Tựa hồ như Mạc Nhiên chưa từng chú ý tới cái nhìn chăm chú của mọi người, ý cười đầy mặt tiêu sái đi đến trước mặt Dạ Nhược Ly, thế nhưng ông mới vừa mở miệng nói ra thì lại hù dọa mọi người sợ đến mức thiếu chút nữa một đầu mơ hồ ngã xuống đất.
Cái gì? Đại sư? Bọn họ không có nghe lầm chớ? Mạc Nhiên Đại nhân vậy mà gọi vị nữ tử này là Đại sư? Này… Điều này sao có thể? Ngài ấy còn dám dọa người một chút nữa không?
Mọi người đều là đờ đẫn, vẻ mặt không thể tin.
"Mạc... Mạc Nhiên Đại nhân..." Tần Phi lau mồ hôi lạnh ở dưới cằm, lắp ba lắp bắp nói, "Cái đó, ta có thể cả gan hỏi một câu không, nàng là..."
Khẽ nhíu lông mày trắng, Mạc Nhiên nhàn nhạt quét mắt nhìn Tần Phi: "Nàng không phải là khách nhân Tần gia các ngươi mời sao? Làm sao ngươi lại không biết nàng là người nào? Mà lão phu đến đây là vì Đại sư, không có bất kỳ liên quan nào với Tần gia ngươi."
Với thân phận của Mạc Nhiên, xác thực là không cần để Tần gia bé nhỏ này ở trong mắt.
Dứt lời, Mạc Nhiên xoay đầu qua, khuôn mặt già nua treo lên nụ cười, chắp tay ôm quyền, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính: "Đại sư, có phải chúng ta nên tìm một chỗ nói chuyện một chút không?"
Mọi người kinh ngạc nhìn Mạc Nhiên hiện giờ, rất khó liên hệ với vẻ mặt lạnh nhạt của ông mới vừa rồi lại cùng một người. Đây chính là vị Mạc Nhiên Đại sư tôn quý sao? Khi nào thì ngài ấy từng tôn kính với một người như thế?
Hơn nữa, người ngài ấy tôn kính vẫn chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, càng lại là phế vật bị người khác khinh thường.
"Điều này không thể nào!" Sắc mặt Tần Dao trắng bệch, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, nàng ta gắt gao cắn môi, trong mắt đẹp bắn ra một tia quang mang ghen tỵ, "Sao nàng lại quen biết Mạc Nhiên Đại nhân? Mạc Nhiên Đại nhân lại còn gọi nàng là Đại sư..."
Đáy lòng dâng lên một tia đố kị, thế nhưng Tần Dao vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống, tầm mắt lạnh như băng quấn lấy Dạ Nhược Ly.
"Không, không vội, ta còn phải xử lý một số việc." Khẽ nhếch môi, trong mắt Dạ Nhược Ly phát ra một tia hàn ý.
"Hả?" Khẽ nhíu mày, ánh mắt Mạc Nhiên thản nhiên nhìn về phía Tần Phi, "Không biết có cần lão hủ hỗ trợ? Nếu như có yêu cầu gì thì Đại sư cứ mở miệng nói ra, lão hủ vẫn còn có chút địa vị ở Thiên Lạc Bình Nguyên."
Bị tầm mắt của ông nhìn tới, Tần Phi hung hăng rùng mình một cái, từ trong ra ngoài dâng lên một cơn sợ hãi, khiến ông ta không khỏi lui về phía sau mấy bước, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ thật sâu.
"Vậy ta liền đa tạ."
Dù rằng lúc đầu, Dạ Nhược Ly là vì Tử Ngọc Quả mới cứu lão gia hỏa này, nhưng không thể trách, ông cũng không có dáng vẻ cường giả, như thế ngược lại khiến nàng có chút hảo cảm, vì vậy, cũng sẽ không quá mức lạnh nhạt.
Chợt, ánh mắt của nàng hướng về vị trí của Âu Dương gia, cười lạnh một tiếng, trong tròng mắt đen mang theo sát khí không hề che giấu.
