Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 30: Tần Dao



Edit: Preiya

Bụi cây rậm rạp ở giữa đường núi, ánh mặt trời vung vẩy khắp nơi, giống như trải một tầng Kim Sa thật mỏng lên con đường.

Trên con đường núi lúc này, hai người đứng đối mặt nhau, hai phe bọn họ đang cọ sát ra tia lửa mãnh liệt. Chẳng qua trong mắt lão giả hàm chứa khinh thường, phảng phất như chưa từng để người trước mặt vào trong mắt.

Vào loại thời khắc này, mười khôi lỗi rốt cuộc có động tác…

"Ha ha, chỉ bằng Thần Tướng đỉnh phong liền có thể làm gì đường đường là Thần Hoàng ta đây? Như thế, ta sẽ để cho các ngươi biết, rốt cuộc các ngươi đã phạm vào sai lầm lớn thế nào, đến nỗi bỏ ra đại giới là cả mạng sống chỉ vì sai lầm này!"

Lão giả giễu cợt cười to hai tiếng, từ lúc lão ta sống đến nay, cũng chưa từng gặp qua nữ tử không biết điều như thế.

Dạ Nhược Ly chưa từng để ý tới lời châm chọc của lão giả, bàn tay vung lên, từ lòng bàn tay bắn ra mười đạo quang mang, xông về phía mười khôi lỗi với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

Sau khi khôi lỗi tiếp được vũ khí Dạ Nhược Ly ném đến, vẻ mặt không khỏi hơi ngớ ra, lão ta cảm giác được, những vũ khí này không hề tầm thường…

Không sai, những vũ khí này chính là vũ khí trong nội đường thần khí Thanh Minh Phủ, bởi vì khôi lỗi khác với nhân loại, không thể dùng máu tiến hành khế ước, thế nhưng sau khi luyện chế khôi lỗi lại lần nữa thì Dạ Nhược Ly đã lựa chọn sử dụng mười thanh thần khí, có khắc ấn ký của khôi lỗi trong đó.

Mà vào tình thế như vậy, không sử dụng thần khí, nàng hoàn toàn không hề có phần thắng.

"Thần khí, đó là thần khí? Không, không thể nào!" Lão giả chợt nhận ra được gì đó, cả người khẽ run lên, vẻ mặt khiếp sợ nói, "Sao nàng có thể có mười thanh thần khí?"

Loại đồ vật như thần khí, có thể ngộ nhưng không thể cầu, thần khí ở cả Phong Vực đều không vượt qua một trăm, hơn nữa đều bị Thần Tôn nắm trong tay, hiện giờ, một mình nàng, thế nhưng lại có mười thanh thần khí?

Phương Nam cũng sững sốt, trong hai tròng mắt sáng rỡ kia xẹt qua lo lắng rất rõ ràng.

Sao Nhược Ly nàng có thể lấy ra thần khí ngay trước mặt Lão tổ Âu Dương gia chứ? Lần này liền nguy rồi, nàng hiểu Lão tổ Âu Dương gia, lão đầu này có thể làm ra bất cứ chuyện gì vì ham muốn của bản thân.

Cũng như Phương Nam, Liễu Vân Phong không có tâm nhìn ngó tới.

Nếu người có được thần khí là người khác, e rằng hắn sẽ về gia tộc, nói cho trưởng bối trong tộc biết tin tức của thần khí, nhưng cố tình nàng là ân nhân cứu mạng của Phương Nam, hắn không làm ra được loại chuyện lấy oán trả ơn này.

Nếu hôm nay nàng may mắn có thể đào thoát, như vậy, nhất định hắn sẽ che giấu bí mật cho nàng.

"Ha ha, tiểu nha đầu, xem ở trên phân lượng ngươi đưa thần khí tới cho lão phu, hơn nữa còn là mười thanh, lão phu có thể lưu cho ngươi toàn thây." Lão giả cười lạnh một tiếng, khóe môi giương lên, trong đôi mắt đục ngầu xẹt qua tham lam rất rõ ràng.

