Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, nhấc chân hung hăng đạp về phía Tần Lạc, phịch một tiếng, thân thể Tần Lạc đột nhiên bay ngược ra ngoài, kích khởi một trận bụi đất ở trên vùng núi, bụi bặm rải rác khắp trên cẩm bào hắn ta đang mặc.
"Ngươi…"
Tần Lạc còn chưa kịp đứng lên, Dạ Nhược Ly liền tay đấm chân đá với hắn ta, trong phút chốc, tiếng kêu rên vang lên trên con đường nhỏ trong núi này, khiến vị nữ tử sau lưng kia không khỏi rùng mình một cái.
Nữ nhân này, xuống tay thật là hung ác, thật ứng với một câu ngạn ngữ, tối độc phụ nhân tâm*.
*tối độc phụ nhân tâm: độc nhất là lòng dạ đàn bà
Hiển nhiên nàng quên mất, mình cũng thân là nữ tử.
"Ầm!" Một cước giẫm lên trên người Tần Lạc, Dạ Nhược Ly liếc nhìn không gian giới chỉ trên ngón tay hắn ta, nói, "Đưa chiếc nhẫn cho ta."
Nghiễm nhiên Tần Lạc bị nàng dọa sợ, run run rẩy rẩy lấy chiếc nhẫn ra giao tới tay Dạ Nhược Ly.
Tinh Thần Lực tiến vào trong không gian giới chỉ, Dạ Nhược Ly càn quét một phen, khẽ cau mày: "Đều là một chút đồ bỏ đi, bất quá cũng chỉ có thể dùng cái này chút làm bồi thường, ngươi còn không mau cút đi!"
Tần Lạc bị nàng chọc cho tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu, dầu gì hắn ta cũng là đích hệ Tần gia, làm sao sẽ dùng vật phẩm thấp kém chứ? Hẳn biết là còn có đan dược trân quý trong đó, tổng cộng hắn ta chỉ có mấy viên như vậy, vẫn không nỡ dùng, hôm nay lại bị nữ nhân chết tiệt này cướp đoạt.
Hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ trong nội tâm, Tần Lạc hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Nhược Ly, chợt dùng vẻ mặt đầu heo khoe màu đua sắc rời đi nhanh chóng, chỉ sợ chậm một chút liền không thể nào rời đi.
"Hả?"
Vào thời khắc này, trong giới chỉ, một khối thạch đầu màu đen tầm thường chiếu vào trong mắt nàng.
Hắc Huyền Thiết? Không ngờ đây lại là Hắc Huyền Thiết…
Khóe môi Dạ Nhược Ly chậm rãi giương lên, xem ra, đồ vật phế vật kia nắm giữ cũng không phải tất cả đều là đồ bỏ đi, nhưng chắc hẳn hắn ta không biết giá trị của Hắc Huyền Thiết, nếu không thì quyết sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Hắc Huyền Thiết, chính là một loại quáng thạch chế tạo thần khí, chẳng qua trên đời này người có thể chế tạo ra ra thần khí ít lại càng ít, hơn nữa thần khí của nàng quá nhiều, vì vậy, với nàng mà nói thần khí cũng không quá trọng yếu.
Thế nhưng Hắc Huyền Thiết lại trân quý hơn Băng Tinh Thạch, vì vậy ngược lại có thể dùng để thăng cấp cho khôi lỗi, đáng tiếc Hắc Huyền Thiết này quá ít, không thể nào đồng thời tăng mười khôi lỗi lên một lúc, chỉ có thể tạm thời để xuống.
Thu hồi không gian giới chỉ, Dạ Nhược Ly cất bước đi tới phía trước.
Thấy nàng rời đi, nữ tử sau lưng vội vàng đứng lên, cũng cất bước đi theo phía sau nàng.
"Đừng đi theo ta!" Dạ Nhược Ly dừng lại bước chân, không quay đầu, ném ra một câu.
"Nhưng," nữ tử chớp chớp mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo sắc màu sáng rỡ, "Ta cảm thấy được đi theo ngươi sẽ tương đối an toàn, đúng rồi, ta tên là Phương Nam, ngươi tên là gì?"