"Lão cẩu Âu Dương gia và phế vật kia, không biết, các ngươi còn biết ta!"
Lời của nàng rất không thể hiểu nổi, khiến tất cả mọi người Âu Dương gia không khỏi sững sờ.
"Rốt cuộc ngươi là ai!" Âu Dương Phong đột nhiên đứng lên, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, chẳng biết tại sao, lão ta cứ có cảm giác rất quen thuộc không nói ra được với nữ tử này.
Nhất là một thân khí chất của nữ tử này, tựa hồ như đã thấy qua ở nơi nào đó.
"Ta là ai? Ha ha..." Nghe vậy, Dạ Nhược Ly không nhịn được cười to hai tiếng, một lúc lâu sau, tiếng cười mới dừng lại, chậm rãi cúi đầu, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Âu Dương Phong, cười lạnh một tiếng, "Lão cẩu Âu Dương gia, hôm nay, mối thù ngươi đả thương sư phụ ta, từ nay về sau ta sẽ trả lại cho ngươi gấp nghìn lần vạn lần! Không diệt cả nhà Âu Dương gia ngươi, ta thề không bỏ qua!"
Một câu nói này, khiến cho sắc mặt Âu Dương Phong thoáng chốc đại biến, trợn to hai mắt, thân thể già nua không nhịn được khẽ run lên.
"Ngươi... Ngươi là..."
Trừ Âu Dương Phong, lúc ấy có mặt ở đó còn có Âu Dương Chi Nặc, Phương Nam và Liễu Vân Phong, nghe được lời nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, thân thể của bọn họ đều không ngừng run rẩy.
"Không! Không thể nào, ngươi hẳn là đã chết!"
Giọng nói bén nhọn của Âu Dương Chi Nặc xẹt qua trong sảnh, chỉ thấy kiều nhan của nàng ta trắng bệch, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, phẫn hận trong mắt đẹp dường như có thể phun ra lửa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly.
Vì sao dáng dấp của cái người xấu xí lúc trước lại đẹp như thế? Nàng ta không tin, đây tất cả đều là giả...
Khẽ nhếch môi, tầm mắt Dạ Nhược Ly rơi vào trên dung nhan kích động của Phương Nam, tiếp tục nói: "Mặc dù ta cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi cũng đã đưa đồ vật quý giá nhất của ngươi cho ta, cho nên, nếu như ngươi chết, ta nhất định sẽ giao trả món đồ kia cho Phương gia, cũng nói rõ nguyên do với bọn họ, sẽ không để cho ngươi chết vô ích."
Vào lúc này, Phương Nam cũng không giả vờ được nữa, bởi vì lời nói này chính là lời mà lúc Dạ Nhược Ly rời đi đã từng nói với nàng.
"Ngươi là Nhược Ly? Ngươi thật sự là Nhược Ly? Ngươi không chết? Cái này thật là quá tốt..." Đôi môi Phương Nam không ngừng run rẩy, trong hốc mắt của nàng không khỏi nổi lên một tầng hơi nước, hít hà chóp mũi, run rẩy nói: "Nửa năm trước, Âu Dương Chi Nặc nói ngươi chết rồi, Lão tổ tông Âu Dương gia cũng chứng minh chuyện này, ta còn tưởng rằng ngươi thật..."
Nửa năm qua, Phương Nam vẫn luôn tự trách mình.
Nếu không phải là Dạ Nhược Ly cứu nàng, làm sao nàng ấy sẽ gặp Âu Dương Chi Nặc chứ? Làm sao lại để lộ ra thần khí? Nói cho cùng, đây đều là bởi vì do nàng, hôm nay thấy Dạ Nhược Ly vẫn sống sờ sờ ngay trước mắt, tâm của nàng lập tức buông xuống.
"Còn có các ngươi..." Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, túc sát lan tràn ra, lạnh giọng nói, "Lúc đầu ta liền đã thề, tất cả thế lực tham dự bao vây tru diệt, ta nhất định sẽ diệt cả nhà hắn, không chừa lại người nào! Dạ Nhược Ly ta nói được là làm được, từ nay về sau, Thiên Lạc Bình Nguyên sẽ không bao giờ thái bình nữa!"
