Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 24: Tỷ thí luyện đan



Edit: Preiya

Theo lời chỉ trích hùng hồn đầy lý lẽ của Vũ Lăng, bên trong cửa hàng lập tức vang lên tiếng nghị luận mãnh liệt, tất cả mọi người đều bất giác cảm thấy có chút may mắn, chưa từng nhẹ dạ cả tin vào lời từ một phía, nếu không thì không chỉ là lỗ lớn, thậm chí ngay cả tính mạng cũng sẽ bị mất lun.

Thật may là, Vũ Lăng đại sư vạch trần âm mưu này, nếu không còn không biết sẽ sinh ra loại biến cố nào nữa.

Từ đầu đến cuối, cũng không có ai nghi ngờ lời nói của Vũ Lăng, bởi vì Vũ Lăng là Luyện Đan Sư cường đại nhất Thiên Lạc Thành, ông ta nói những đan dược này là giả, vậy tất nhiên không thể nào là thật.

"Giả… Giả?" Thân thể Lâm quản sự khẽ run lên, trên khuôn mặt già nua lộ ra kinh ngạc, tức thì vội vàng lắc đầu một cái, "Không, cái này không thể nào, đan dược này là Vương Phi giao cho ta, tại sao có thể là đan dược giả được chứ?"

Cao ngạo quét mắt nhìn Lâm quản sự, Vũ Lăng khẽ nhíu mày, sắc mặt từ từ mang theo vẻ không kiên nhẫn.

"Láo xược!" Thấy vậy, hộ vệ tiến lên một bước, một tay kéo vạt áo của Lâm quản sự, lạnh giọng quát lên, "Ngươi là đang hoài nghi lời nói của Vũ Lăng đại sư chúng ta? Ta cho ngươi biết, Vũ Lăng đại sư nói nó là đan dược giả thì nó liền tuyệt đối không thể là thật, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách hoài nghi lời nói của Vũ Lăng đại sư, về phần cái người Vương Phi gì đó, lại là thứ gì? Ngay cả tư cách xách giày cho Vũ Lăng đại sư nàng cũng không có, mà Thiên Lạc Thành chúng ta cũng không hoan nghênh thế lực của Hoàng tộc, thức thời thì lập tức cút đi cho ta!"

Bị hộ vệ nhấc ở trong tay, Lâm quản sự tức giận đến cả người phát run, khuôn mặt già nua xanh mét, lại nói không ra được một câu đầy đủ.

"Ngươi… Các ngươi…"

"Chúng ta… chúng ta cái gì?" Cười lạnh một tiếng, lực độ của tay tên hộ vệ gia tăng thêm, hung hăng ném Lâm quản sự xuống đất, một cước giẫm lên thân thể già nua của lão, "Ta cho ngươi biết, Vũ Lăng đại sư chúng ta tôn quý như thế, bước vào cái tiểu địa phương này của ngươi thì đã là phúc khí của ngươi rồi, chớ không biết điều, dám nghi ngờ chất vấn lời nói của Vũ Lăng đại sư."

Đám người làm bên trong cửa hàng, nhìn thấy Lâm quản sự bị hộ vệ giẫm ở dưới chân, có lòng muốn giúp đỡ, nhưng thực lực của hộ vệ lại vượt xa bọn họ, chỉ có thể dùng vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm hai bên.

"Đủ rồi!"

Rốt cuộc, người từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc Vũ Lăng mở miệng nói, ông ta lạnh nhạt liếc nhìn quần chúng chung quanh bị hộ vệ cậy mạnh hù dọa, chân mày khẽ nhíu lại lần nữa: "Ngươi đừng quên, chúng ta tới đây là vì an toàn của dân chúng Thiên Lạc Thành, không phải là tới đây gây chuyện, loại tiểu nhân vật thế này thì tha cho hắn một lần, bất quá, ta muốn các ngươi lập tức đóng gian cửa hàng này, cũng để Vương Gia Vương Phi các ngươi tới Vũ gia gặp ta!"

Khẽ hất cái cằm lên, Vũ Lăng cao ngạo ra lệnh.

Theo ý ông ta, những người đó không đáng giá để mình đích thân đi bái phỏng, nhất định phải do bọn họ tới cầu kiến ông ta trước, mà vô luận như thế nào ông ta cũng nhất định phải giành được những đan phương của các đan dược này tới tay.

Bỏ lại lời này, Vũ Lăng chuẩn bị định quay người rời đi, còn không đợi ông ta đi tới cửa, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Không cần phiền toái như vậy, chúng ta đã tới."

Bạch y tung bay, tóc đen như thác nước.

Mọi người trông thấy nữ tử cất bước tiến vào, trong mắt dần hiện ra kinh diễm rất rõ ràng, dù là bọn họ sống lâu như vậy, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy nữ tử tuyệt thế như vậy.

Cho dù là Tần Dao có danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nữ Thiên Lạc Bình Nguyên, cũng không đạt được một thân phong hoa tuyệt đại này của nàng.

Chợt mọi người đưa ánh mắt dời về phía nam nhân bên cạnh nàng, kinh diễm trong mắt càng sâu hơn, có một vài nữ tử lại càng là trái tim nhảy loạn, tựa hồ như muốn hóa thành con sói đói hung hăng nhào tới. Cho dù là để cho bọn họ ngã vào thì bọn họ cũng nguyện ý.

"Các ngươi chính là Thiên Lạc Vương Gia và Vương Phi?" Nhìn lướt qua hai người, trên mặt Vũ Lăng thoáng qua khinh thường rất rõ ràng, "Các ngươi tới rất đúng lúc, Thiên Lạc Thành ta, thậm chí có những người vì theo đuổi ích lợi mà không từ thủ đoạn nào giống như các ngươi thì chính là sỉ nhục lớn của Thiên Lạc Thành, các ngươi không xứng với lưu lại Thiên Lạc Thành."

Nhéo lòng bàn tay của Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly ngăn lại cơn giận dữ của hắn, khẽ ngẩng đầu lên, hai mắt híp lại, nói: "Không từ thủ đoạn nào? Xin hỏi, ngươi là đang nói chính ngươi sao?"

Cái mặt già nua chợt đại biến, Vũ Lăng nắm quả đấm thật chặt, trong mắt thoáng qua lệ khí: "Ngươi nói cái gì? Ngươi lập lại lời nói vừa rồi thêm một lần cho bản đại sư? Ngươi cho rằng ngươi là ai, tới Thiên Lạc Thành ta bán đan dược giả hại người, còn dám vu oan bản đại sư, bản đại sư cho ngươi một cơ hội, tự mình tới Vũ gia chuộc tội, nếu không, chắc chắn ta sẽ để cho ngươi hối hận cả đời, nói vậy coi như ta giết ngươi thì cũng không có ai dám nói một chữ không!"

