Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 4 - Chương 18: Khiếp sợ, tập thể đột phá



Editor: Preiya

"Xuy!"

Trong nháy mắt ngọn lửa trên lòng bàn tay cháy lên nhẹ nhàng lay động trong gió.

Lúc này nàng giống như tiến nhập vào một cảnh giới kì diệu, mọi tiếng động lớn do chiến đấu chung quanh dần dần biến mất chỉ còn lại duy nhất đan lô trước mặt và ngọn lừa đón gió mà bùng cháy lên xuất hiện trong cặp mắt đen sáng giống như bầu trời đêm. 

Thánh Dạ chật vật tránh né công kích của Trưởng lão Lâm gia, một thân bạch y đã sớm bị rách nhưng công kích của hắn vẫn thuỷ chung không lùi bước nhiều lần có thể chuẩn xác ngăn chặn công kích của Trưởng lão Lâm gia.

So sánh với sự chật vật của Thánh Dạ thì nội tâm của Trưởng lão Lâm gia lại vô cùng lo lắng!

Lấy trực giác của Huyền Thánh có lẽ bởi vì vẻ mặt trấn định bình tĩnh của Dạ Nhược Ly, hắn cảm thấy đan dược mà nàng luyện chế cho dù không thể tiêu diệt được hắn nhưng cũng có thể bình an vô sự mà chạy trốn bằng không nàng tuyệt đối không thể bình tĩnh như thế.

Nhưng mỗi lần hắn muốn công kích Dạ Nhược Ly thì lại bị Thánh Dạ ngăn cản. Nếu hắn quay sang công kích Thánh Dạ thì Thánh Dạ sẽ lập tức chuyển từ công kích sang phòng ngự khiến cho hắn không thể rời khỏi phạm vi này.

Còn lại những Huyền tôn khác có Thú Tôn cao cấp Bạch Hổ ở đây, căn bản chỉ có thể bị giết!

Ngay cả các huyền thú chưa đột phá đến Thú Tôn nhưng nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu mấy năm qua thì ở nơi này vẫn đồng dạng không bị thiệt thòi, mặc dù là bị thương thì cũng chỉ là những vết thương nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

"Ầm"

Giờ phút này Thiên Hoàng bởi vì bị Huyền Hoàng đỉnh phong đánh cuối cùng cũng thành công phá tan rào cản trở thành một con Thú Tôn cao thủ!

Lúc này sắc mặt của mọi người ở đây bỗng chốc thay đổi, nguyên bản một con Bạch Hổ là Thú tôn cao cấp đã khiến cho bọn họ nhức đầu thân mình còn lo không nổi rồi, bây giờ lại thêm một con Thú tôn có thể phi hành ở trên trời nữa, quả thực là một tai họa mà. 

"Không được rồi không thể dây dưa với đám người này nữa chúng ta phải mau giải quyết nam tử này!"

Con ngươi Trưởng lão Lâm gia lóe lên buông đao trong tay xuống sau đó lấy thanh trường kiếm từ nhẫn không gian ra, toàn thân của thanh kiếm này lóe lên lôi điện mang theo một cỗ uy áp cường đại xẹt qua không trung trong nháy mắt khiến cho thiên địa biến sắc.

Thực lực của Thánh Dạ ở trong cấp Huyền Tôn căn bản là vô địch dù cho bị ba bốn Huyền Tôn đỉnh phong vây công hắn thì hắn cũng sẽ không chật vật như vậy, nhưng mà Huyền Thánh hoàn toàn không phải là một Huyền Tôn có thể so sánh.

Có thể trở thành Huyền Thánh, nói lên người này đã lĩnh ngộ quy tắc thiên địa, chỉ điểm này thôi thì Huyền Tôn bất luận thế nào cũng đã không bằng.

Nhìn thanh Lôi Đình Kiếm này khuôn mặt của Thánh Dạ liền tái nhợt, tròng mắt màu xanh lam lạnh như băng vô cùng kiên định lựa chọn, ngày hôm nay cho dù hắn có ngã xuống thì cũng sẽ giành một đường sinh cơ cho nàng.

Trên không trung sấm sét vang dội mây đen dày đặc, Lâm gia Trưởng lão giơ trường kiếm trong tay lên, trên thân kiếm lập lòe một tầng lôi điện, nhìn lôi điện này trên mặt mọi người đều mang theo biểu tình kinh ngạc.

"Ầm!"

Lôi điện từ trên trời đánh xuống thân thể của Thánh Dạ mặc dù Thánh Dạ thân là Huyền Tôn cũng không thể chịu được một kích này.