Đây chính là thần khí, nếu gia tộc mình có thể thu được những thứ này, như vậy muốn đè áp tam đại gia tộc còn lại cũng không là việc khó gì.

"Muốn sao? Có bản lãnh, ngươi liền tự mình tới lấy." Dạ Nhược Ly lạnh lùng ngưng mắt nhìn lão giả, lạnh giọng nói.

Vừa dứt lời, mười khôi lỗi xếp thành Thập Dương Trận, bao vây lão giả vào giữa.

"Hừ, không biết tự lượng sức mình!"

Lão giả cười lạnh một tiếng, rất là xem thường giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay của lão ta chợt nhiều ra một thanh đại kiếm màu xanh, mũi kiếm hung hăng bổ về phía một khôi lỗi trong đó.

Phảng phất như có thể nhìn thấy tình cảnh khôi lỗi bị bổ thành mảnh vụn, khinh thường trong hai tròng mắt lão ta càng sâu hơn, lại càng có một chút thờ ơ, hình như với lão ta mà nói, những khôi lỗi này chỉ là con kiến hôi bé nhỏ không đáng kể.

"Ầm!"

Vào thời khắc mấu chốt, khôi lỗi giơ kiếm lên nghênh đón, trong phút chốc, hai cỗ phong bạo tản ra giữa hai người.

Một cỗ khí lưu cường đại đụng vào lồng ngực, lão giả lui về sau hai bước, chợt vội vàng ngưng lại bước chân, trên khuôn mặt già nua có khiếp sợ không hề che giấu: "Này… Điều này sao có thể?"

Thần Tướng và Thần Hoàng, đây không chỉ là chênh lệch về thực lực, lại càng thêm không cùng cảnh giới, cho dù là Thần Vương đỉnh phong, cũng không thể khiến cho lão ta lui về phía sau, huống chi những thứ này còn là Thần Tướng đều chưa từng đạt tới Thần Vương chứ?

"Xem ra là lão phu xem thường ngươi," lão giả ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Nhược Ly đang xem cuộc chiến nơi không xa, khóe môi câu lên nụ cười âm u, "Nếu không phải là lão phu khinh thường, khôi lỗi của ngươi tuyệt đối không thể làm cho lão phu lui về phía sau, kế tiếp, các ngươi cũng không còn loại vận may này, mà lão phu nhất định phải có được thần khí trong tay bọn họ!"

"Rống!"

Lão giả ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, cầm đại kiếm trong tay, xông lên phía trước lần nữa, lần này lão ta thi triển toàn bộ lực lượng, không tiếp tục khinh địch giống như lúc ban đầu nữa…

Nhìn cuộc chiến đấu, sắc mặt những người còn lại đều là từ từ xảy ra biến đổi.

"Sao Nhược Ly nàng lại có được những khôi lỗi này chứ? Huống chi những khôi lỗi này chỉ là Thần Tướng đỉnh phong, liền có thể thi triển ra lực lượng Thần Vương đỉnh phong, chẳng lẽ, nàng là đệ tử đến từ thế lực siêu cường nào đó?"

Phương Nam chớp mắt một cái, hai mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly. Nàng đột nhiên rất muốn biết, dưới tấm mặt nạ lạnh lẽo là một dung mạo thế nào, bất quá nhìn nàng có một thân khí thế không thể địch nổi này, thì cũng biết dung mạo kia là khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.

Ngưng mắt nhìn bên cạnh Phương Nam, Liễu Vân Phong hơi cười cười, tuy nhiên ánh mắt kia vẫn tràn đầy ngưng trọng như cũ.

"Những con kiến hôi kia lại không phân cao thấp với Lão tổ tông sao?" Âu Dương Chi Nặc vội vàng che miệng lại, trong mắt đẹp tràn ra không thể tin, "Làm sao có thể? Tiện nhân này, sao sẽ có thuộc hạ mạnh mẽ như thế chứ?"