Ánh mắt phát lạnh, Dạ Nhược Ly chợt cất tiếng cười to lên, giữa lông mày của nàng tràn đầy vẻ cuồng ngạo: "Chuyện cười, chỉ bằng loại phế vật ngu ngốc như ngươi mà cũng có thể giết ta? Dạ Nhược Ly ta không muốn chết, cho dù là Thần Tôn giáng lâm thì cũng đừng nghĩ muốn mạng của ta, ngươi cho rằng thực lực của ngươi có thể so đấu với Thần Tôn?"

"Hí!"

Nghe vậy, mọi người mở miệng hít một hơi khí lạnh, nghẹn họng nhìn trân trối về phía Dạ Nhược Ly.

Quá cuồng vọng, nàng còn dám cuồng vọng một chút nữa không? Nàng cho rằng bản thân mình là ai? Thần Tôn cũng đừng nghĩ muốn mạng của nàng sao? Chỉ sợ bọn họ cũng chưa từng nghe qua chuyện nào buồn cười đến như vậy.

Vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn Dạ Nhược Ly đều mang theo thương hại, không nghĩ tới Thiên Lạc Vương Phi này, mặc dù không ai có thể xinh đẹp bằng, nhưng cũng là một người ngu ngốc không có đầu óc.

Vào loại thời khắc như vậy, chẳng những không giống những người khác cầu tình Vũ Lăng đại sư, mà còn khiêu khích ông ta? Có phải là nàng rãnh rỗi chê mình sống quá lâu nên muốn tìm chết?

"Càn rỡ!" Tiếng nói lạnh lùng, hộ vệ rút trường kiếm ra, chỉ về phía khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Nhược Ly, cả giận nói, "Ngươi có biết đối mặt với ngươi là ai không? Đây chính là một Thần Phẩm Luyện Đan Sư, hơn nữa, Vũ Lăng đại sư dù là ở trong hàng ngũ Thần Phẩm Luyện Đan Sư thì cũng là thuộc vào tầm trung, cũng không phải là cái tên Trịnh Thiên Nhiên phế vật trong hoàng tộc các ngươi kia là có thể so sánh, ha ha, chắc hẳn với thân phận của các ngươi, đời này đều không thể nhìn thấy nhân vật tôn quý như Vũ Lăng đại sư, còn không lập tức quỳ xuống nói xin lỗi với Vũ Lăng đại sư!"

Vẻ mặt của Dạ Nhược Ly khẽ trầm xuống, xem ra, Vũ gia đến là có chuẩn bị, thậm chí ngay cả Trịnh Thiên Nhiên đều có thể tra được.

"Đại sư?" Khóe môi câu lên, Dạ Nhược Ly châm chọc cười một tiếng, "Ngươi được coi là đại sư gì chứ? Nếu như loại người như ngươi cũng có thể được xưng tụng đại sư thì e rằng trên cõi đời này cũng sẽ không có Luyện Đan Sư."

Lời nói vừa dứt, ngân quang chợt lóe, một thanh trường kiếm lao nhanh đến từ phía trước, thế nhưng mũi kiếm còn chưa đến trước mặt Dạ Nhược Ly thì liền có một đạo hồng quang thoáng qua, đánh về phía tay cầm trường kiếm của hộ vệ.

"Ầm!"

Hồng quang trực tiếp xuyên qua lồng ngực, hộ vệ chật vật té ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, hắn ta nghĩ muốn chống đỡ đứng lên, nhưng cả người làm sao cũng không dùng sức lực được.

Khí tức tử vong tràn đầy chóp mũi, sắc mặt của hắn ta lập tức trắng bệch, sợ hãi trước nay chưa từng có kéo tới, lại có một loại cảm giác hít thở không thông.

Hồng y thoáng qua, Cung Vô Y đứng trước mặt Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế âm trầm làm cho lòng người run sợ, trong hai tròng mắt âm lãnh kia thoáng qua lãnh ý túc sát.

"Các ngươi đây là ý gì?" Nắm quả đấm thật chặt, trên cái mặt già nua của Vũ Lăng nổi lên gân xanh, vẻ mặt tràn ngập lãnh ý.

"Có ý tứ gì sao?" Dạ Nhược Ly chậm rãi đi về phía hộ vệ, duỗi một bàn tay ra, đan dược vốn là ở trong tay Lâm quản sự lập tức bị nàng nắm trong lòng bàn tay, "Ngươi đã nói chúng ta bán là đan dược giả, vậy ta liền dùng chính cái này để chứng minh."

Cưỡng ép nhét đan dược vào trong miệng hộ vệ, Dạ Nhược Ly lạnh lùng cười một tiếng, lui về phía sau mấy bước, đứng ở bên cạnh Cung Vô Y.

Trong nháy mắt, máu tươi ở chỗ lồng ngực và miệng đang không ngừng chảy ra thì được áp chế dừng lại, sắc mặt hắn ta vốn là tái nhợt từ từ khôi phục hồng nhuận, rốt cuộc cũng không còn bộ dáng thoi thóp một hơi mới vừa rồi nữa.

Mọi người vốn là chờ chế giễu, nụ cười nơi khóe miệng chợt cứng lại, một bộ dáng không thể tin.

"Thật sự chữa hết? Điều này sao có thể?"

"Hơn nữa còn là chữa khỏi trong nháy mắt, đây… đây quả thực là thần đan."

"Trời ạ, không ngờ đan dược mà Thiên Lạc vương phủ bán lại là thật, vì sao Vũ Lăng đại sư lại nói là đan dược giả chứ?"

Một màn mới vừa rồi đều ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bọn họ thấy khí tức của hộ vệ thiếu chút nữa đã cắt đứt rất rõ ràng, sau khi dùng viên đan dược này thì trong nháy mắt đã khôi phục như trước.

Hơn nữa, Vũ Lăng đại sư cũng không thể nào thông đồng với bọn họ.

Ban đầu ông ta chỉ cần thừa nhận đan dược là thật, bọn họ liền sẽ tin tưởng, cần gì phải trình diễn một màn trò đùa như thế chứ? Vì vậy, hiện giờ bọn họ không bao giờ có thái độ chần chờ khi mua đan dược nữa.

Sắc mặt của Vũ Lăng chợt biến đổi, ông ta vẫn là xem thường sự quyết đoán của nữ tử này.

Nhưng vậy thì lại làm sao? Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đạt được những đan phương của các đan dược này, chính là Thiên Lạc vương phủ, không xứng đáng để ông ta đặt vào trong mắt.

"Chúng ta đi!" Hung hăng phất phất tay áo, Vũ Lăng hung ác nhìn Dạ Nhược Ly, lập tức liền xoay người đi ra ngoài cửa, trong chớp mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Cho đến khi Vũ Lăng biến mất, mọi người trong cửa hàng mới hoàn hồn, lập tức vây quanh tủ bày hàng đến nước chảy không lọt, Phục Huyết Đan và Phục Huyền Đan nghiễm nhiên trở thành bánh bao không nhân thơm nức.