"Bịch!"

Hai chân mềm nhũn Thánh Dạ thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất nhưng lúc sắp ngã xuống đất hắn vội vàng duỗi tay đánh mạnh vào mặt đất, mạnh mẽ chống đỡ thân thể đứng lên.

Trong gió tay áo nhẹ nhàng bay thân hình thon dài kia khẽ lay động nhưng thuỷ chung chống đỡ không để cho chính mình ngã xuống.

Hắn tuyệt đối sẽ không khuất phục làm chuyện quỳ xuống trước mặt của kẻ địch cho dù thân thể của hắn đã bị trọng thương thì hắn cũng sẽ không cho phép mình yếu thế trước mặt kẻ địch!

"Xin lỗi... Chỉ sợ ta phải phụ sự trợ giúp của ngươi, nếu có kiếp sau Thánh Dạ ta nhất định sẽ tìm đến ngươi, lúc đó ta sẽ giao lại mạng của mình cho ngươi."

Khẽ ngẩng đầu trong con ngươi màu lam lạnh như băng thoáng qua lưu luyến, sau đó trên gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên một loại biểu tình không cùng địch nhân đồng quy vu tận thề không bỏ qua vô cùng quyết liệt.

Lôi Đình kiếm lần nữa tiến tới, Thánh Dạ nắm chặt tay ánh mắt lạnh băng nhìn Lôi Điện kiếm trên đỉnh đầu.

Thời khắc quan trọng ở phía sau, đan lô nhanh chóng chắn trước mặt Thánh Dạ liền "Oanh" một tiếng, đan lô bị Lôi Đình kiếm chém thành hai nửa rơi trên mặt đất.

Đan lô này tên là Tàng Thanh Đỉnh, là đồ mà kiếp trước nàng đổi từ trong tay của một gã Huyền Thánh cường giả, hôm nay đan lô vỡ vụn, nàng lại không hề đau lòng chút nào.

Ngay cả Tàng Thanh Đỉnh cực kỳ trân quý thì trong lòng của nàng nó bất quá cũng chỉ là một vật chết mà thôi.

Trưởng lão Lâm gia thu hồi Lôi Đình Kiếm cùng những người còn lại nhìn về phía Dạ Nhược Ly.

Dưới bầu trời mây đen giăng dầy Dạ Ngược Ly chậm rãi bước từng bước, một đầu tóc đen theo bước chân của nàng bay hỗn loạn trong gió lại toát ra một cỗ áp lực nhất thời đè ép trái tim của tất cả mọi người ở đây.

Dạ Nhược Ly mở bàn tay ra năm viên đan dược rõ ràng ánh vào trong mắt của tất cả mọi người.

"Thánh Dạ, Thiên Hoàng, Bạch Hổ, tiếp lấy đan dược!"

Nàng vừa dứt lời ba viên đan dược phân biệt bay về ba hướng.

"Không tốt!"

Trong lòng Trưởng lão Lâm gia đột nhiên sợ hãi nhanh chóng bay lên đồng thời vung Lôi Đình kiếm trong tay lên, nhất thời một tia lôi điện từ trên trời giáng xuống ý đồ muốn phá huỷ viên đan dược đang bay về hướng Thánh Dạ.

Nhưng mà Thánh Dạ đã trước một bước tiếp được đan dược liền vội vàng bỏ vào miệng nuốt xuống, lúc này một cỗ khí tức mạnh mẹ bộc phát từ trong thân thể trong phúc chốc làm cho tất cả các Huyền Tôn cường giả ở trong đây cảm thấy hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.

"Này... Điều này sao có thể chứ?"

Trưởng lão Lâm gia trợn to hai mắt không dám tin nhìn Thánh Dạ, ánh mắt kia của lão giống như chuyện bây giờ mà lão thấy còn kinh ngạc hơn việc một con kiến cưỡng gian con voi, là loại kinh ngạc mà từ trước đến nay chưa từng thấy.

"Huyền Thánh hắn làm sao có thể đột phát Huyền Thánh? Nhất định là do tác dụng của viên đan dược kia!"

Lúc nãy lão vẫn nghĩ nữ tử này luyện chế đan dược đại khái là loại đan dược dùng để chạy trối chết ai ngờ nàng lại luyện chế ra đan dược giúp cho Huyền Tôn đỉnh phong đột phá, này... Đây là người có thể làm sao?

Cho dù là vị Luyện đan sư kia của Lâu Gia Bảo cũng không thể làm được. Thiên phú của nàng thực là quá biến thái...

