Rõ ràng là lời hộ vệ nói rất không khách khí, khiến cho từng người trong Tán Tu Liên Minh người nôn nóng giậm giậm chân, gương mặt đỏ lên, nếu không phải là Dạ Nhược Ly chưa hạ lệnh thì bọn họ đã sớm không khách khí đối với cái tên hộ vệ mắt chó xem người thấp này rồi.
Những người còn lại đều ôm tâm trạng xem kịch vui, dường như có thể đoán trước được kết cục của đám người kia.
"Nơi này xảy ra chuyện gì hả?"
Đột nhiên, một tiếng nói đạm mạc theo gió đêm truyền vào trong tai mọi người.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, dưới ánh trăng bao phủ, liền thấy một nam tử trung niên mặc cẩm bào chậm rãi cất bước đi tới, nhất cử nhất động hiển thị rõ ưu nhã quý tộc, thần sắc lộ ra uy nghiêm bẩm sinh.
Theo sát bên cạnh y là một vị nam tử thanh sam, khi nam tử nhìn thấy Hồng Lam sau lưng Dạ Nhược Ly, ánh mắt liền không dời nổi nữa, trên khuôn mặt tuấn tú giương lên nụ cười vui vẻ, nếu không phải ngại vì Lĩnh Chủ thì hắn đã sớm đi về phía bên này.
"Lĩnh Chủ đại nhân," mắt lạnh xẹt qua đám người Tán Tu Liên Minh, hộ vệ tiến lên hai bước, cung kính chắp tay ôm quyền, "Đám người kia tự xưng là thế lực đến từ Tinh Nguyệt Thành, muốn mượn cơ hội lẫn vào phủ Lĩnh Chủ, cũng nói là Lĩnh Chủ mời bọn họ tới đây, hừ, cũng không nhìn một chút bọn họ là thứ gì chứ? Cũng xứng tiến vào phủ Lĩnh Chủ? Thật may là thuôc hạ nhạy bén phát hiện ra quỷ kế của bọn họ, nếu không thì chỉ sợ đều sẽ bị gian kế của bọn thôn quê này thực hiện được."
Hả hê quét mắt nhìn Tán Tu Liên Minh, hộ vệ khẽ hất cái cằm lên, tựa như có lẽ hắn đã có thể thấy cảnh tượng thê thảm bị trục xuất khỏi Lạc Sơn Lĩnh của thế lực này.
Trừ phi đầu óc bị rút ra, nếu không thì làm sao Lĩnh Chủ muốn mời thế lực ở địa phương thôn quê Tinh Nguyệt Thành này chứ?
Vậy mà, hắn không có chú ý tới, lúc hắn nói lời này thì sắc mặt của Lĩnh Chủ đã đen đến không thể đen được nữa.
Con mẹ nó, lẫn vào phủ Lĩnh Chủ sao? Phủ Lĩnh Chủ của mình có tư cách gì đáng giá để bọn họ lẫn vào? Những người này nguyện ý tới tham gia dạ yến, đã là cho vị Lĩnh Chủ y mặt mũi.
Đừng quên Minh Chủ Tán Tu Liên Minh này chính là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, vả lại thủ hạ có mười khôi lỗi có thể đối kháng với Thần Vương, mà vị hôn phu của nàng, lại càng thêm giết Nguyệt Dạ Ma Lang trong nháy mắt.
Cho dù những tin tức này còn chưa truyền tới Lạc Sơn Thành, nhưng y thân là Thành Chủ thì không thể nào không biết.
Lấy thực lực của bọn họ, muốn tiêu diệt một Lĩnh Chủ như y, căn bản không phải là việc khó gì, nếu không phải là mình còn có cái phong hào Lĩnh Chủ này, sao lại có thể so sánh với bọn họ?
Nghĩ đến đây, Lĩnh Chủ lạnh lùng nhìn hộ vệ, hai tay chắp sau lưng, bước nhanh đi về phía Dạ Nhược Ly.
Một cái liếc mắt lạnh lùng này của y khiến cho hộ vệ giống như rơi vào hầm băng, băng hàn thấu xương, còn không đợi hắn nghĩ xem rốt cuộc bản thân mình phạm sai lầm gì, chỉ thấy Lĩnh Chủ trước giờ ở trong mắt mọi người chưa bao giờ cẩu thả nói cười, thế nhưng lộ ra một nụ cười.