Thấy vậy, rầu rĩ mày chau nhiều ngày nay trên khuôn mặt già nua của Lâm quản sự, rốt cuộc có nụ cười…

Sau nửa tháng hơn, trước cửa sản nghiệp của Thiên Lạc vương phủ khách vào vào ra ra liên tục không ngừng như nước chảy, bởi vì do Phục Huyết Đan và Phục Huyền Đan, khiến cho Thiên Lạc vương phủ tăng thêm rất nhiều tinh thạch. Vì vậy tất cả các thế lực tại Thiên Lạc Thành cũng thấy thèm cực kỳ.

Không biết cái vương phủ lụi bại này gặp phải vận cứt chó gì, mà lại có thể chiêu mộ được một vị Thần Phẩm Luyện Đan Sư, bất quá loại vận may này quyết sẽ không kéo dài, những đại thế lực tại Thiên Lạc Thành kia, sẽ không mặc cho thế lực ngoại lai phát triển.

Vương phủ, trong sân yên tĩnh, lá rơi lả tả, rơi vào trên vai nữ tử, gió nhẹ thổi qua, thổi cuốn lên lá rơi trên đầu vai chậm rãi bay xuống đầy đất.

Nữ tử khẽ ngẩng đầu lên, mặc cho ánh mặt trời rơi vào khuôn mặt của nàng, hai tròng mắt đen thâm thúy kia lẳng lặng nhìn bầu trời đến xuất thần.

Hiện giờ, đi tới Phong Vực đã hơn một năm, mà Huyền Vũ Đại Lục cũng đã qua năm mươi năm, không biết những thân nhân bằng hữu ở phương xa kia có tốt hay không, chắc hẳn đã có người có tư cách bước qua Thần Chi Đại Lục.

"Cha nương, Sa Sa, Tiểu Phong Nhi, ta nghĩ rất nhanh, chúng ta sẽ gặp lại lần nữa…"

Quả đấm hơi nắm chặt lại, Dạ Nhược Ly thu hồi tâm tư, nhưng vào lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng nói thở hổn hển: "Nhược Ly, tin tốt, tin tức vô cùng tốt."

Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly chậm rãi xoay người, nhìn nữ tử chạy như bay đến, nói: "Hồng Lam, xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Hô!" Thở dốc một hơi, Hồng Lam không kịp lau đi mồ hôi trên trán nữa, liền vội vội vàng vàng mở miệng nói, "Người của chúng ta phát hiện ra một quặng mỏ huyền tinh thạch ở Đông Sơn, vẫn còn chưa bị người chiếm lĩnh, ngươi có muốn đi thăm dò một chút không?"

"Huyền tinh thạch?" Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, huyền tinh thạch không thể nghi ngờ là thứ tăng thực lực lên tốt nhất, nếu như có thể lấy được khối quặng mỏ huyền tinh thạch này, thực lực của vương phủ nhất định sẽ tăng mạnh vượt bậc.

"Đi, đương nhiên là muốn đi, Hồng Lam, ngươi đi trước dẫn đường."

Đông Sơn, hai bên trái phải quặng mỏ to như vậy, hai đội nhân mã đối đầu không ai nhường ai, đám người kia đều là tay cầm vũ khí, hai mắt đỏ ngầu, bất kể là ai cũng không chịu nhường nhau.

"Các vị, quặng mỏ này là Thiên Lạc vương phủ chúng ta phát hiện trước, về lý nên thuộc về Thiên Lạc vương phủ chúng ta, các ngươi có thể đi rới những địa phương khác tìm kiếm quặng mỏ, cần gì phải tranh đồ vật của chúng ta chứ?"

Những người trước mắt này, rõ ràng là người đến không có ý tốt, nhưng Hồng Lạc Thiên biết thực lực phe mình không tốt, tận lực dùng giọng điệu vững chải.

"Thiên Lạc vương phủ?" Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua giễu cợt, "Các ngươi chính là người của cái Thiên Lạc vương phủ chó má gì đó sao? Ha ha, vậy các ngươi coi như là gặp phải vận xui đi, đụng phải người của Vũ gia chúng ta, hừ, ta nói cho các ngươi biết, Vũ gia chúng ta muốn khối quặng mỏ này, có bản lĩnh thì để cho Vương Gia hoặc Vương Phi các ngươi đi tới Vũ gia muốn, chỉ là thế lực ngoại lai, thật đúng là tự coi trọng chính mình, đồ vật tại Thiên Lạc Thành chúng ta đều không thuộc về các ngươi!"

Vũ gia?

Nghe được lời này, sắc mặt đám người vương phủ đều đại biến.

Làm sao bọn họ không biết uy danh của Vũ gia? Vũ gia này chính là một trong những đại thế lực tại Thiên Lạc Thành, có hai Thần Hoàng cường giả tọa trấn, một người trong đó lại càng là đạt tới Thần Hoàng trung cấp, cho dù là Vương Gia và Thiên Nhiên đại sư liên thủ thì cũng không thể nào tiêu diệt được Vũ gia, huống chi, Thiên Nhiên đại sư còn đang bế quan.

Trừ phi, Thiên Nhiên đại sư có thể thành công đột phá trong vài ngày nữa thì mới có thể đánh một trận.

"Thế nào? Sợ sao? Nếu như sợ lập tức cút đi cho ta! Ha ha ha!" Nam tử trung niên ngửa đầu cười to ha hả, trong tiếng cười của hắn ta tràn đầy ý châm biếm, tựa hồ như cũng không để đám người Hồng Lạc Thiên ở trong mắt.

Hồng Lạc Thiên nắm quả đấm thật chặt, trong hai tròng mắt hàm chứa đầy tức giận.

Thế nhưng hắn cũng hiểu được, đối phương có ba Thần Tướng đỉnh phong, đội ngũ bên phe mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, chỉ đành phải mạnh mẽ cứng rắn áp chế lửa giận đang thiêu đốt trong nội tâm.

"Rống!"

Bỗng đột nhiên, một tiếng hổ gào kinh thiên động địa truyền đến từ phía sau, cả ngọn núi cũng rung lên.

Tức thì một bóng dáng màu vàng kim giống như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời rất nhanh, dường như vào thời khắc này, cả bầu trời xanh cũng tràn ngập trong ánh sáng màu vàng kim.

Trong hư không, nam tử đứng đón gió, trường bào màu vàng kim khẽ giương lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, trong hai đồng tử màu vàng kim kia có chứa khí phách y hệt vương giả, làm chấn động tâm linh con người.

Đối với nam tử mới tới, mọi người trong vương phủ đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, lập tức mặt lộ vẻ vui sướng.

"Là Kim Văn Hổ đại nhân."

"Kim Văn Hổ đại nhân đến đây, chẳng lẽ…"

Nghĩ đến đây, mọi người đồng thời xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng phong hoa bước ra từ trong núi kia.