Dạ Nhược Ly không rãnh để ý, cất bước đi thẳng. Tựa như không nghe thấy lời nói của Phương Nam.
"Này, ngươi chờ ta một chút."
Mắt thấy bóng dáng của Dạ Nhược Ly sắp biến mất, Phương Nam vội vội vàng vàng đuổi theo, ở trong Ngũ Huyền Sơn nguy cơ tứ phía này, còn là đi theo nàng sẽ có cảm giác tương đối an toàn.
Trong rừng cây rậm rạp, hai bóng dáng một trước một sau đi xuyên qua trong cây cối.
Phương Nam thở hổn hển theo sát phía sau, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ đỏ bừng, hai tròng mắt trong suốt không nháy một cái nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, đôi môi anh đào khẽ vểnh lên.
"Nàng cũng đã đi một ngày rồi, chẳng lẽ cũng không ngại mệt mỏi? Nàng thật đúng là một người kỳ quái…"
Lúc nàng đang suy tư, Dạ Nhược Ly dừng lại bước chân, có lẽ xuất phát từ một loại trực giác, nàng cảm nhận được, phiến địa phương này nguy hiểm hơn chỗ nàng vừa mới bước qua.
"Ngươi làm sao vậy?" Phương Nam sửng sốt một chút, không hiểu nhìn Dạ Nhược Ly, đúng vào lúc này, phía trước hai bóng dáng bay nhanh xuất hiện trong tầm mắt, trong nội tâm nàng lập tức vui vẻ, quát lên, "Chi Nặc, Liễu Vân Phong, ta ở chỗ này."
Có lẽ là nghe được giọng nói của nàng, hai người từ từ chậm lại trong không trung.
Hai người này phân biệt là một nam một nữ, chỉ thấy dung mạo nữ tử bên trái xinh đẹp, y phục màu đỏ bao lấy thân hình có lồi có lõm, mang cho người ta một loại mê hoặc trí mạng.
Nam tử mặc một bộ bạch y, tướng mạo tuấn mỹ, một thân khí chất tiêu sái như gió, thật sự khiến người ta không nhịn được sinh lòng hảo cảm.
"Chi Nặc, Liễu Vân Phong, làm sao các ngươi sẽ cùng nhau?" Phương Nam chớp chớp mắt, vẻ mặt mừng rỡ hỏi.
"Chúng ta cũng là ngẫu nhiên gặp được," Khóe môi Liễu Vân Phong khẽ giương lên, trên tuấn nhan của hắn vẫn luôn duy trì nụ cười như thói quen, "Đúng rồi, dọc theo con đường này, ngươi có gặp phải khó khăn gì không?"
"Lúc nãy ta gặp phải Tần Lạc Tần gia, hắn ta muốn giết ta, bất quá lại là vị cô nương này đã cứu ta."
Phương Nam nắm lấy tay cyar Liễu Vân Phong và Âu Dương Chi Nặc, đi tới bên cạnh Dạ Nhược Ly, "Ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Âu Dương Chi Nặc Âu Dương Thế gia, còn đây là Liễu Vân Phong Thiếu chủ Liễu gia, ta đến từ Phương gia, lại thêm Tần gia, gia tộc bốn người chúng ta chính là tứ đại thế lực đứng đầu Thiên Phương Thành, bất quá trong tứ đại gia tộc, Tần gia là mạnh nhất, thế hệ này của gia tộc bọn họ còn xuất hiện một yêu nữ biến thái Tần Dao, không chỉ có danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nữ Thiên Lạc Bình Nguyên, hơn nữa vừa tròn hai mươi tuổi, đã đột phá Thần Tướng cao cấp, còn là Liễu Vân Phong…"
Nói tới đây, có lẽ là nàng đoán trước được cái gì đó, vội vàng ngậm miệng lại, dè dặt cẩn thận liếc nhìn Liễu Vân Phong và Âu Dương Chi Nặc.