Theo ý nàng ta, mười khôi lỗi chỉ có bị Lão tổ tông chèn ép thôi, ai có thể lại nghĩ đến, hai phe hoàn toàn không phân cao thấp, thậm chí xem tình hình này thì Lão tổ tông còn yếu hơn một bậc.

"Rầm!"

Đại kiếm trong tay khôi lỗi chém xuống gợi ra khí thế thiên địa, trong phút chốc, trên bầu trời giăng đầy mây đen, như có hàng vạn hàng nghìn sóng lớn mãnh liệt lao nhanh đến từ nơi xa…

Vẻ mặt lão giả chợt biến đổi, không dám cứng rắn tiếp lấy một đạo công kích này, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, thế nhưng con đường sau lưng bị một khôi lỗi khác chặn lại, chỉ có thể giơ kiếm trong tay lên, cứng rắn ngăn cản đạo công kích này.

"Ầm ầm!"

Khí thế đại kiếm chém xuống không thể địch nổi, phát ra tiếng nổ tung mãnh liệt, lập tức tạo thành những đám mây hình nấm ở trên trời.

Tâm mọi người đều khẩn trương căng cứng, Âu Dương Chi Nặc lo lắng cho Lão tổ tông, mà Liễu Vân Phong và Phương Nam, lại ước gì lão ta chết ở dưới một đạo công kích này.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ......"

Một lúc lâu sau, dưới bầu trời giăng đầy mây đen, truyền đến một tiếng ho khan sặc sụa.

Mây hình nấm chậm rãi tản đi, thế này mọi người mới nhìn thấy bóng dáng nhếch nhác của lão giả.

Lão ta lui về phía sau hai bước, lau chùi hết vết máu ở khóe miệng, mâu quang âm lãnh quăng về phía Dạ Nhược Ly, lúc lão ta vừa định nói gì đó thì một bóng người chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung.

Người tới là một nam tử trung niên, cẩm y hoa phục, thần sắc uy nghiêm, lúc nhìn thấy lão giả, trên mặt dần hiện lên vẻ kinh ngạc: "Lão tổ tông, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Thế nhưng lại có người bức Lão tổ tông đến chật vật như vậy, này… điều này sao có thể?

Ánh mắt chợt lóe lên, khóe miệng lão giả câu lên một nụ cười âm u lạnh lẽo: "Âu Dương Thiên, ngươi tới thật là đúng lúc, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết nữ nhân kia giúp ta."

Những khôi lỗi này bị nàng khống chế, nếu nàng chết rồi, đương nhiên khôi lỗi sẽ mất đi hiệu dụng vốn có.

"Không tốt!" Sắc mặt Phương Nam khẽ sắc, vội vàng hét lớn: "Nhược Ly, chạy mau!"

Đáng tiếc, đã không kịp nữa rồi…

Thân hình Âu Dương Thiên thoáng qua, nhanh chóng tới trước mặt Dạ Nhược Ly, ông ta giơ quả đấm lên, oanh một tiếng, liền có một tầng hỏa diễm bao lấy quả đấm, dùng khí thế sét đánh bổ về phía mặt của Dạ Nhược Ly.

"Chết đi, tiện nhân này, cuối cùng nàng phải chết, ha ha ha!" Âu Dương Chi Nặc ngửa đầu cười to, đầu tóc rối bời giương nhẹ ở trong gió, trên mặt của nàng ta tràn đầy điên cuồng, "Tiện nhân, đụng đến Âu Dương gia ta, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Nắm quả đấm thật chặt, Phương Nam không đành lòng nhắm hai mắt lại, đáy lòng âm thầm nổi lên lời thề: "Nhược Ly, nếu ngươi chết, chờ đến khi ta về gia tộc, nhất định sẽ báo thù cho ngươi…"

"Ầm!"

Một tiếng trầm đục truyền vào bên tai, thân thể Phương Nam khẽ run lên, cuối cùng vẫn là mở mắt ra, sau khi thấy cảnh tượng, nàng không khỏi đờ đẫn.

Mây đen giăng đầy trên bầu trời, bạch y vũ điệu, nữ tử cầm Lôi Đình kiếm trong tay, đứng lẳng lặng.