Mặc dù nụ cười này là miễn cưỡng nặn ra, nhưng đúng là y cười…
Mọi người trông thấy cảnh này đều trợn to hai mắt, bất quá chỉ một câu nói kế tiếp của Lĩnh Chủ liền khiến cho cằm mọi người cũng thiếu chút nữa trật khớp.
"Nhược Ly đại sư, không nghĩ tới ngài thật sự vẫn là tới tham gia yến hội của phủ Lĩnh Chủ ta, đại sư có thể tới, ta cảm thấy rất vinh hạnh."
Lúc này Lĩnh Chủ không còn là hình tượng uy phong lạnh nhạt trước sau như một nữa, trên tuấn nhan mang theo nụ cười nhàn nhạt, tưởng như hai người khác nhau với y của thường ngày, làm cho người ta không thể không hoài nghi có phải y đã bị quỷ nhập vào thân rồi không.
Hơn nữa vừa rồi Lĩnh Chủ gọi nàng là đại sư? Chẳng lẽ nàng là đại sư chức nghiệp gì đó? Điều này sao có thể? Thoạt nhìn nữ tử này cũng chỉ chừng vừa hai mươi tuổi đi?
"Không, không thể nào!" Cả người hộ vệ run lên, mặt lộ vẻ hoảng sợ, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, tự lẩm bẩm.
Lúc hắn đang suy nghĩ nên vì mình giải thích thế nào thì Lĩnh Chủ đã ngẩng đầu lên, mâu quang uy nghiêm lạnh lùng đã quăng tới đây, dưới cái nhìn chăm chú của y, chỉ cảm thấy không có chỗ che giấu.
"Lại đây nhận lỗi với Nhược Ly đại sư."
Hoàn hồn từ trong hoảng sợ, hộ vệ vội vàng quỳ rạp xuống đất, hung hăng dập đầu vang lên mấy tiếng: "Nhược Ly đại sư, xin ngài tha thứ lỗi lầm của ta, ta thật sự không biết ngài là khách nhân của Lĩnh Chủ, xem ở trên phân thượng người không biết không có tội, xin bỏ qua ta một lần."
Sự việc này từ đầu đến cuối, Dạ Nhược Ly đều là nhỏ giọng nói chuyện với Cung Vô Y, chính là ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, với nàng mà nói, loại tiểu nhân vật này thật sự không khơi nổi bao nhiêu hứng thú.
"Đi thôi."
Khẽ cau mày, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt nói một câu.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng đoàn người rời đi, hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, lúc hắn cho là tránh được xử phạt thì một tiếng nói uy nghiêm chậm rãi bay tới: "Ngươi rời đi đi, từ nay về sau, ngươi không phải còn là người phủ Lĩnh Chủ nữa."
Thân thể khẽ run lên, hộ vệ chưa từng ngờ tới, bởi vì sai lầm nhất thời của hắn mà mất đi công ăn việc làm ổn định, trên mặt không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng, không có công việc ở phủ Lĩnh Chủ, với thực lực của hắn ở tại Lạc Sơn Thành thì đều không phải là cái gì hết.
Hơn nữa trong lúc đang trực, bởi vì hắn luôn xem thường những tiểu thế lực tới cửa nịnh bợ kia, ngược lại đắc tội không ít người.
Tuy những tiểu thế lực kia là nhỏ, nhưng mất đi sự che chở của phủ Lĩnh Chủ, muốn tiêu diệt hắn, quả thực là dễ như trở bàn tay…
Bên ngoài phủ Lĩnh Chủ có không ít người chứng kiến cảnh này, lúc này thầm hạ quyết tâm, về nói lại cho người trong gia tộc, ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc người Tán Tu Liên Minh, nếu không ngay cả người không thể trêu chọc tại Tinh Nguyệt Thành, ai biết có thể liền không cẩn thận chọc tới Tán Tu Liên Minh hay không?
"Nhược Ly đại sư, mời các ngươi tự tiện trước, ta đi một chút liền quay lại."