"Nơi này xảy ra chuyện gì rồi hả?" Dạ Nhược Ly cất bước tiến lên, lạnh nhạt quét mắt nhìn nam tử trung niên, khẽ nhíu mày, "Bọn họ là…"

"Là người Vũ gia."

"Vũ gia?" Khóe môi Dạ Nhược Ly khẽ giương lên, chỉ là nụ cười kia lộ ra một tia lạnh lẽo, "Các ngươi là người Vũ gia?"

Đây thật đúng là là oan gia ngõ hẹp, không ngờ tới lại đụng phải người Vũ gia.

"Đúng vậy." Nuốt một ngụm nước miếng, nam tử trung niên lui về phía sau hai bước, chẳng biết tại sao nữ nhân trước mặt lại làm cho người ta có một loại cảm giác run sợ không nhịn được, cho dù là đối mặt với Gia Chủ đều chưa từng có loại cảm giác này.

"Kim Văn Hổ, ném tất cả bọn họ xuống núi cho ta, ngoài ra…" Dừng lại một chút, vẻ mặt Dạ Nhược Ly lạnh lẽo, nói: "Về nói lại với Gia Chủ Vũ gia các ngươi, ngàn vạn đừng chọc giận ta, nếu không thì ta nhất định sẽ khiến Vũ gia các ngươi biến mất từ đó về sau."

Nếu như Vũ gia đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng thì nàng không ngại lấy ra thần khí, dù cho Thần Hoàng của Vũ gia có mạnh hơn nữa thì như thế nào? Dù cho hai người liên thủ, cũng sẽ không đánh bại yêu nghiệt cầm thần khí trong tay.

Bất quá hiển nhiên, hiện giờ Vũ gia còn chưa có tư cách để cho bọn họ lấy ra thần khí…

"Ngươi… ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay cho ta, Vũ gia ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Tiếng nói của nam tử trung niên bén nhọn, thậm chí mang theo run rẩy, hắn ta cắn răng thật chặt, nói, "Chúng ta đi."

Dứt lời, phất phất tay áo, chuẩn bị định dẫn đám người Vũ gia rời đi.

"Ta có để cho chính các ngươi đi sao?" Khẽ nhíu mày, bờ môi Dạ Nhược Ly hiện ra một nụ cười lạnh, "Kim Văn Hổ, động thủ, ném tất cả bọn họ xuống cho ta!"

"Dạ, chủ nhân!"

Chắp tay ôm quyền, Kim Văn Hổ cung kính đáp một tiếng.

Không cho đám người đó có thời gian phản ứng lại, một cỗ uy áp như dời núi lấp biển đè xuống, dưới sự uy áp này, người Vũ gia đã tận lực nhưng không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể hoảng sợ nhìn nam tử mặc trường bào màu vàng kim trong không trung.

Áp đảo thắng lợi như thế, Kim Văn Hổ hoàn toàn không cần tiêu hao lực lượng, chỉ là khẽ nâng móng vuốt lên, vỗ mạnh một cái, một người giống như là một viên thịt lăn từ trên đồi núi xuống, cuốn lên một trận bụi đất tràn ngập trong không trung.

Sau khi Kim Văn hổ giải quyết xong những người này, Dạ Nhược Ly vung ống tay áo lên, liền thu hắn vào trong Thanh Minh Phủ.

"Hồng Lạc Thiên, đây chính là quặng mỏ huyền tinh thạch các ngươi phát hiện?" Nhìn quặng mỏ kéo dài không dứt trên đồi núi, trong mắt Dạ Nhược Ly xẹt qua khiếp sợ.

Nơi này không hổ là Phong Vực, quặng mỏ này hơn hẳn cái quặng mỏ huyền tinh thạch tại Phong Huyền đại lục kia, mà trong cái quặng mỏ lớn như thế, chắc chắn cũng sẽ có huyền tinh tâm tồn tại.

"Không, không đúng!"

Cảm thấy có một tia khí tức khác thường trong không khí, Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, vẻ khiếp sợ trên mặt càng sâu hơn: "Không, đây không chỉ là quặng mỏ huyền tinh thạch, nếu như ta không đoán sai thì trong quặng mỏ huyền tinh thạch này còn có một quặng mỏ bị che đậy đi."

"Cái gì?" Hồng Lạc Thiên đột nhiên cả kinh, không dám tin nói: "Vương Phi, người nói là thật sao? Hai cái quặng mỏ hỗ trợ lẫn nhau, loại kỳ ngộ này chính là ngàn năm khó gặp."

Xoa xoa cằm, Dạ Nhược Ly trầm mặc rũ mi mắt xuống.

Nếu như không đoán sai, cái quặng mỏ này hẳn là Băng Linh Thạch được nhắc tới trên sách luyện kim.

Nếu như có thể đạt được Băng Tinh Thạch, giúp khôi lỗi lại cải tạo thân thể lần nữa, liền có thể thúc đẩy cấp bậc của bọn chúng tăng lên, kể từ đó, thế lực trong tay nàng cũng được tăng tiến rất lớn.

"Hồng Lạc Thiên, đào khoáng thạch nhất định phải cẩn thận, ngoài ra, chuyện này không thể nhắc tới với bất luận kẻ nào, nếu như bị ta phát hiện có ai tiết lộ chuyện này thì ta nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!"

Tầm mắt lướt qua trên mặt của mọi người, giọng điệu của Dạ Nhược Ly trầm thấp vài phần, trên người bộc phát ra sát khí lạnh lẽo dày đặc.

Ở dưới sát ý của nàng, cho dù là Thần Tướng đỉnh phong Hồng Lạc Thiên cũng cảm thấy mồ hôi ướt đẫm sau lưng, càng huống chi là người khác, lúc này tất cả mọi người đều cam đoan, quyết không tiết lộ bí mật.

"Tốt lắm, ta cũng nên trở về rồi, các ngươi tiếp tục." Phất phất tay áo, Dạ Nhược Ly ngáp một cái, đi xuống núi.

Yêu nghiệt xuất phủ làm việc, cũng không biết lúc này hắn có trở lại hay chưa…

Đại sảnh Vũ gia, ngồi ở trên cao là một vị nam tử trung niên mặc thanh sam, ông ta nghe người phía dưới nói, khẽ nhíu mày, trong mắt có thẩm thấu một tia lăng lệ*.

*lăng lệ ~ bén nhọn, sắc bén, ác liệt

"Thiên Lạc vương phủ!" Vũ Hàng Thiên siết tay thành nắm đấm thật chặt, vẻ mặt lạnh lùng, âm ngoan nói: "Lại là Thiên Lạc vương phủ chết tiệt đó, bất kể như thế nào thì cũng tuyệt đối không thể lưu bọn họ lại!"