Trong hư không, sấm sét vang dội, lôi điện màu tím vòng quanh toàn thân, lộ ra một cỗ uy áp cường đại, ở dưới cỗ uy áp của lôi điện đó, lại làm cho người ta hít thở không thông.

"Thần khí, lại là thần khí?" Lão giả trợn to hai mắt, kinh hãi ngưng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.

Mẹ kiếp, nàng còn có để cho người ta sống không hả? Lúc nào thì thần khí biến thành củ cải trắng rồi hả? Nàng tiện tay lấy ra chính là một thanh thần khí? Chuyện này… nhất định chính là đang đả kích người.

"Thần Vương?" Dạ Nhược Ly rũ mắt nhìn về phía người trên mặt đất, hai mắt khẽ nheo lại, cười lạnh nói, "Chỉ bằng phế vật Thần Vương cấp thấp như ngươi, cũng có thể đả thương ta sao? Ta còn chưa có vô dụng như vậy."

Nuốt một ngụm nước miếng, trong tròng mắt Âu Dương Thiên xẹt qua tham lam: "Cho dù ngươi có thần khí thì thế nào? Đường đường là thần khí nhưng tuyệt chẳng có tác dụng gì ở trong tay ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn giao thần khí của ngươi ra đây, tránh cho phải chịu nỗi khổ da thịt."

Theo ý ông ta, nhiều nhất thì nữ tử này cũng chỉ là Thần Tướng cấp thấp, sao một Thần Tướng cấp thấp lại có thể đánh bại Thần Vương dựa vào thần khí chứ? Cho nên đến cuối cùng, chắc chắn cái thanh thần khí này sẽ thuộc về sở hữu của Âu Dương gia.

Dạ Nhược Ly không nói gì, nàng chỉ khẽ nâng bàn tay lên…

"Ầm ầm!"

Tiếng sấm vang rền, vô số đạo lôi điện lao nhanh xuống dưới, mãnh liệt đánh về phía thân thể của Âu Dương Thiên.

Chợt, Lôi Đình kiếm phát ra tiếng kêu thanh thúy, bay vụt xuống, trong khoảnh khắc nó thoát khỏi lòng bàn tay Dạ Nhược Ly thì giống như hóa thành một con Lôi Long màu tím, thân thể khổng lồ hung hăng đụng vào Âu Dương Thiên.

"Ầm!"

Trong phút chốc, Âu Dương Thiên bị quăng về phía sau, vẩy ra huyết vũ đầy trời, đập xuống đất thật mạnh.

Ngay tại lúc đó, thiểm điện rơi xuống, Lôi Điện chi chít chằng chịt bao trùm lấy thân thể của ông ta, phảng phất như có thể ngửi được mùi khét khi nướng thịt.

Chờ tất cả Lôi Điện đều rơi xuống hết, giữa đường núi đã mất đi bóng dáng của Âu Dương Thiên, chỉ có một đống tro bụi lộ vẻ ghê người, khẽ phiêu tán theo gió trên không trung.

Đường đường là Thần Vương cường giả, thế nhưng không hề phản kháng lại được mà đã bị nàng giết chết trong nháy mắt?

Mọi người đều há to mồm, không dám tin ngưng mắt nhìn một màn xảy ra trước mặt.

Phương Nam và Liễu Vân Phong vẫn còn khá tốt, thực lực của Dạ Nhược Ly càng mạnh, với bọn họ mà nói lại càng có lợi. Nhưng Âu Dương Chi Nặc lại bị dọa sợ choáng váng vì biến cố đột phát này, đưa tay lên che miệng lại, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.

"Cái gì?"

Lúc lão giả quay đầu lại, vừa khéo một màn này đập vào mắt, lão ta cả kinh đến mức quên mất bản thân mình đang đối chiến với khôi lỗi, suýt nữa bị đả thương bởi thần khí trong tay khôi lỗi.