Lĩnh Chủ mỉm cười chắp tay ôm quyền, sau khi nói xong câu này, liền đi về phía người quen đằng trước.
Mà động tác này của Lĩnh Chủ đều chiếu vào trong mắt những khách nhân, lúc nhìn thấy sau khi y ra cửa mang vào đoàn người, mặt bất giác lộ vẻ kinh ngạc, thật sự là không rõ thân phận của những người này, vì sao Lĩnh Chủ sẽ đích thân tới trước nghênh đón.
Cung Vô Y nhìn khắp bốn phía, sau khi nhận ra được rất nhiều tầm mắt tụ tập trên người hai người, âm lãnh trong mắt phượng hơi thu lại, đưa tay ôm chặt Dạ Nhược Ly, đi về phía chỗ trống trong đó.
"Này, ngươi chính là Hồng Lam? Là nữ tử Thanh ca ca thích kia?"
Hai người mới vừa vào chỗ ngồi, liền có một tiếng quát khó nghe nhảy vào trong tai.
Đưa mắt nhìn sang chỉ thấy có một vị nữ tử phấn sam xinh xắn yêu kiều đứng trước mặt Hồng Lam, hai tròng mắt khinh thường quét qua Hồng Lam, khẽ hất cái cằm lên, kiêu ngạo nói: "Ta xem cũng không có gì đặc biệt, nghe nói còn là nữ nhân của một tiểu thế lực, ta cảnh cáo ngươi, lập tức rời khỏi Thanh ca ca, ta mới là vị hôn thê của huynh ấy, bằng ngươi còn chưa có tư cách xứng với Thanh ca ca."
Nghe được lời nữ tử phấn sam nói, Hồng Lam khẽ nhíu mày, chẳng biết tại sao cảm thấy tâm tình có một tia phiền não.
"Nếu như ngươi có thời gian tranh cãi ầm ĩ với ta, không bằng đi học thế nào hấp dẫn nam nhân đi, ngay cả nam nhân của mình cũng không trông coi được, còn không biết xấu hổ tự xưng là vị hôn thê của hắn?"
"Ngươi…" Nữ tử phấn sam tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt càng phát ra hung ác, "Nếu như không phải là ngươi xuất hiện trong sinh mệnh của Thanh ca ca, sao huynh ấy có thể vứt bỏ ta không để ý tới chứ? Cho nên ngàn sai vạn sai đều là lỗi sai của ngươi, không có lời của ngươi, trong mắt Thanh ca ca cũng chỉ biết có một mình ta!"
Theo ý nàng ta, từ trước đến giờ bản thân mình cũng không có sai, sai cũng chính là người khác, mà Y Lạc Thanh nhìn nàng ta chướng mắt, nguyên nhân hoàn toàn là bởi vì nữ tử này, thiếu đi nàng thì Thanh ca ca của nàng ta sẽ điên cuồng yêu nàng ta.
"Ngu ngốc."
Hồng Lam bỏ lại hai chữ này, xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, nàng ta nhíu chặt lông mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Nghĩ đến nửa năm qua Y Lạc Thanh luôn âm thầm tương trợ, tâm tình của Hồng Lam càng ngày càng phiền não, đồng thời trong lòng xuất hiện một chút không biết làm thế nào, tại sao cái người từ trước đến giờ đánh không đánh lại, mắng không cãi lại, cuồng chịu ngược lại để cho tâm tình của nàng sinh ra ảnh hưởng?
"Ngươi đi chết đi!"
Dưới sự ghen tỵ và không cam lòng, nữ tử kia hoàn toàn mất đi lý trí, rút ra bội kiếm tùy thân, một cỗ sát ý chợt bay lên, lập tức lấy khí thế sét đánh uy mãnh đánh úp về phía sau lưng Hồng Lam.
Nếu là ngày thường, với thực lực Thần Tướng cấp thấp của Hồng Lam, cũng đủ để phát hiện nguy cơ sau lưng, đáng tiếc hiện giờ nàng đang suy nghĩ vấn đề của mình, căn bản không có phát hiện.
