, cái này có gì là không thể nói?” Quân Huyền Lăng nhún vai, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tươi cười: “Quá trình rất đơn giản, gòm có 3 phần, phần 1 là đấu vòng loại, vòng 2 tranh cử thi đấu, vòng 3 chính là chung kết, chỉ là đề mục do Thương Khung giới đề ra nên ta cũng không biết là gì.”

Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu, lông mày cau lại, lúc muốn hỏi thêm thì một đạo thanh âm khiêu khích thì ngoài truyền vào: “Đây không phải là Thiếu thành chủ sao? Sao lại ở đây nói chuyện với mỹ nhân thế này?”

Nghe vậy, Quân Huyền Lăng ngẩng đầu, ánh mắt lãnh khốc bắn thẳng ra phía ngoài cửa.

Đứng ngoài cửa là một mỹ nữ xinh đẹp, giữa lông mày lại có thần thái cao ngạo, thậm chí ngay cả Quân Huyền Lăng cũng không để vào mắt. Chứ đừng nói Dạ Nhược Ly không chút tiếng tăm đang ngồi cạnh Quân Huyền Lăng.

Nói lời khiêu khích lúc nãy là một thiếu niên đứng sau lưng nữ tử, gã nhìn thấy Dạ Nhược Ly thì hung hăng nuốt nước miếng, chỉ là rất nhanh sau đó thu hồi vẻ kinh diễm, bên môi lộ vẻ khinh thường.

Nữ nhân bên cạnh Quân Huyền Lăng thật sự quá đẹp, còn đẹp hơn Diệp Thu tiểu thư, nhưng mà Diệp Thu tiểu thư không những là hòn ngọc quý trên tay Diệp gia chủ mà còn là Luyện Đan sư, tuổi còn trẻ như vậy nhưng đã luyện được rất nhiều đan dược, thực lực cũng đã lên đến Thiên Huyền sư.

Thiên phú tu luyện đến thế, toàn bộ Phong Hòa thành này chỉ có Quân Huyền Lăng mới tương xứng.

Bởi vậy với tư cách là thuộc hạ của Diệp Thu tiểu thư, gã nhìn thấy thanh danh Quân Huyền Lăng không kém gì tiểu thư nên giọng điệu cũng không có mấy phần thiện cảm, nếu như Quân Huyền Lăng không phải là Thiếu thành chủ, gã đã không khách khí như vậy.

“Ta biết nữ nhân bên cạnh Quân Huyền Lăng, lúc nãy báo danh ta đứng sau nàng, thực lực chỉ là Huyền sư cấp thấp, thiên phú chỉ có chừng đó sao có thể so sánh với Diệp tiểu thư.” Nói lời này là tên còn lại, giọng điệu tràn đầy khinh thường, tựa hồ đã quên gã ngay cả Địa Huyền sư cấp thấp cũng không đạt được.

Nghe thấy lời này, khóe môi Diệp Thu có tia mỉa mai, thủy chung cũng không liếc nhìn qua Quân Huyền Lăng và Dạ Nhược Ly một cái, cao ngạo bước vào bên trong.

“Bọn Diệp gia lúc nào cũng tự cho mình là đúng!” Khuôn mặt Quân Huyền Lăng trầm xuống, màu mắt cà phê có tia hàn quang: “Nếu không phải sắp tới thi đấu tuyển chọn thiên tài ta cũng không muốn gây chuyện, không đã cho bọn hắn đẹp mặt.”

“Diệp gia? Là thế lực như thế nào?” Dạ Nhược Ly nhíu mày, nàng mới tới Phong Hòa thanh nên rất nhiều thế lực nàng không biết.

“Ở Phong Hòa thành có hai thế lực lớn, một là thành chủ, 2 là Diệp gia, vốn trước kia Diệp gia so với thành chủ yếu hơn một chút thế nhưng…” Thở dài, giọng điệu Quân Huyền Lăng tràn đầy bất đắc dĩ cùng không cam lòng: “Mấy ngày trước đây, trưởng lão Thương Khung giới nhìn trúng thiên phú luyện đan của Diệp Thu, đã nhận nàng làm đồ đệ.”

“Thì ra là thế.” Giờ Dạ Nhược Ly mới biết vì sao người Diệp gia nhìn thấy Quân Huyền Lăng lại có thái độ ngạo mạn như vậy.