Vẻ mặt Âu Dương Chi Nặc tối sầm lại, cắn chặt môi, không nói tiếng nào. Dù sao chuyện nàng ta thầm mến Liễu Vân Phong không phải bí mật, đáng tiếc Liễu Vân Phong chỉ coi nàng ta như bằng hữu, huống chi, hắn với Tần Dao còn có hôn ước.
Liễu Vân Phong chắp hai tay sau lưng, rất là tiêu sái cười một tiếng, chợt tầm mắt hướng về phía Dạ Nhược Ly, nói: "Vị cô nương này, rất cảm tạ ngươi đã cứu tính mạng của Phương Nam, chỉ là dù sao ta cũng không thể cứ gọi ngươi là cô nương phải không? Cho nên, vẫn còn không biết tên của ngươi."
Từ đầu tới cuối, Dạ Nhược Ly đều chưa từng nghe đến cuộc nói chuyện giữa bọn họ, vào lúc này, tất cả tâm tư của nàng đều đang lắng nghe dị tĩnh chung quanh.
"Này, ngươi lên mặt cái gì? Liễu đại ca đang hỏi ngươi đó, chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy sao?" Âu Dương Chi Nặc hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Nhược Ly, tức giận mắng to tiếng.
Nàng cho rằng mình là ai, Liễu đại ca nguyện ý nói chuyện với nàng, là phúc khí của nàng, nhưng nàng vẫn lại không biết điều!
"Chi Nặc!" Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Vân Phong trầm xuống, quét mắt nhìn Âu Dương Chi Nặc, nói, "Nàng là ân nhân cứu mạng của Phương Nam, hơn nữa, nàng cũng không có nghĩa vụ đáp lại lời của ta."
Trên khuôn mặt của Âu Dương Chi Nặc hiện lên uất ức, hai mắt nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly dường như có thể phun ra đố kỵ.
Từ nhỏ nàng và Liễu đại ca đã quen biết nhau, lúc này, bởi vì một nữ tử mới quen mà Liễu đại ca chỉ trích nàng ta, điều này làm cho nàng ta sao chịu được chứ? Nếu không phải là nàng, Liễu đại ca cũng sẽ không trách cứ nàng ta.
"Tới."
Lỗ tai khẽ động, vẻ mặt Dạ Nhược Ly chợt trở nên ngưng trọng, tròng mắt đen nhìn thẳng phía trước, tự lầm bầm lầu bầu.
Ba người đều là ngẩn ra, không hiểu Dạ Nhược Ly là nói cái gì tới, thế nhưng vào thời khắc này, có rất nhiều con sói hung mãnh xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, đi về phương hướng bốn người theo hình tròn.
"Là Tật Phong Lang, trứ danh về tốc độ cực nhanh, Tật Phong Lang, tại sao lại có loại Tật Phong Lang này, thậm chí thực lực thấp nhất của những Tật Phong Lang này cũng là Thánh Thú, phần lớn là Thần Tướng."
Phương Nam hít một ngụm khí lạnh, lui về phía sau hai bước, hai mắt ngưng trọng nhìn Tật Phong Lang đang bao vây bọn họ lại.
"Ta biết rồi," nội tâm khẽ động, Âu Dương Chi Nặc dường như nhận ra cái gì đó, ngoan độc hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, "Nhất định là ngươi, là ngươi dẫn Phương Nam tới nơi này, tới cùng là ngươi có ý gì? Nếu không phải là ngươi thì tại sao Phương Nam tới đây? Chúng ta cũng sẽ không dừng lại ở nơi này, nhất định là ngươi muốn hại chết chúng ta."
"Âu Dương Chi Nặc, im miệng!" Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Vân Phong đại biến, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn không ngờ tới, vào thời khắc như thế này, Âu Dương Chi Nặc còn bộc phát tính khí Đại tiểu thư của nàng ta.