Những người còn lại cũng bị chuyện này làm sợ choáng váng sau đó trong lòng của tất cả mọi người đều tràn đầy khủng hoảng khi bọn họ nhìn tới  tên ác ma kinh khủng Thánh Dạ đã đột phá tới Huyền Thánh kia.

Nhưng là vào lúc này ba đạo quang mang khác liền phát ra, trong chốc lát liền tản đi.

Dạ Nhược Ly nuốt viên linh dan vào thực lực đột phá đến Huyền tôn cao cấp, Thiên Hoàng đến Thú tôn Trung cấp, Bạch Hổ trở thành Thú Tôn đỉnh phong, ngay cả Thánh Dạ nuốt viên linh đan này từ Huyền Tôn đỉnh phong đột phá Huyền Thánh cũng là do hắn đã có chút lĩnh ngộ về quy tắc của thiên địa.

Kiếp trước thực lực của Dạ Nhược Ly đã là Huyền Thánh vì vậy nàng có thể từ trong chiến đấu của Thánh Dạ mà phát hiện ra hắn đã lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa, bằng không sẽ không thể vô địch ở trong nhóm người Huyền Tôn.

Mọi người đều biết có thể trở thành Huyền Thánh có thể lĩnh ngộ được quy tắc của thiên địa hay không, nếu lĩnh ngộ được thì cũng đồng nghĩa với người đó đã tiếp cận với cánh cửa Huyền Thánh. Chính vì nguyên nhân này nên Thánh Dạ mới có thể dưới sự giúp đỡ của Dạ Nhược Ly mà đột phá trở thành Huyền Thánh.

"Tập thể đột phá? Làm sao có thể chứ?"

"Nữ tử này là ai? Chẳng lẽ nàng là Huyền Thần giáng thế? 

"Quá biến thái, sớm biết người này biến thái như vậy, cho dù phần thưởng là 5000 Huyền tinh thạch rất dụ hoặc, ta cũng sẽ kiên quyết không đến tham gia náo nhiệt."

Nhìn thấy biến cố đột phát, tâm lý của tất cả mọi người tràn ngập hối hận, đáng tiếc, bất kể bọn họ hối hận như thế nào, cũng chẳng có ích gì, bởi vì Dạ Nhược Ly cùng Thánh Dạ, đều không phải là người mềm lòng.

Điểu vị thực vong, Nhân vị lợi vong*, câu nói này cũng không phải không có đạo lý.

*Điểu vị thực vong, Nhân vị lợi vong: Loài chim vì ăn mà chết, người vì lợi nhuận mà cắm đầu vào chỗ chết

Lúc đầu, bọn họ vì lợi ích, lựa chọn vây công Thánh Dạ, vậy thì nhất định phải chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chết.

"Giết cho ta, một tên cũng không để lại!"

Mà câu nói này của Dạ Nhược Ly, liền đã định trước, kết cục của những người này…

Thánh Dạ ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, đồng tử màu lam băng lãnh khoá định Trưởng lão Lâm gia, một cỗ sát ý tràn đầy trong hai mắt. Sau đó, ngón tay thon dài vạch vài cái trên không trung, huyền khí liền hội tụ tại đầu ngón tay hắn, trong chốc lát, một thanh trường kiếm băng màu lam hiện ra trên không trung.

"Cho dù ngươi đột phá Huyền Thánh thì thế nào? Ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!"

Chậm rãi hoàn hồn, Trưởng lão Lâm gia cười lạnh một tiếng, giơ Lôi Đình kiếm trong tay lên, trong phút chốc, tất cả lôi điện trên bầu trời đều hội tụ vào Lôi Đình kiếm trong tay hắn, một lúc sau, đã hội tụ thành một cái lôi cầu như một bàn tay lớn.

"Hả? Thanh kiếm kia…" Tầm mắt của Dạ Nhược Ly chuyển sang trên thân Lôi Đình kiếm, bỗng nhiên, nội tâm khẽ động, "Vì sao thanh kiếm này cho ta một cảm giác khác thường, nếu như ta có thể đạt được thanh kiếm này, dùng kiếm trận Vạn kiếm quy tông, nhất định thực lực tăng mạnh, thậm chí lại càng dễ dàng khống chế những thanh kiếm còn lại."

Vạn kiếm quy tông, trên danh nghĩa là một huyền kỹ, thực ra là một kiếm trận, trung tâm kiếm trận, chính là khu vực chủ kiếm, nếu chủ kiếm đủ cường đại, về sau nàng khống chế kiếm, cũng không cần khó khăn như vậy.