“Chuyện này cũng chỉ có thành chủ là biết được, trưởng lão kia muốn cho Diệp Thu lập uy nên truyền thụ cho nàng một ít huyền kỹ, làm nàng thắng lợi, huyền kỹ Thương Khung tất nhiên tốt hơn Phong Hòa thành gấp mấy lần, lần này phỏng chừng Diệp Thu sẽ đoạt ngôi quán quân.

Đang nói chuyện thì bên ngoài lại có người đi vào, hiển nhiên cũng vì mục đích tham gia thi đấu tuyển chọn thiên tài, nhưng nhìn thấy người này Dạ Nhược Ly biến sắc, một cảm giác nguy hiểm nhấy lên, chính bản thân nàng cũng không biết người này sao lại làm cho nàng có cảm giác như vậy.

Chẳng lẽ hắn là cao thủ thâm tàng bất lộ? Người nam nhân này chỉ chừng 25 tuổi, lại làm cho nàng thấy nguy cơ, ít nhất cấp độ cũng ở mức Huyền tôn!

Cảm nhận cái nhìn chăm chú của Dạ Nhược Ly, nam tử chuyển mắt, trong nháy mắt đó là một con ngươi lạnh như băng, hung hăng đập vào lòng Dạ Nhược Ly.

Mặc dù dung mạo nam nhân này tuấn mỹ tuyệt luân nhưng trên người lại có khí tức lạnh lùng, người ngoài nên tránh xa ngàn dặm, tựa hồ như không có bất kì ai có thể đi vào lòng tảng băng này.

Thu hồi ánh mắt, nam tử chậm rãi bước đi, không còn nhìn Dạ Nhược Ly nữa.

Hôm sau, ánh mắt mặt trời chiếu rọi khắp quảng trường.

Lúc này ở quảng trường sớm đã chật kín người, ánh mặt những người này đều sùng bái nhìn mấy vị lão giả trên đài cao.

“Ha ha, Trương trưởng lão, các ngươi cảm thấy thông qua cách này có thể tìm được thiên tài?” Ngô trưởng lão vuốt chòm râu trắng, cười tủm tỉm nhìn mọi người phía dưới.

“Người thế tục cho dù có mạnh như thế nào cũng kém rất xe so với người Thương Khung giới, hôm nay cũng không nên ôm nhiều hy vọng, bất quá ta nghe nói Đan trưởng lão nhìn trúng một người, ngươi cũng đừng quên quy củ của Thương Khung giới.”

Nghe những lời này, ánh mắt đều tập trung nhìn Đan trưởng lão.

“Các ngươi ghen ghét ta tìm được thiên tài?” Đan trưởng lão ngẩng đầu, sắc mặt mang vài phần đắc ý: “Nha đầu Diệp gia quả thật không tệ, cũng không phải là gian tế của tiên nhân phái tới, những quy củ kia tự nhiên không nhiều lời, phải biết thiên tài tu luyện rất dễ dàng có được nhưng thiên tài luyện đan chính là ngàn dặm khó chọn một a, tuy thiên phú của Đan Tuyết Kỳ không tồi nhưng có ai lại nhiều hơn một thiên tài?”

Ngô trưởng lão cười cười, ánh mắt đảo qua đám người phía dưới thở dài: “Cách đây rất lâu rồi chúng ta cũng có thời tuổi trẻ như vậy, tuổi trẻ thật tốt a, Trương trưởng lão, Hỏa trưởng lão, Lam trưởng lão, nếu Đan trưởng lão có thể cam đoan như vậy thì chúng ta cũng nên theo hắn vậy, hơn nữa ta cũng muốn thông qua cuộc tỷ thí này xem nha đầu Diệp gia kia có thiên phú đến mức nào.”

Bọn hắn đều biết được Đan trưởng lão vụng trộm truyền huyền kỹ cho nha đầu Diệp gia, cuộc tỷ thí này nàng ta thắng chắc rồi.

Sở dĩ Đan trưởng lão muốn nàng ta thông qua cuộc thi đấu tuyển chọn thiên tài này bước vào Thương Khung giới cũng có chút danh tiếng, thuận tiện cho việc làm ngày sau.

Cho nên không cần xem cũng biết, cái kết nhất định đã xong.