"Chi Nặc, ngươi thật là quá đáng!" Phương Nam quét mắt nhìn Âu Dương Chi Nặc, trong mắt không còn mừng rỡ như lúc mới gặp nhau, "Ngươi khiến ta rất thất vọng, trước kia Chi Nặc quyết sẽ không cố tình gây sự như vậy, những năm gần đây, ngươi trở nên thái quá…"
Thân thể mềm mại khẽ run lên, Âu Dương Chi Nặc nhìn Liễu Vân Phong, lại nhìn về phía Phương Nam bên cạnh, vẻ mặt chợt chán chường, trong mắt xẹt qua đau đớn rất rõ ràng.
Nhưng tình thế không cho phép nàng ta bi thương, bởi vì bầy Tật Phong Lang đã đến trước mặt mọi người…
Vào lúc này, trong nháy mắt, bên cạnh Dạ Nhược Ly nhiều thêm hai người.
Một người trong đó là tiểu nữ hài khoảng chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác vẫn còn mang theo vẻ non nớt của hài đồng, một bộ bạch y thịnh tuyết bao lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, giống như một oa nhi tinh xảo, làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Chợt, ánh mắt của mọi người chuyển sang một người khác, trên mặt đều hiện ra kinh diễm rất rõ ràng.
Người nam nhân này, một thân lạnh lùng và ưu nhã, hai khí chất hoàn toàn bất đồng cùng xuất hiện trên người hắn lại hài hòa như vậy, làm cho người ta nhìn thấy mà than thở.
Dung mạo của hắn cực kỳ tuấn mỹ, một đầu tóc đen tùy ý tung bay, mày kiếm giống như đao gọt sắc bén, thoạt nhìn khiến người ta khiếp sợ, trên dung nhan được khảm hai tròng mắt màu hổ phách, coi thường nhìn bầy Tật Phong Lang đang phi nhanh đến.
"Thiên Lưu, Bạch Hổ, các ngươi cũng xuất chiến chứ."
Dạ Nhược Ly vừa dứt lời, hai người đều đã xông vào trong bầy Tật Phong Lang.
Nam tử bạch y kia cũng liền thôi, thế nhưng nàng lại để cho một hài tử tham dự cuộc chiến đấu này? Nữ hài kia mới bao nhiêu tuổi? Nhiều lắm là cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi, nàng đi lên không phải là đi chịu chết sao?
Âu Dương Chi Nặc cười lạnh một tiếng, tựa hồ như nàng ta có thể đoán trước được tình cảnh tiểu nữ hài này bị xé thành mảnh vụn.
Vậy mà, để cho nàng ta thất vọng chính là, Thiên Lưu lại thành thạo điêu luyện trong bầy Tật Phong Lang, cũng không bị thương tổn nghiêm trọng, bóng dáng mạnh mẽ của nàng, xuống tay tàn nhẫn, khiến Âu Dương Chi Nặc trợn to hai mắt.
"Nàng là huyền thú." Liễu Vân Phong thở dài một hơi, nhẹ giọng giải thích.
"Huyền thú?"
Nghe vậy, Phương Nam và Âu Dương Chi Nặc đều là ngẩn ra.
Mâu quang chợt lóe lên, trong ánh mắt Âu Dương Chi Nặc nhìn Thiên Lưu nhiều thêm một tia tham lam.
Huyền thú hóa người vậy mà lại là niên kỉ nhỏ như vậy, vậy thì đại biểu nàng không hề cùng một loại như những huyền thú khác, nếu như mình có thể đạt được đầu huyền thú này, để Âu Dương gia trợ giúp bồi dưỡng, như vậy, tất nhiên là tiềm lực vô hạn.
"Chúng ta cũng lên thôi."
Liễu Vân Phong và Phương Nam nhìn nhau một cái, nhanh chóng xông vào trong bầy Tật Phong Lang, bắt đầu gia nhập vào cuộc chiến đấu này.
Hung hăng giậm chân một cái, Âu Dương Chi Nặc cũng là xông lên phía trước, trong lòng nàng ta lại oán giận hai người không để ý đến mình, hơn nữa ăn ý giữa bọn họ cũng khiến nàng ta cảm thấy ghen tỵ.