"Hừ, nếu ta nói trực tiếp diệt cái Thiên Lạc vương phủ không quan trọng gì kia, chẳng lẽ chúng ta diệt Thiên Lạc vương phủ thì Hoàng tộc Lạc Nguyệt Quốc sẽ đến giúp bọn họ báo thù sao? Ha ha, nếu như người Hoàng tộc thật sự giết tới đây, các thế lực tại Thiên Lạc Bình Nguyên cũng tuyệt không cho phép!"

Vũ Lăng cười lạnh một tiếng, khẽ hất cái cằm lên, lúc này thần sắc tràn đầy cao ngạo và khinh thường.

"Vũ Lăng đại sư, lời này sai rồi," nhìn về phía lão giả ngồi ở bên cạnh ông ta, Vũ Hàng Thiên không khỏi thở dài một hơi, "Nghe nói, Trịnh Thiên Nhiên của Hoàng tộc cũng là đi theo tới Thiên Lạc Thành, lão là một Thần Hoàng cường giả, nếu Thần Hoàng cường giả Vũ gia ta không ra tay thế nào làm gì được lão chứ? Mà ngài cũng biết, gần đây bọn họ không có thời gian thay chúng ta đối phó kẻ địch, bất quá Vũ Lăng đại sư cứ yên tâm đi, qua thời gian nửa tháng nữa, ta đã thành công an bài một gian tế vào cửa hàng, Thiên Lạc vương phủ, tuyệt đối không ung dung tự tại được bao lâu nữa đâu."

Ánh mắt chợt lóe lên, khóe môi Vũ Hàng Thiên câu lên nụ cười âm hiểm.

Chỉ là hai người cũng chưa từng chú ý tới, lúc bọn họ đang nói chuyện thì ngoài cửa có một bóng dáng chợt lóe rồi biến mất…

"Gian tế?"

Bên trong sương phòng, Dạ Nhược Ly đứng trước cửa sổ, trong tay của nàng cầm một tờ giấy trắng, bờ môi hiện lên lãnh ý: "Xem ra, ta vẫn là xem thường Vũ gia, không nghĩ tới, hắn ta có thể an bài gian tế vào cửa hàng."

Hai cánh tay duỗi đến từ sau lưng, vòng quanh cái eo nhỏ nhắn của nàng, Cung Vô Y tiến tới bên tai nàng, đôi môi đỏ mọng giương lên, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dạ Nhi, Vũ gia lợi hại như thế nào nữa, nhưng so ra đều kém nàng, ngược lại vi phu thật không biết, khi nào thì nàng mua chuộc được người Vũ gia."

Hơi thở quen thuộc tràn đầy chóp mũi, cả người Dạ Nhược Ly đều thả lỏng thoải mái, mặc cho hai tay nam tử dạo chơi ở trên bụng nàng.

"Chàng có còn nhớ đan dược mà ta cho hộ vệ của Vũ Lăng kia dùng không? Ta động chút tay chân trên đan dược kia, để hắn làm việc cho ta, nếu không thì ta sao sẽ đồng ý cho hắn dễ dàng rời đi chứ." Nhếch môi cười lạnh, trên mặt Dạ Nhược Ly lộ ra một chút hàn ý.

Nếu Vũ gia đã lựa chọn đối địch với nàng, như vậy nàng sẽ để cho bọn họ biết loại hậu quả này.

"Vậy kế tiếp, nàng quyết định làm thế nào?"

"Vũ gia muốn hãm hại chúng ta, cho hắn cơ hội này lại có làm sao?"

Ngẩng đầu nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, trong nụ cười của Dạ Nhược Ly mang theo một tia lạnh lẽo, mà Cung Vô Y nhìn thấy nụ cười này của nàng thì không khỏi dâng lên đồng tình với Vũ gia, trêu chọc nàng, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Bất quá nàng càng tà ác thì hắn lại càng thích…

"Tiểu Dạ Nhi, gần đây ta luôn không kiềm được nhớ tới tình cảnh chúng ta gặp mặt lần đầu, mặc dù lúc đó nàng còn nhỏ nhưng trong xương lại mang theo một cỗ cao ngạo, sau rất nhiều chuyện, lại không khỏi làm ta nổi lên lòng hiếu kỳ, sau đó ta mới biết những thứ này đều có nguyên nhân, cho nên, ta thật sự vô cùng vui vẻ, vào đêm tân hôn của chúng ta, nàng nói ra hết bí mật của nàng cho ta biết."

Chiếc cằm tinh tế cọ cọ bả vai Dạ Nhược Ly, ý cười nơi khóe môi Cung Vô Y càng sâu hơn, thế nhưng trong hai tròng mắt kia lại ẩn hàm một tia cảm xúc không bỏ được.

Cả người hơi ngẩn ra, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, nói: "Yêu nghiệt, tại sao ta cảm giác gần đây chàng có chút không bình thường, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Cảm giác của nữ nhân này thật đúng là nhạy bén…

Cung Vô Y thở dài một hơi, dùng sức xoay người Dạ Nhược Ly lại, hai mắt nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt, trên khuôn tuấn mỹ có kiên nghị trước nay chưa từng có.

"Nữ nhân, nếu như có một ngày, ta cần phải rời đi, nàng phải nhớ, bất kể trả bất cứ giá nào, ta cũng sẽ trở lại bên cạnh nàng lần nữa, cho dù là vì thế mà đảo điên tất cả!"

"Rời đi?" Cả người Dạ Nhược Ly run lên, khuôn mặt thoáng qua không hiểu, "Có đúng là chàng phải đi không?"

Hiện giờ đã thành thói quen yêu nghiệt này luôn bồi ở bên cạnh, nàng thật rất khó thích ứng với cuộc sống không có hắn.

Dừng lại một chút, khóe môi Cung Vô Y lại câu lên lần nữa, trong mắt phượng xẹt qua hài hước: "Đương nhiên là lừa nàng rồi, Tiểu Dạ Nhi, nàng cảm thấy lời nói này của ta thế nào, có phải là rất cảm động không? Nếu là cảm động thì liền giúp vi phu sinh một hài tử đi."

"Ầm!"

Mới vừa dứt lời, đột nhiên một quả đấm đánh vào lồng ngực của Cung Vô Y.

Cung Vô Y lui về phía sau hai bước, che lấy lồng ngực, trên tuấn nhan tràn đầy khổ sở: "Tiểu Dạ Nhi, chẳng lẽ nàng muốn mưu sát phu quân sao?"

Thu hồi nắm đấm, Dạ Nhược Ly liếc hắn một cái, im lặng nói: "Lực đạo ta sử dụng, ta còn không rõ ràng sao? Với chàng mà nói, e rằng một đấm này chỉ là không đau không ngứa."

"Ha ha, phu nhân quả thật lợi hại, vậy mà cũng bị nàng đoán trúng rồi."

Thấy bị Dạ Nhược Ly đoán được, Cung Vô Y cũng không tiếp tục giả bộ nữa, bờ môi câu lên nụ cười mê hoặc lòng người: "Phu nhân, xem ở trên phân thượng mỗi đêm vi phu khổ cực hầu hạ nàng như thế, nàng liền giúp vi phu sinh hài tử đi."