“Quân Huyền Lăng!” Diệp Thu đứng ở chỗ phần đông đệ tử Diệp gia túm năm tụm ba hướng về phía Quân Huyền Lăng, ánh mắt xinh đẹp đầy khinh thường, không chút biểu tình nói: “Trận thi đấu này Diệp Thu ta sẽ cho ngươi xem khoảng cách chênh lệch giữa ta và ngươi, cho dù người đột phá Thiên Huyền sư trước ta nhưng ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, ta mới chính là người mạnh nhất Phong Hòa thành!”

Sắc mặt tuấn tú trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Ta đây mỏi mắt mong chờ.”

“Đúng rồi, ngươi cũng biết quá trình thi đấu vòng loại? Trận này tiến hành tổ đội, không biết Quân Huyền Lăng ngươi chung đội với ai?” Diệp Thu lạnh lùng liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, vẻ mặt càng thêm trào phúng: “Cùng nàng sao? Một phế vật Địa Huyền sư cấp thấp? Ta đây chính xác nói cho ngươi biết ngươi thua chắc rồi.”

Vứt bỏ lời nói sau lưng, Diệp Thu quay người rời đi, mà thuộc hạ sau lưng nàng ta cười dài một tiếng: “Ha ha…”

Nắm chặt tay, sắc mặt Quân Huyền Lăng tái nhợt, trán nổi gân xanh, cả giận nói: “Người Diệp ia thật sự là khinh người quá đáng! Nếu vòng thi đấu đúng là chọn đội như nàng ta nói thì Nhược Ly chúng ta hợp thành đội đi, ta không tin lại thua trong tay đám người này.”

Dạ Nhược Ly nhún vai, cười bất đắc dĩ.

Nếu muốn thắng cũng không quá khó khăn, đám người Diệp gia kia nàng cũng không thèm để vào mắt, cho dù nàng muốn diệt cả tộc Diệp gia cũng là chuyện dễ dàng.

“Khục khục, các vị, mời các vị yên lặng một chút…” Ngô trưởng lão ho khan hai tiếng, ánh mắt ác liệt nhìn đám người phía dưới, lập tức mọi âm thanh đều im bặt, ánh mắt nhìn vị lão giả kia.

“Nhiệm vụ lần này của các vị là đến Vân Lĩnh Phong, lão phu đã ném Huyền thú vào đó, nhiệm vụ lần này cực kì nguy hiểm, trong đó càng không thiếu Huyền thú cấp 24, cho nên mọi người nên thành lập đội ngũ, hơn nữa ở Vân Lĩnh Phong có thể cướp Huyền thú của người khác nhưng không cho phép giết người nếu không sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu!”

“Đương nhiên, nhiệm vụ của các vị không phải bắt Huyền thú.” Ánh mắt Ngô trưởng lão đảo quanh một lượt, thấy mọi người tràn đầy nghi hoặc nhìn lão, lão mới bắt đầu nói.

“Trong tay Huyền thú đều có một thẻ gỗ thủ hộ, các vị phải đánh bại được Huyền thú hơn nữa lấy được thẻ gỗ mà không giết chúng, thẻ gỗ được chia thành màu vàng, đen, xanh da trời, đỏ, xám trong đó màu xám được 10 điểm tích lũy, đỏ được 20 điểm, màu xanh da trời, đen và vàng được 30 điểm, 40 điểm và 50 điểm, chiến thắng này không chỉ dựa vào thực lực mà còn dựa vào vận khí, trong 7 ngày có thể tích lũy được 200 điểm thì được thông qua.”

Mọi người đều yên lặng lắng nghe bởi cuộc thi đấu này đối với họ mà nói là vô cùng quan trọng.

Thương Khung giới là nơi mà từ lâu bọn hắn đã muốn vào, chỉ cần thông qua cuộc thi đấu này liền có thể bước vào Thương Khung giới, bọn hắn sao có thể không khẩn trương?

Nhưng thần sắc Diệp Thu lại vô cùng thoải mái, bởi phần thắng nhất định sẽ là của nàng ta.

Đã có huyền kỹ Đan trưởng lão truyền cho tại đây còn ai là đối thủ của nàng ta? Người thắng trong trận chiến này chính là nàng, hơn nữa chuyện nàng ta tiến vào Thương Khung giới chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Được rồi, các vị, hiện tại mau xuất phát tới Vân Lĩnh Phong đi!”