Gió nhẹ lướt qua, Dạ Nhược Ly đứng yên trên đường núi, bạch y tung bay, trên mặt mang theo lạnh lùng túc sát.
"Rống!"
Một tiếng sói tru xẹt qua bầu trời, cả vùng núi cũng không khỏi rung lên một chút.
Theo tiếng rống nhìn lại, mọi người liền nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ thoáng qua phía chân trời, bóng dáng này nhanh chóng đáp xuống đất, khẽ đung đưa thân thể, lạnh lùng nói: "Nhân loại, thương tổn thuộc hạ ta, chết!"
"Trời ơi, Tật Phong Lang Thần Tướng đỉnh phong, lần này chúng ta chết chắc rồi!" Tay Phương Nam cầm kiếm khẽ run lên, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, khuôn mặt thoáng chốc tái nhợt.
Chỉ thấy bóng dáng khổng lồ uy vũ bỗng nhiên xuất hiện, một thân lông dài màu xanh xinh đẹp tung bay theo gió, trong hai tròng mắt của nó thẩm thấu có hung tính tàn nhẫn của dã lang, mà nếu không để ý đến chút dã tính này, có lẽ còn có thể hấp dẫn ánh mắt của nữ tử.
"Hừ, hai huyền thú các ngươi, lại thần phục nhân loại, hơn nữa còn hóa thành bộ dáng của nhân loại, đây là sỉ nhục huyền thú chúng ta," quét mắt nhìn Bạch Hổ và Thiên Lưu, hung quang hiện lên trong mắt Tật Phong Lang to lớn, "Vô luận như thế nào, những nhân loại này và huyền thú các ngươi đều phải chết!"
"Rống!"
Lại một tiếng sói tru hung mãnh, Tật Phong Lang hét lớn một tiếng, nhanh chóng xông về phía Thiên Lưu cách nó gần nhất.
"Tiểu cô nương, cẩn thận!" Sắc mặt Phương Nam đại biến, thế nhưng vào thời khắc hiện giờ, với thực lực của nàng không thể nào giúp đỡ một tay, vậy mà, trong cặp mắt to tròn trong suốt kia lại hiện lên đầy lo lắng.
Mắt thấy hàm răng sắc bén của Tật Phong Lang sắp cắn tới Thiên Lưu, Phương Nam không đành lòng quay đầu đi, thân thể mềm mại không nhịn được run rẩy.
Một bộ bạch y rơi xuống trước mặt Thiên Lưu, vẻ mặt Dạ Nhược Ly nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tật Phong Lang bay nhanh đến, nhấc chân hung hăng đạp về phía đầu Tật Phong Lang.
Trên chân của nàng bao quanh một tầng hỏa diễm, có mang theo khí thế mạnh như vũ bảo.
Tật Phong Lang lầ huyền thú có tính nguy hiểm rất mạnh, nó có thể cảm giác được, bị nàng đá trúng chắc chắn bị thương, lúc này bỏ qua công kích Thiên Lưu, thân hình nhanh chóng thoáng qua, tránh thoát một đạo công kích này.
Âu Dương Chi Nặc đột nhiên trợn to hai mắt, nàng ta vốn tưởng rằng, nữ tử này sẽ chết dưới hàm răng của Tật Phong Lang, ai ngờ Tật Phong Lang vậy mà không cứng đối cứng với nàng, ngược lại lựa chọn né tránh.
Cho dù nữ tử này đánh bại Tần Lạc, nhưng cũng không thể nào là đối thủ của Tật Phong Lang.
Phải biết rằng, đầu Tật Phong Lang này sở hữu tu vi Thần Tướng đỉnh phong, dựa vào thực lực của nàng, có thể nào đánh thắng được Tật Phong Lang? Nếu không thì, chẳng phải là nàng còn thiên tài hơn Tần Dao sao?
"Hừ, ta còn tưởng rằng Tật Phong Lang rất thông minh, thì ra chỉ là một tên nhát gan." Khinh thường cười lạnh một tiếng, Âu Dương Chi Nặc châm chọc nói.