Vậy mà, Cung Vô Y còn không chờ Dạ Nhược Ly đồng ý, liền ôm lấy eo nàng bế lên giường, bắt đầu kế hoạch chế tạo hài tử của hắn.

Chẳng qua là Dạ Nhược Ly chưa từng phát hiện, ngay tại khoảnh khắc đó, trong mắt Cung Vô Y xẹt qua không nỡ bỏ, nếu không thì sợ rằng nàng sẽ suy nghĩ tự hỏi một chút hàm ý trong lời nói kia của Cung Vô Y…

Có lẽ là bởi vì tranh chấp ở Đông Sơn, thù hận giữa Thiên Lạc vương phủ và Vũ gia càng sâu hơn, hoàn toàn đã đến tình trạng như nước với lửa, hơn nữa người hai phe thế lực mỗi lần gặp mặt, cũng không thiếu được một trận so đấu.

Mà với Dạ Nhược mà nói thì quặng mỏ Đông Sơn rất là quan trọng, vì vậy, nàng trực tiếp phái Kim Văn Hổ trấn thủ, như thế nàng mới có thể yên tâm tu luyện.

Đối với hai phe thế lực hay đụng chạm nhau, các cư dân Thiên Lạc Thành đều ôm lấy thái độ xem kịch vui đối với Thiên Lạc vương phủ.

Dù sao có ba đại thế lực ở trong Thiên Lạc Thành, ngày thường những thế lực này đều xung đột không ngừng, nếu là có thế lực ngoại lai thì chắc chắn cùng chung xuất binh chinh phạt, đây cũng là lý do vì sao thế lực ngoại lai khó có thể trú đóng ở đây.

Nhưng điều khiến mọi người thất vọng chính là, trừ Vũ gia ra thì hai thế lực còn lại đều không hề có hành động, tựa hồ như chưa từng nhìn thấy Thiên Lạc vương phủ phách lối, hơn nữa, hai Thần Hoàng cường giả của Vũ gia cũng chưa từng xuất hiện.

Điều này làm cho mọi người không thể không hoài nghi, chẳng lẽ ba gia tộc này đang âm mưu cái gì đó?

Đáng tiếc không có người nào trả lời nghi vấn trong lòng bọn họ…

Khác với ngoại giới huyên náo, ngược lại đoạn thời gian này trong Thiên Lạc vương phủ cực kỳ an tĩnh, Dạ Nhược Ly vẫn giống như mọi ngày, không phải tu luyện thì chính là luyện chế đan dược, không hề bị nhiễu loạn tâm tư bởi những tiếng nghị luận kia chút nào.

Vào một ngày, Dạ Nhược Ly mới vừa rời khỏi trạng thái tu luyện, Hồng Lam liền xông thẳng vào trong phòng, nàng còn không kịp thở hổn hển mấy hơi, liền vẻ mặt lo lắng nói: "Nhược Ly, việc lớn không tốt rồi, có một người dùng Phục Huyết Đan chúng ta bán trúng độc."

Nghe vậy, dường như Dạ Nhược Ly cũng không kinh ngạc, nàng khẽ nhíu mày, lạnh lùng cười một tiếng: "Cuối cùng gian tế của Vũ gia cũng động thủ, chắc hẳn sau đó, sẽ có người Vũ gia tới đây."

"Cái gì?"

Hồng Lam đột nhiên ngẩn ra, nghi ngờ không hiểu nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly.

Lời này của nàng, là có ý gì?

Vừa dứt lời, một tỳ nữ đẩy cửa phòng ra, đi vào, cung kính nói: "Vương Phi, Gia chủ Vũ gia và Vũ Lăng đại sư tới đây cầu kiến."

Hồng Lam đột nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin.

Vì sao nàng lại đoán chính xác như thế? Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của nàng? Mưu trí bực này, cũng quá kinh khủng đó chứ?

"Tiểu Dạ Nhi," Cung Vô Y cất bước đi tới, đưa tay ôm lấy bả vai Dạ Nhược Ly, khóe môi cong lên, cười nói, "Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp đám người Vũ gia đó."

"Được, ta cũng muốn biết, rốt cuộc là Vũ gia đánh cái chủ ý gì."

Bên trong đại sảnh, Vũ Hàng Thiên và Vũ Lăng ngồi trên ghế dành cho khách, ánh mắt nhìn chung quanh phòng khách không một bóng người, sắc mặt của hai người chỉ mang theo không tốt.

Lúc bọn họ chờ sắp không kiên nhẫn được nữa, rốt cuộc Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y khoan thai chậm rãi đi tới.

Có lẽ là bị lạnh nhạt một lúc lâu, nhìn thấy hai người đi tới trước mặt, đương nhiên giọng điệu của Vũ Lăng không chút khách khí: "Hừ, Vương Gia, Vương Phi, đây chính là đạo đãi khách của các ngươi sao?"

"Khách?" Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, hai tròng mắt đen lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt Vũ Lăng: "Xin hỏi, ngươi là khách nhân sao?"

"Ầm!" Vũ Lăng vỗ bàn một cái, khẽ hất cái cằm lên, con ngươi cao ngạo xẹt qua dung nhan tuyệt thế của Dạ Nhược Ly, "Tiểu nha đầu, ngươi quá mức càn rỡ, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn thu lại cao ngạo của ngươi đi, nếu không thì ai cũng không cứu được Thiên Lạc vương phủ các ngươi."

Nếu là ngày thường, Vũ Lăng đã sớm muốn một chưởng đánh bay nữ nhân không biết rõ tình thế này, nhưng vì mục đích của ông ta, ông ta cứng rắn nhẫn nại một lần, tự nhiên cũng có thể nhẫn nại lần thứ hai.

Khóe môi Dạ Nhược Ly giương lên, thế nhưng trong hai mắt nàng lại là một trận lãnh ý, nụ cười này cũng không đạt đến đáy mắt.

"Ngươi là đang nói tới chuyện hạ độc?"

"Không sai," âm lãnh cười một tiếng, hai mắt Vũ Lăng tràn đầy ngoan ý, "Ngươi lập tức giao đan phương của Phục Huyết Đan và Phục Huyền Đan cho ta, ta sẽ lưu một con đường sống cho ngươi, nếu không thì chắc chắn các ngươi sẽ khó có thể tiếp tục trộn lẫn tại Thiên Lạc Thành này, hơn nữa, các loại đan phương đó rơi vào trong tay các ngươi thật sự là có chút lãng phí, vì không để cho đan phương bị lãng phí, liền để ta tới bảo quản."

Theo ý Vũ Lăng, Thần Phẩm Luyện Đan Sư của Hoàng tộc Lạc Nguyệt Quốc chỉ có một Trịnh Thiên Nhiên, ông ta biết năng lực của Trịnh Thiên Nhiên, tuyệt đối không bằng mình, nếu ông ta có thể luyện chế ra loại đan dược này, nếu mình đạt được đan phương thì cũng có thể luyện chế.