"Nữ nhân này, quá kinh khủng, nàng nhất định phải chết, nếu nàng không chết thì sẽ bất lợi đối với Âu Dương gia tộc, chẳng lẽ lão phu thật sự phải sử dụng một chiêu kia sao?"

Khẽ cau mày, lão giả trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi.

Nàng quá kinh khủng, còn nhỏ tuổi liền có thể giết Thần Vương cấp thấp trong nháy mắt, để cho nàng tiếp tục trưởng thành thì nguy mất, chỉ có thể giết chết lúc nàng chưa hoàn toàn trưởng thành, nếu không thì hậu hoạn vô cùng!

"Ầm!"

Bỗng nhiên, trên người lão giả bộc phát ra khí thế cường hãn, thực lực cũng liên tục kéo lên, khí tức này cường đại hơn lúc nãy rất nhiều.

"Nguy rồi, lão ta đang sử dụng bí pháp tăng lên thực lực, không ngờ tới Âu Dương gia tộc lại có bí pháp như vậy, mặc dù bí pháp này có lẽ có di chứng khá là nghiêm trọng, nhưng…"

Phương Nam nắm quả đấm thật chặt, sắc mặt tràn đầy lo âu.

"Ha ha ha! Ngươi đi chết đi!" Lão giả điên cuồng ngửa đầu cười to, lão ta nhanh chóng phá vỡ vòng vây của Thập Dương Trận, đánh về phía Dạ Nhược Ly…

"Không tốt!"

Bị khí tức của lão ta cố định lại, ngay cả di động bước chân Dạ Nhược Ly cũng lộ vẻ khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của lão giả đang tới trước mặt nàng.

Chuyện này quá bất ngờ, đến nỗi nàng không thể chuẩn bị tốt hết tất cả, nếu không thì có thể trốn vào trong Thanh Minh Phủ, vậy mà tốc độ của lão ta lại nhanh như thế, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội phản ứng lại.

Xem ra, nàng vẫn là sơ suất…

"Nhược Ly!"

Phương Nam kinh hoảng hô to ra tiếng, thế nhưng rất nhanh tiếng hô của nàng bị tiếng cười của Âu Dương Chi Nặc bao trùm.

Chưởng phong xông tới trước mặt Dạ Nhược Ly, một đầu tóc đen tung bay theo gió, vào thời khắc này, trong lồng ngực của nàng thoáng hiện lên một đạo bạch quang, chợt một chùm quang mang bắn ra ngoài, ngăn ở trước mặt nàng.

"Ầm!"

Bàn tay rơi vào trên người nữ tử giống hệt Cửu Thiên Huyền Nữ kia, trong phút chốc, thân thể của nàng nặng nề ngã xuống đất, sắc mặt vốn là trắng bệch lại càng thêm tái nhợt, bên khóe miệng tràn ra một vệt máu.

"Khụ khụ!" Ho khan hai tiếng, Phong Thần mạnh mẽ chống đỡ đứng lên, quát lên, "Nhược Ly nha đầu, chúng ta đi mau!"

Nếu nàng còn thực lực lúc còn sống, chỉ cần thở một hơi thôi là có thể diệt phế vật này, đáng tiếc thực lực hiện giờ của nàng không còn nữa. Chỉ có thể nhịn nhục để cho đồ nhi của mình thoát đi.

Nắm quả đấm thật chặt, Dạ Nhược Ly chợt cười như điên: "Lão cẩu Âu Dương gia, hôm nay, mối thù thương thế của sư phụ ta, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi gấp vạn lần nghìn lần! Không diệt cả nhà Âu Dương gia ngươi, ta thề không bỏ qua!"

"Hừ, thật buồn cười, ngươi cho rằng, ngươi còn có sau này sao?" Khóe môi khẽ nhếch lên, lão giả âm lãnh cười một tiếng, giọng nói tràn đầy khinh thường: "Hôm nay, ngươi nhất định phải chết ở chỗ này!"