"Thật sự là như vậy phải không?" Liễu Vân Phong cười cười, ánh mắt sâu xa tập trung vào Dạ Nhược Ly, "Ngươi hãy xem tiếp đi, chẳng biết tại sao, ta cảm thấy thực lực của nữ tử này cũng không tầm thường."
Nắm quả đấm thật chặt, Âu Dương Chi Nặc hung hăng nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly.
Nàng ta không tin nữ tử này sẽ là đối thủ của Tật Phong Lang Thần Tướng đỉnh phong, sau đó nàng liền sẽ bị Tật Phong Lang xé thành mảnh nhỏ!
"Rống!"
Tật Phong Lang hét lớn một tiếng, trong mắt rốt cuộc lộ ra một tia thận trọng.
Nữ tử này không đơn giản, rõ ràng trẻ tuổi như vậy, thế nhưng lại có thể thi triển ra huyền kỹ khiến cho mình đều cảm thấy phải cảnh giác, xem ra muốn giết nàng, không hề dễ dàng như vậy.
Lúc này, Tật Phong Lang không nhiều lời nữa, thân hình của nó lại thoáng qua lần nữa, giống như trận gió tan biến trong vùng núi này.
Sau đó bóng dáng của nó thoáng hiện sau lưng Dạ Nhược Ly, há cái mồm to như chậu máu ra, vững vàng cắn về phía cái cổ của Dạ Nhược Ly, tràn đầy nước miếng tanh hôi rơi xuống, trong mắt Tật Phong Lang lóe lên hung quang.
Nhưng dường như Dạ Nhược Ly có mắt sau lưng, lúc Tật Phong Lang sắp cắn vào cổ của nàng, trong giây lát, nàng xoay người lại, một thanh lợi kiếm cắt ngang qua trước mặt.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Tật Phong Lang cắn phải lưỡi kiếm, lưỡi kiếm bén nhọn đâm thủng miệng của nó, máu tươi lập tức tuôn ra như suối.
"Rống!"
Tật Phong Lang ngửa mặt lên trời gào to, trong tròng mắt to thoáng qua hung quang, hung hăng đánh về phía Dạ Nhược Ly.
Tật Phong Lang bị chọc giận, tốc độ lại càng nhanh hơn lúc trước, nó nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Dạ Nhược Ly, nâng móng vuốt lên hung hăng bổ về phía nàng.
"Chủ nhân!"
"Nhược Ly!"
Thấy vậy, hai bóng dáng đồng thời lướt về phía Dạ Nhược Ly, nhưng tốc độ của bọn họ đúng là vẫn còn kém hơn Tật Phong Lang.
"Ầm!"
Dạ Nhược Ly nâng quả đấm lên, nghênh đón móng vuốt của Tật Phong Lang, lập tức, nàng cảm nhận được một cỗ khí lưu cường đại xông vào trong cơ thể, làm chấn động cả lục phủ ngũ tạng của nàng cũng run lên một cái.
Khóe miệng tràn ra một vệt máu, Dạ Nhược Ly nhanh chóng lui hai bước, vận dụng Thánh Châu chữa thương trị liệu thương thế.
"Làm sao có thể?" Âu Dương Chi Nặc vội vàng che miệng lại, một bộ dáng không thể tin.
Nàng cứng rắn mạnh mẽ nhận lấy một chưởng của Tật Phong Lang, thế nhưng lại không bị nó đập nát? Chẳng lẽ Tật Phong Lang cũng có lòng thương hại, mới vừa rồi thủ hạ lưu tình? Nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có đáp án này.
Lau chùi vết máu ở khóe miệng, khóe môi Dạ Nhược Ly giương lên, ý cười bên môi hiện lên vẻ âm trầm.
"Tật Phong Lang, chúng ta tiếp tục chiến! Ta cũng không tin, ta không giết được ngươi!"