Nhận lấy ly trà tỳ nữ đưa tới, Dạ Nhược Ly không chút để ý nếm thử một hớp, chợt đặt ly trà trong tay xuống, ngước mắt nhìn về phía Vũ Lăng, nói: "Ngươi? Một lão phế vật mà thôi, chỉ bằng lão phế vật ngươi, cho dù là ta đưa đan phương cho ngươi, ngươi đều không thể luyện chế ra đan dược thành phẩm, ngươi thân đã là lão phế vật, liền làm tốt lão phế vật của ngươi là được rồi, nhưng rõ ràng ngươi là lão phế vật, còn cứ khăng khăng tự xưng mình là Đại sư, chậc chậc, ta cũng cảm thấy mất mặt cho ngươi."

Dạ Nhược Ly mở miệng một tiếng là lão phế vật, khiến Vũ Lăng không nhịn được tức giận, cái mặt già nua đỏ lên, hai tròng mắt nhiễm lên lửa giận hừng hực.

"Vũ Lăng đại sư!" Vũ Hàng Thiên khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngăn lại Vũ Lăng đang trong cơn giận dữ, sau đó, tầm mắt quăng về phía Cung Vô Y từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, "Vương Gia, chúng ta nói chuyện thật tốt một chút, thế nào?"

Vô luận như thế nào, bọn họ nhất định phải đạt được đan phương của Phục Huyết Đan và Phục Huyền Đan!

"Nói?" Cung Vô Y âm lãnh cười một tiếng, trên tuấn nhan mang theo một tia giễu cợt, "Có lẽ hai Thần Hoàng cường giả Vũ gia ngươi tới đây thì sẽ có tư cách này, nhưng là các ngươi…"

Mắt phượng hơi híp lại, trên người Cung Vô Y bộc phát ra một cỗ khí thế cường hãn.

"Các ngươi cho là, các ngươi có tư cách gì thương lượng với bổn vương?"

Vũ Hàng Thiên ngẩn ra một chút, dưới cỗ uy áp này ông ta cảm nhận được sự khó thở rất rõ ràng, phải biết ông ta đã là Thần Vương, có thể làm cho ông ta có cảm giác như thế, chẳng lẽ Vương Gia này chính là Thần Hoàng?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Vũ Hàng Thiên chợt biến đổi, lúc ông ta cảm giác mình sắp hít thở không thông chết ngạt, rốt cuộc uy áp tản đi.

"Nếu Vương Gia không muốn, vậy chúng ta liền cáo từ." Chắp tay ôm quyền, Vũ Hàng Thiên không đợi Cung Vô Y nói liền vội vội vàng vàng rời đi, quả thật dù cho một khắc ông ta cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

Ai có thể nghĩ tới, vị Thiên Lạc Vương Gia này lại vẫn là Thần Hoàng cường giả.

"Lần này bỏ qua cho các ngươi trước, bất quá Vũ gia ta sẽ không từ bỏ ý đồ!"

Vũ Lăng hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Nhược Ly, trước khi ông ta quay người rời đi, một câu nói nhẹ nhàng truyền vào bên tai: "Nửa tháng sau, tỷ thí luyện đan, Vũ gia ngươi có dám tiếp nhận không?"

"Tỷ thí luyện đan?" Bước chân ngừng lại một chút, Vũ Lăng sửng sốt trong chốc lát, chợt cười lớn hai tiếng, trong mắt hàm chứa giễu cợt, "Ha ha, ta không có nghe lầm chớ? Vương phủ các ngươi muốn tỷ thí luyện đan với ta? Theo ta được biết, vương phủ các ngươi chỉ có một Trịnh Thiên Nhiên, mặc dù tên phế vật đó cũng là Thần Phẩm, nhưng lại thuộc về hàng ngũ đã sa sút, chỉ bằng hắn cũng có thể so sánh với ta sao?"

Đây có lẽ là chuyện cười dễ nghe nhất mà Vũ Lăng từng nghe, nhưng lại có người không biết sống chết tìm ông ta tỷ thí.

"Ta chỉ hỏi ngươi, có dám tiếp nhận không?" Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhược Ly từ chối cho ý kiến, "Hay là nói, người Vũ gia đều là kẻ hèn nhát, không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta?"

"Hừ, có gì không dám? Bất quá nhất định là các ngươi phải thua!"

Vũ Lăng khinh thường cười một tiếng, ông ta cũng không cho rằng phế vật Trịnh Thiên Nhiên kia có bản lĩnh thắng ông ta.

Nếu để cho Vũ Lăng biết, người tỷ thí tham gia lần này là Dạ Nhược Ly thì không biết ông ta sẽ có biểu tình đặc sắc gì…

"Yêu nghiệt, chúng ta tới cửa hàng một chuyến đi." Ánh mắt chợt lóe lên, Dạ Nhược Ly cất bước đi ra khỏi phòng, lúc này, trên người của nàng tràn đầy khí tức băng lãnh túc sát.

Muốn tính kế nàng sao? Có dễ vậy sao? Bởi vì cho tới bây giờ đều chỉ có nàng tính kế phần người khác thôi.

Đại môn cửa hàng phố Đông đã sớm bị dòng người lấp kín, gió thổi không lọt, cho dù là nới lỏng thì ánh mặt trời đều không thể chiếu vào.

"Quản sự, ngươi nhất định phải cho chúng ta một công đạo, tại sao sau khi phụ thân ta dùng đan dược của các ngươi thì cả người liền co quắp, miệng sùi bọt mép, sắc mặt biến thành màu đen? Dược các ngươi bán nhất định là độc dược, như thế còn có ai dám mua đan dược của các ngươi nữa?"

Trên mặt thanh niên bạch y đều là nước mắt, cừu hận trừng mắt nhìn Lâm quản sự, hung ác nói.

"Đúng, các ngươi không giao ra một công đạo, cho dù chúng ta bị thương cũng không dùng đan dược của các ngươi, dù sao bị thương cũng sẽ không chết, ngược lại sau khi dùng đan dược, nói không chừng sẽ mất mạng."

Bên cạnh lập tức có người bắt đầu phụ họa, ánh mắt nhìn Lâm quản sự mang theo không tốt.

Lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt Lâm quản sự nóng nảy, ông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao đan dược đang êm đẹp tốt lành, thế nhưng lại biến thành độc dược.

"Giao phó, rất đơn giản, ta sẽ cho các ngươi một công đạo."

Tiếng nói lạnh nhạt truyền đến từ phía sau đám người, có lẽ là tiếng nói này có ma lực, chỉ một thoáng, vốn là đám đông liền tản ra hai bên, nhường ra một lối đi lớn thông vào cửa hàng.

Sau khi nhìn thấy hai bóng dáng kia, rất nhiều người đều đã nhận ra người tới.

"Là Vương Gia và Vương Phi, bọn họ tới."