Ngô trưởng lão vừa nói xong đại bộ phận đã rời đi.

Trước lúc rời đi Diệp Thu liếc mắt nhìn Quân Huyền Lăng một cái, như có lời muốn nói nhưng đều bao hàm trong cái liếc mắt ấy.

Vân Lĩnh Phong kéo dài vạn dặm, địa thế hiểm ác, vì vậy trưởng lão Thương Khung giới mới lấy nơi này làm địa điểm khảo nghiệm, nếu không phải người ở đây tất sẽ chịu nhiều thua thiệt.

Lúc này bên ngoài Vân Lĩnh Phong có một Huyền thú nhìn chằm chằm hai người, nhe răng trợn mắt, tựa hồ muốn tiến lên đem hai người nuốt vào bụng.

“Có lầm không vậy vì sao chúng ta vừa đến nơi lại gặp ngay Huyền thú cấp 20?” Quân Huyền Lăng nhíu mày, lách mình ngăn trước mặt Dạ Nhược Ly: “Nhược Ly, Huyền thú này để ta đối phó, nàng cứ trốn ở đằng sau đi.”

Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng gật đầu, với cấp độ của Quân Huyền Lăng có thể tự mình đối phó với Huyền thú cấp 20, ngược lại nàng cũng muốn nhìn xem thực lực của hắn.

Quân Huyền Lăng không hổ danh là Thiên Huyền sư, mặc dù là Huyền thú cấp 20 cũng thua hắn một bậc, bất quá chế ngự Huyền thú làm hắn mất không ít tinh lực, cho nên cả người vô cùng chật vật.

Lùi về sau vài bước, thở hổn hển rồi chửi thề vài câu, Quân Huyền Lăng lau mồ hôi trên trán, cười nhìn Huyền thú bị đánh nằm sấp cách đó không xa: “Ngươi thua, mau giao thẻ gỗ cho ta!”

Huyền thú run run đứng lên, ánh mắt hung tàn nhìn Quân Huyền Lăng, cười nhạo: “Ai nói ta thua nhất định phải giao cho ngươi? Ta không đưa!"

Quân Huyền Lăng biến sắc, khó trách quy định không thể giết Huyền thú, thì ra Thương Khung giới muốn làm khó bọn hắn.

Không thể giết, đánh bại nó thì lại không cho, nên làm gì đây?

Thấy vậy Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến tới, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Huyền thú, giọng điệu uy hiếp: “Thẻ gỗ kia ngươi có cho hay không?”

“Ta không…”

Lời còn chưa nói xong, âm thanh đã im bặt, trong mắt Huyền thú lập tức bày ra vẻ ngu ngơ, vội vàng lấy thẻ gõ ra nói: “Thẻ gỗ ở chỗ này, người lấy đi.”

Nhìn thấy Huyền thú cung kính đưa thẻ gỗ cho Dạ Nhược Ly, Quân Huyền Lăng thực chấn động.

Vừa rồi cái tên Huyền thú này bày ra bộ dạng rối rắm, vì sao lại có thể dễ dàng đưa thẻ gỗ ra, dường như không giống lúc trước? Chẳng lẽ cái này gọi là kỳ thị giới tính? (Ha ha, anh này nghĩ hay thật =)))))))))))

Đối mặt với vẻ ngạc nhiên của Quân Huyền Lăng, Dạ Nhược Ly chỉ trả lời hắn 4 chữ.

“Vấn đề nhân phẩm!” =)))

Vấn đề nhân phẩm? Con mẹ nó vấn đề nhân phẩm, chẳng lẽ nhân phẩm của Quân Huyền Lăng hắn thật sự rất kém sao? Rõ ràng là tên Huyền thú háo sắc này kỳ thị phái nam, cái này thật không công bình.

Nhìn bóng lưng của Dạ Nhược Ly và Quân Huyền Lăng mỗi lúc một xa, mỗ Huyền thú không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm thì thào: “Kỳ quái, giọng nói kia sao lại vang trong đầu ta? Hơn nữa lại còn có cả giọng nói của Hoàng thú? Ta và bạn đồng hành đã tới Thương Khung giới nhiều năm như vậy tuyệt đối không thể nghe lầm, Hoàng thú lại còn muốn ta giữ bí mật, cho nên những người Thương Khung giới có hỏi ta cũng không nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.