Ở kiếp trước, nàng muốn tìm một thanh chủ kiếm cường đại, vẫn còn chưa kịp thực hiện kế hoạch này, liền chuyển kiếp tới ngàn năm trước.

Mâu quang chợt lóe, tầm mắt của Dạ Nhược Ly nhìn chằm chằm vào thanh Lôi Đình kiếm, trong con ngươi màu đen dần thoáng hiện ra một tia sáng kỳ dị, sau đó, thừa dịp không ai chú ý, hư ảnh thoáng qua, nhanh chóng xông về phía Trưởng lão Lâm gia.

"Chết tiệt, hắn thực sự là một người vừa mới tiến vào cấp bậc Huyền Thánh sao?"

Trưởng lão Lâm gia lùi về sau hai bước, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Thánh Dạ.

Nếu không phải trong tay còn có Lôi Đình kiếm, lão có thể không phải là đối thủ của nam tử này, không nghĩ đến, một người vừa mới tiến vào cấp bậc Huyền Thánh, lại sẽ có thực lực cường đại như thế, chẳng lẽ, có liên quan tới công pháp này của hắn sao?

Từ lúc đầu, Trưởng lão Lâm gia liền đã cảm nhận được công pháp của hắn có chỗ không tầm thường, lại không nghĩ rằng, sẽ cường đại đến mức này, nếu để hắn tiếp tục phát triển, tất sẽ tạo thành thương tổn rất lớn với Lâm gia.

Bỗng nhiên, Trưởng lão Lâm gia cảm thấy sự dao động sau lưng mình, lập tức xoay người, liền thấy Dạ Nhược Ly đã ở ngay trước mặt lão, lúc này, Dạ Nhược Ly nở nụ cười hiền hoà quái dị, đồng thời tay giơ kiếm lên cao.

Thấy vậy, Trưởng lão Lâm gia bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh, lão hoàn toàn không biết Dạ Nhược Ly xuất hiện khi nào, trước khi nàng động thủ, hoàn toàn không có một chút dao động nào của huyền khí, công phu che dấu khí tức này, cũng thật là quá biến thái.

Nghĩ đến thực lực đối phương là Huyền tôn, lại không khỏi thả lỏng tâm tình một chút, dựa vào một Huyền tôn cao cấp còn muốn đả thương lão sao? Đây quả thật là một chuyện cười!

Đúng lúc này, kiếm của Dạ Nhược Ly ầm ầm bổ xuống…

Đối mặt với một kiếm gần như vậy, Trưởng lão Lâm gia không thể tránh né, giống như, theo lão, lão cũng không nhất thiết phải tránh né, chỉ là với tính cách của lão, cũng không cho phép người nào khiêu khích, lúc này giơ tay không cầm kiếm xung kích đánh về phía lồng ngực của Dạ Nhược Ly.

"Phanh!"

Trường kiếm hạ xuống, toàn bộ cánh tay tách rời thân thể của Trưởng lão Lâm gia, Dạ Nhược Ly nhanh chóng nhặt Lôi Đình kiếm trên đất lên, trong nháy mắt lúc nàng đang nhặt trường kiếm lên, một bàn tay đã đập vào lồng ngực của nàng.

"Phốc xuy!"

Máu đỏ tươi giống như huyết vũ đầy trời. Ngay lập tức, thân thể của Dạ Nhược Ly giống như diều đứt dây, hung hăng quăng về phía sau.

Sắc mặt Thánh Dạ không khỏi đại biến, hắn liền cố hết sức tung người nhảy lên, đã có một bóng người tiếp được thân thể Dạ Nhược Ly, chậm rãi rơi xuống đất.

Tuy thực lực của Bạch Hổ không bằng Thánh Dạ, lại cách Dạ Nhược Ly gần nhất, bởi vậy tiếp được trước Thánh Dạ.

"Chủ nhân…" Nhìn chăm chú nữ tử trong lòng, trong mắt Bạch Hổ tràn đầy đau lòng.

"Ta không sao," Dạ Nhược Ly bò dậy, lấy một viên đan dược ra nuốt xuống, tức thời, khóe môi nàng gợi lên nụ cười nhợt nhạt, "Thanh kiếm này, không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh ở trong tay ngươi, cho nên, vẫn là giao cho ta sẽ tốt hơn."

Dạ Nhược Ly nói là sự thật, Lôi Đình kiếm này, cho dù để cho thực lực của Trưởng lão Lâm gia tăng lên một chút, nhưng không phải thực lực chân chính của nó, chẳng biết tại sao, Dạ Nhược Ly có một cảm giác, nếu phát huy ra thực lực chân chính của nó, quyết không chỉ có như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.