"Hừ, bản thân ta cũng muốn biết, nàng cho người ta công đạo thế nào."

Có lẽ như chưa từng nghe được lời nói truyền ra từ chung quanh, Dạ Nhược Ly đi thẳng về phía trước, đảo mắt nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên sợ hãi rụt rè ở một bên này.

"Ngươi tới đây."

Thiếu niên sững sờ, trong mắt thoáng qua quang mang khác thường, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đi tới bên cạnh Dạ Nhược Ly.

"Ngươi tên là gì?" Dạ Nhược Ly xoa xoa cằm, hăng hái bừng bừng nhìn chăm chú vào thiếu niên, ánh mắt hơi khinh thường.

Người bên cạnh đều là ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ Vương Phi nổi lên hứng thú với thiếu niên này? Nàng không sợ Vương Gia trong cơn nóng giận sẽ hưu nàng sao?

Tức thì mọi người quay đầu nhìn về phía Cung Vô Y, lại phát hiện từ đầu đến cuối khóe môi Cung Vô Y vẫn mỉm cười, dịu dàng nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, tựa hồ như cũng không tức giận bởi vì cử chỉ của nàng.

"Bẩm báo Vương Phi, ta…"

Trong khoảnh khắc thiếu niên há mồm, một viên đan dược bắn vào trong miệng của hắn ta với khí thế sét đánh.

"Vương Phi, ngươi cho ta dùng cái gì?" Sắc mặt t niên đại biến, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.

Chẳng lẽ nàng đã biết rồi sao? Không, không thể nào, mình làm rất kín đáo như vậy, làm sao sẽ có người phát hiện ra? Cho dù là Lâm quản sự ở chung với hắn ta thường xuyên, cũng không biết mình là gian tế.

Lúc mọi người đang nghi ngờ, dung mạo thiếu niên lặng lẽ phát sinh biến hóa…

Khuôn mặt thanh tú dần dần hiện đầy nếp nhăn, làn da bóng loáng trắng nõn trở nên ảm đạm không hề sáng bóng nữa, trên cái mặt già nua đều là đồi mồi, lúc này ông ta mới hoảng sợ trợn to hai mắt, cả người không ngừng run rẩy.

"Vũ quản gia? Đây không phải là quản gia Vũ gia sao? Làm sao ông ta lại trở thành người làm ở nơi này?"

Lập tức, người xung quanh đã nhận ra lão già này, trong mắt xẹt qua khiếp sợ, sau đó tựa hồ như hiểu được chút gì đó.

"Dịch Dung Đan, có thể thay đổi dung mạo, mà vừa rồi ta cho ông ta dùng chính là Phục Nhan Đan, có thể khôi phục bề ngoài lúc đầu của mình." Ánh mắt quét qua mọi người đang khiếp sợ, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt mở miệng giải thích.

Dịch Dung Đan? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, quả thật là bọn họ từng nghe nói qua loại đan dược này.

Xòe bàn tay ra, Dạ Nhược Ly đưa một viên đan dược tới trước mặt thanh niên bạch y: "Viên đan dược này có thể giải độc của phụ thân ngươi."

Thanh niên bạch y kích động nhận lấy đan dược, cho nam tử trung niên bên cạnh dùng, trong khoảnh khắc đan dược vào miệng, nam tử trung niên ngưng co quắp, màu đen trên mặt cũng chậm rãi rút đi.

Lúc thanh niên bạch y muốn nói lời cảm ơn với Dạ Nhược Ly thì lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà hai người kia đã rời đi…

Bất quá chuyện này lại thổi quét khắp Thiên Lạc Thành với tốc độ nhanh nhất, vốn là Vũ gia muốn tính kế vương phủ, đáng tiếc bởi vì chuyện này, việc buôn bán của cửa hàng Vũ gia lập tức xuống dốc không phanh.

Không ai có thể yên tâm đi tới một cửa hàng vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn để mua vật phẩm.

Đây cũng là chuyện bất ngờ dành cho Vũ gia, thế nhưng dù sao Vũ gia cũng có nhiều năm truyền thừa, nội tình phong phú, cho dù là nhiều cửa hàng không có tiền lời, cũng sẽ không có chút ảnh hưởng nào đối với bọn họ.

Dù sao nguồn kinh tế chủ yếu của Vũ gia cũng không phải là những cửa hàng này.

Mà chuyện hôm đó cư dân Thiên Lạc Thành tán gẫu với nhau chính là một tin tức chợt nổ vang ở trong Thiên Lạc Thành.

Nghe nói, Luyện Đan Sư vương phủ muốn tỷ thí luyện đan với Vũ Lăng đại sư? Đây chính là tin tức quan trọng, Vũ Lăng đại sư tiến vào Thần Phẩm đã rất lâu rồi, thế nhưng Luyện Đan Sư vương phủ lại có thể luyện chế ra Phục Huyết Đan và Phục Huyền Đan.

Không biết cuộc tỷ thí này đến cùng là ai thắng ai thua?

Trong sự chờ mong của mọi người, cuối cùng ngày đó cũng đến…

Ánh mặt trời sau giữa trưa bao phủ khắp thành trì, trong quảng trường lớn như vậy, Vũ Lăng lẳng lặng đứng ở giữa quảng trường, trước mặt ông ta đặt một đỉnh lò luyện đan, trên lò luyện đan chậm rãi bốc lên từng làn khói xanh.

Tầm mắt quét qua chung quanh, ông ta khẽ hất cái cằm lên, thần sắc cao ngạo nói: "Thế nào, Luyện Đan Sư vương phủ các ngươi còn chưa tới sao? Ha ha, xem ra là không dám tới, đã nhát gan như vậy còn nói tỷ thí gì chứ? Thừa lúc còn sớm mà chạy về nhà đi!"

"Ai nói vương phủ ta không người nào tới đây?"

Vũ Lăng vừa dứt lời, một tiếng nói lạnh nhạt truyền đến từ phía trước.

Dưới ánh mắt của đám đông, Dạ Nhược Ly mở ra bước chân, đón lấy ánh mặt trời đi về phía giữa quảng trường: "Cuộc tỷ thí này, do ta tự mình tham gia."

Dừng lại bước chân, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh nhạt giống như một làn gió mát.

"Ngươi?" Phảng phất như nghe được chuyện rất buồn cười, Vũ Lăng cười lớn: "Ha ha, chỉ bằng ngươi cũng có thể tỷ thí với ta sao? Cuộc tranh tài này, các ngươi nhất định phải thua!"

Những người còn lại nhìn thấy Dạ Nhược Ly xuất hiện, cũng là sửng sốt một chút, không ai tin tưởng, Vương Phi còn trẻ tuổi này sẽ là đối thủ của Vũ Lăng đại sư.

Vị Luyện Đan Sư vương phủ kia đâu? Chẳng lẽ bọn họ muốn ngồi xem Vương Phi thất bại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.