Nghe được lời này của Dạ Nhược Ly, Âu Dương Chi Nặc lập tức cảm thấy buồn cười, nàng cho rằng nàng là ai, còn muốn giết được Tật Phong Lang chứ? Chắc chắn kết quả này là nàng bị Tật Phong Lang giết.
Ngược lại Phương Nam và Liễu Vân Phong hơi lo lắng, nhất là Phương Nam, lúc nãy Dạ Nhược Ly còn cứu mạng của nàng, nếu không phải là nàng, mình đã chết trong tay Tần Lạc.
Vì vậy, nàng không hy vọng nữ tử này gặp chuyện không may, đáng tiếc nàng không thể nào chen vào cuộc chiến đấu này, xông lên chỉ có thể bị giết trong nháy mắt.
"Rầm!"
"Rầm rầm!"
Chỗ hai người chiến đấu, kích khởi bụi đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng va chạm mãnh liệt.
Mọi người đều khẩn trương ngừng hít thở, mắt không chớp nhìn phương hướng chiến đấu.
Lần này Dạ Nhược Ly cũng không sử dụng bất kỳ lá bài tẩy nào, dù sao, nếu như nàng lấy thần khí ra, hoặc là thi triển Vạn Kiếm Quy Tông, tất nhiên sẽ dễ dàng giết Tật Phong Lang trong nháy mắt.
Nhưng với nàng mà nói, loại chiến đấu nhanh chóng này không có chút ý nghĩa nào.
Khoảng thời gian qua, bởi vì do Huyền Tinh Thạch nên thực lực của nàng đã đạt tới Thần Tướng cao cấp, cách Thần Tướng đỉnh phong cũng chỉ một bước, vì thế, nàng mới chọn không sử dụng lá bài tẩy chiến đấu với Tật Phong Lang.
Nguyên nhân làm thế chính là nhờ vào chiến đấu để đột phá.
Bạch Hổ lẳng lặng nhìn bóng dáng nhếch nhác của Dạ Nhược Ly, trong tròng mắt màu hổ phách hiện ra một tia nhu hòa… còn có đau lòng thật sâu không thể thấy được.
Hai tay không khỏi nắm chặt lại thành quả đấm, thế nhưng hắn lại hiểu được, Dạ Nhược Ly muốn thông qua chiến đấu sinh ra đột phá.
Mà hắn có thể làm, chỉ là đứng ở bên cạnh yên lặng ủng hộ nàng…
"Tại sao nàng còn chưa chết?" Âu Dương Chi Nặc gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia oán độc.
Nàng ta khó có thể quên, vì nữ nhân này Liễu Vân Phong trách móc mình, Phương Nam cũng tuyên bố rất thất vọng với nàng ta, cho nên, nàng ta ước gì Tật Phong Lang giết nàng.
Hơn nữa, thế nhưng trong tiềm thức của nàng ta không hy vọng Phương Nam được cứu.
Âu Dương Chi Nặc đột nhiên bị ý nghĩ này của chính mình dọa sợ hết hồn, Phương Nam là bằng hữu tốt nhất của nàng ta, vì sao nàng ta lại có loại kỳ vọng này? Chẳng lẽ là bởi vì quan hệ thân mật giữa Phương Nam và Liễu Vân Phong sao?
Lúc này, hai phe chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.
Đến thời khắc này, cho dù là Âu Dương Chi Nặc cũng cảm nhận được, Tật Phong Lang cũng không hề nhường.
Chẳng lẽ nàng thật sự có thực lực đối kháng với Tật Phong Lang? Điều này sao có thể? Lực lượng của Tật Phong Lang vượt xa Thần Tướng đỉnh phong bình thường, nếu như nàng có thể đối chiến với Tật Phong Lang lâu như vậy, vậy thực lực của nàng ở bực nào chứ?
Còn không đợi Âu Dương Chi Nặc hoàn hồn, ở chỗ không xa, trên thân thể Dạ Nhược Ly tản mát ra một cỗ khí thế cường hãn, huyền khí trong thiên địa xoay quanh trên bầu trời, bất luận kẻ nào cũng biết, tình trạng lúc này của nàng là đang lên cấp…