Lĩnh Chủ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, y nghĩ muốn ngăn cản, nhưng rõ ràng là đã không còn kịp nữa…
"Hồng Lam tiểu thư!" Sắc mặt Y Lạc Thanh đại biến, đầu óc lập tức trống rỗng, không chút nghĩ ngợi mở ra bước chân liền phóng về phía Hồng Lam, mà hai mắt trong suốt như nước kia đã tràn ngập lửa giận.
Nghe tiếng nói của Y Lạc Thanh, Hồng Lam chậm rãi xoay người, chỉ thấy một thanh kiếm tản ra hàn quang đã tới trước mặt nàng, cách nàng chỉ có một chút, nghiễm nhiên nàng phải chống lại nhưng không có cơ hội này.
Vào thời khắc mấu chốt, bạch y xẹt qua, chưởng phong bén nhọn đột nhiên thổi về phía nữ tử đó, trong chốc lát, kiếm trong tay nữ tử đó ầm ầm rơi xuống đất, thân thể giống như không bị khống chế bay ngược về phía sau ra ngoài.
Thân thể mềm mại run lên, Hồng Lam ngước mắt nhìn nữ tử bạch y đứng ở trước người nàng, trong mắt lộ ra một tia quang mang phức tạp.
Hiện tại tính toán ra, dường như nàng có lẽ đã được nàng ấy cứu ba lần…
"Ầm!"
Thân thể nữ tử ngã nặng nề ở trên mặt đất, nàng dùng sức chống mặt đất đứng lên, con ngươi oán độc nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly.
"Ngươi là ai? Lại dám cứu tiện nhân kia ở trong tay của ta, ngươi có biết ta là ai không? Ta là người Triệu gia Lạc Nguyệt Quốc, ngươi dám đả thương ta, tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết! Y thúc thúc, giúp ta bắt hai tiện nhân chết tiệt này lại, ta muốn băm vằm bọn họ thiên đao vạn quả, khiến cho bọn họ chết không toàn thây!"
Triệu gia?
Nghe lời nói này, những người vốn là đang xem kịch vui đồng thời run rẩy, không khỏi đồng tình nhìn Dạ Nhược Ly và Hồng Lam.
Ở Lạc Nguyệt Quốc, Triệu gia có thể nói là quý tộc trong quý tộc, cùng với Y gia là hai đại thế lực kế dưới hoàng quyền, có được quyền uy tuyệt đối, không phải là thế lực bình thường có thể trêu chọc.
"Câm mồm!"
Sắc mặt Lĩnh Chủ đại biến lần nữa, bởi vì y đã thấy khuôn mặt tuấn tú của vị mỹ nam yêu nghiệt hồng y kia âm trầm xuống, vội vàng mở miệng quát lên, cũng lau mồ hôi lạnh trên trán một phen.
Vị này chính là người giết Nguyệt Dạ Ma Lang trong nháy mắt, nếu như hắn muốn đại khai sát giới phủ Thành Chủ, y tuyệt đối sẽ không ngăn được, về phần sau này Triệu gia có tính sổ với y thì Triệu Lan tuyệt đối sẽ không thấy được nữa.
"Y thúc thúc?" Triệu Lan bị mắng không hiểu ra sao cả, bất giác quay đầu nhìn về phía Lĩnh Chủ, "Nữ tử này ra tay với ta, chẳng lẽ không phải là thúc nên bắt nàng lại sao? Đừng quên, ta là người Triệu gia."
Triệu gia? Triệu gia ngươi trái dưa hấu!
Nếu như bọn họ muốn giết người ở chỗ này, ngược lại ta cũng muốn nhìn một chút, ở phía xa ngoài vạn dặm thì Triệu gia có thể che chở được ngươi không!
Thấy Lĩnh Chủ không có chút xu thế ra mặt cho nàng, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Lan lạnh xuống: "Y thúc thúc, chẳng lẽ thúc không nhìn tới hôn ước của hai nhà chúng ta sao? Thúc có thể giải quyết loại phế vật này rất nhanh, vì sao lại chậm chạp không muốn động thủ? Hay là nói quan hệ giữa thúc và phế vật này không tầm thường? Hừ, bản thân ta phải đi về hỏi Gia chủ Y gia và các Trưởng lão một chút, có phải không tính đến hôn ước này không!"