Lạnh lùng cười một tiếng, Dạ Nhược Ly không nói thêm nữa, nàng chuyển mắt nhìn về phía Phương Nam, nói: "Mặc dù ta cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi cũng đưa đồ vật quý giá nhất cho ta rồi, cho nên, nếu như ngươi chết, ta nhất định sẽ giao trả món đồ kia cho Phương gia, cũng sẽ nói rõ nguyên do với bọn họ, sẽ không để cho ngươi chết vô ích."

Nói xong lời này, Dạ Nhược Ly khẽ vung tay lên, thu mười khôi lỗi vào, chợt đi về phía Phong Thần, đỡ lấy Phong Thần đang lắc lư lung lay, đột nhiên liền biến mất ở giữa núi rừng.

Không sai, quả thật bọn họ biến mất giữa hư không…

"Cái gì?"

Cả người lão giả đều ngơ ngẩn, lão ta nắm quả đấm thật chặc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào phương hướng Dạ Nhược Ly rời khỏi, trong mắt từ từ hiện lên đầy tia máu.

Lão ta tiêu phí đại giới lớn như thế để tăng thực lực lên, chính là vì để tiêu diệt nữ nhân này, hiện giờ nàng lại biến mất giữa hư không, đại giới mình bỏ ra chẳng phải là vô ích sao?

Ngược lại Phương Nam sửng sốt bởi vì lời nói của Dạ Nhược Ly.

Đồ vật quý báu nhất? Khi nào thì mình đưa đồ vật quý báu nhất cho nàng chứ?

Chớp chớp mắt, Phương Nam mới nhận ra được dụng ý của Dạ Nhược Ly, trong tròng mắt trong suốt hiện lên một tia cảm động.

Nhược Ly là vì không để mình phải chết dưới tay đám người Âu Dương gia, lời nói dối vừa rồi này, sao mình lại có thể lãng phí tấm lòng thành này của nàng đây? Đợi nàng trở lại gia tộc, sẽ nói phụ thân khai chiến với Âu Dương gia.

Vô luận là Âu Dương gia, hay là Âu Dương Chi Nặc, cũng đều làm cho nàng rất là thất vọng, đã như vậy cần gì phải niệm tình cũ ngày trước?

Phương Nam và Liễu Vân Phong đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều hạ quyết tâm ở trong lòng…

Trời trong nắng ấm, vạn dặm không có bóng mây.

Làn gió thổi qua lất phất, uốn lượn trên sơn đạo khúc khuỷu, tại một chỗ không có người, chỉ có một vị nữ tử bạch y cất bước đi vào, làm người ta kỳ quái chính là, khí chất của nữ tử này thật tốt, dung mạo cũng bình thường đến cực điểm.

Sau khi Dạ Nhược Ly rời khỏi Thanh Minh Phủ, vì lý do an toàn, tháo mặt nạ ra, dùng Dịch Dung Đan, thay đổi diện mạo của mình.

Mà lúc này cách ngày chiến đấu đó đã qua ba ngày…

Trong vòng ba ngày, Dạ Nhược Ly một mình dạo bước ở bên trong Ngũ Huyền Sơn, hái được không ít dược liệu trân quý, những dược liệu này đưa ra ngoại giới tuyệt đối sẽ là giá trên trời, nhưng ở chỗ này lại có nhiều như thế.

"Hả?"

Đột nhiên, Dạ Nhược Ly dừng bước lại, khẽ ngẩng đầu lên, ở chỗ không xa, một quán trà đơn sơ đập vào mắt.

"Không ngờ tới, ở trong Ngũ Huyền Sơn, cũng sẽ có quán trà, đã như vậy không cần đề phòng đi tới đó nghỉ chân, cũng có thể nghe ngóng tung tích của yêu nghiệt, không biết hiện giờ hắn ở nơi nào."

Một lúc lâu sau, Dạ Nhược Ly nâng lên bước chân, đi về hướng quán trà.

Trong quán trà, người trong các đại thế lực đã ngồi hết, những người này đều châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ, chẳng qua nghị luận chỉ là tin tức nhận được mấy ngày nay.

"Các ngươi nghe nói không? Ba ngày trước, nữ tử giết Trưởng lão Âu Dương gia, còn có thể chạy thoát khỏi công kích của Lão tổ Âu Dương gia, đến nay còn không có tung tích, nhưng Lão tổ Âu Dương gia đã hạ lệnh tìm kiếm tin tức của nữ tử kia."

Dạ Nhược Ly mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy cái tin tức này, không khỏi khẽ nhíu mày, lẳng lặng nghe mọi người nghị luận.

"Ha ha, ta cũng nghe nói chuyện này, đáng tiếc nữ tử kia vẫn mang mặt nạ màu trắng, không ai thấy qua dung nhan thật sự của nàng, bất quá, ta nghe nói, nàng mặc một bộ bạch y, bên cạnh còn mang theo một nữ oa nhi khả ái và một nam tử anh tuấn, còn có mười khôi lỗi cấp bậc Thần Tướng đỉnh phong, quan trọng hơn là, trong tay nàng có mười mấy thanh thần khí, rất nhiều thế lực đều hành động, muốn bắt được nữ nhân kia."

Tự rót cho mình thêm một chén trà, Dạ Nhược Ly ngửa đầu uống cạn sạch, để ly trà xuống, giữa hai đầu lông mày của nàng tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Không nghĩ tới, trong thời gian ngắn ngủi như thế, danh tiếng của mình vậy mà vang dội, thật may là tháo mặt nạ ra, nếu không sợ rằng mới vừa đi vào quán trà, hẳn là phải tiếp lấy khiêu chiến của nhiều người như vậy.

"Ngươi nói là thật, đó là một nữ tử mang theo mặt nạ màu trắng sao?"

Thình lình xuất hiện một tiếng nói khiến người đó sửng sốt, chợt theo tiếng nhìn sang bên cạnh, lúc nhìn thấy người tới, người đó khẽ run lên, nói: "Tần… Tần Lạc công tử, ta nói là thật, chuyện này là do Âu Dương gia ban bố."

"Ha ha!" Nghe vậy, Tần Lạc vui sướng khi người gặp họa cười to hai tiếng, "Nữ nhân chết tiệt, không ngờ tới ngươi cũng có hôm nay, thật là ông trời có mắt, ha ha ha…"

Vào thời khắc này, từ ngoài cửa lại có mấy người đi vào.

Hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất chính là nữ tử dẫn đầu, một bộ y bào màu vàng kim bao bọc lấy thân thể mềm mại hoàn mỹ, chiếc eo thon nhỏ nhắn cỡ một nắm tay, trước sau hấp dẫn, tản ra sức quyến rũ mê người.

Nữ tử này, được xưng là nữ tử hoàn mĩ, dung nhan có thể nói là tuyệt thế, khiến cho mọi người trong quán trà đua nhau sững sờ.

Thậm chí có một vài người há to mồm, ngay cả nước miếng chảy ra cũng chưa từng phát hiện.

"Là Tần Dao, Tần Dao Tần gia, là Đệ Nhất Mỹ Nữ và Đệ Nhất Thiên Tài tại Thiên Lạc Bình Nguyên, nghe nói nàng còn là tiểu tân nương của Liễu Vân Phong Liễu gia."

"Ha ha, ta chính là nghe nói, Tần gia muốn từ hôn với Liễu gia, lúc trước Tần Dao còn phát ngôn bừa bãi, không phải là nam tử kiệt xuất nhất thiên hạ thì không lấy. Mặc dù Liễu Vân Phong không tệ, cũng không phải là kiệt xuất nhất."

"Chậc chậc, không ngờ tới Tần Dao tiểu thư sẽ xuất hiện tại này."

Tựa hồ như không nghe thấy lời mọi người nghị luận, Tần Dao tự ý đi thẳng vào, mắt nhìn thẳng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có chứa nhàn nhạt cao ngạo. Nhưng với bộ dáng thần thái ngạo nghễ này của nàng, để cho mọi người phát ra ngưỡng mộ.

Theo ý bọn họ, Tần Dao hoàn toàn có tư cách cao ngạo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.