Dạ Nhược Ly nàng cũng không phải là người tốt, nếu như đã muốn giết nàng, nhất định phải chuẩn bị thật tốt bị nàng tru diệt.
Sắc mặt của mọi người đều đại biến, nhất là thế lực tham dự bao vây tru diệt lúc trước, vào thời khắc này tất cả đều là hối hận thì đã muộn, trong từng đôi mắt đều chứa đựng vẻ sợ hãi.
"Hả? Thì ra là những người này đã từng bao vây tru diệt Đại sư..." Ý cười trên mặt Mạc Nhiên chậm rãi rút đi, tầm mắt lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẻo.
Những người này, thật sự là rất to gan, cũng không nhìn một chút, Đại sư há là người bọn họ có thể diệt sát? Nếu như lúc trước âm mưu của bọn họ thật sự thực hiện được, vậy chẳng phải là sau khi mình dùng Tử Ngọc Quả sẽ nổ banh xác sao?
Nghĩ đến đây, Mạc Nhiên liền hận không thể giết chết đám người trước mắt kia.
"Không, không phải như vậy, Mạc Nhiên Đại nhân, ngài hãy nghe ta nói..." Vẻ mặt Tần Phi hoảng sợ, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, run run rẩy rẩy mở miệng.
Phất phất tay áo, sắc mặt Mạc Nhiên âm trầm, trong giọng nói có lửa giận không thể nén xuống: "Được, vậy lão phu liền nghe một chút, ngươi còn có lời gì để nói!"
Ánh mắt chợt lóe lên, Tần Phi chắp tay ôm quyền, hai tròng mắt đục ngầu thoáng qua một tia ngoan ý.
Hừ, những thứ này đều là do các ngươi tự tìm, cũng chớ trách lão phu nói ra tất cả mọi chuyện của các ngươi, mà không có bất luận kẻ nào, có thể chống lại mê hoặc của vài thanh thần khí.
"Mạc Nhiên Đại sư, chúng ta bao vây tru diệt bọn họ, nguyên do là bởi vì trong tay nữ tử này có được vài thanh thần khí."
Vẻ mặt Dạ Nhược Ly lạnh lẽo, nàng chưa từng ngờ tới, Tần Phi thà rằng làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, thà rằng mình không thể đạt được thần khí, cũng muốn mượn tay Mạc Nhiên để đối phó bọn họ.
Tay ôm lấy vai của Dạ Nhược Ly khẽ dùng sức, Cung Vô Y liếc nhìn Mạc Nhiên, trong mắt phượng thoáng qua một tia cảnh giác, nếu như lão gia hỏa này dám ra tay với Tiểu Dạ Nhi, như vậy...
Hiển nhiên, Mạc Nhiên vẫn còn đang trầm tư, bỗng nhiên ông khẽ cười lên: "Đại sư là ân nhân cứu mạng của lão phu, nếu không phải nàng trợ giúp lão phu luyện chế đan dược, lão phu đã sớm bị mất mạng, có lão phu ở đây, lão phu thật muốn xem một chút, người nào dám can đảm động nàng."
Cái gì? Trợ giúp Mạc Nhiên Đại nhân luyện chế đan dược?
Khó trách Mạc Nhiên Đại nhân gọi nàng là Đại sư, có thể luyện chế ra đan dược cứu trị Mạc Nhiên Đại sư, thực lực của nàng cũng đứng đầu trong hàng ngũ Thần Phẩm Luyện Đan Sư.
Nữ tử này, không những có dung mạo tuyệt thế, thiên phú tu luyện cường hãn, cũng là Thần Phẩm Luyện Đan Sư hiếm có, nữ tử ưu tú như vậy, nàng thật sự vẫn là người sao?
Trước kia, Tần Dao tiểu thư chính là Đệ Nhất Mỹ Nữ và Đệ Nhất Thiên Tài ở Thiên Lạc Bình Nguyên, hiện giờ so sánh với Thiên Lạc Vương Phi, quả thực là khác nhau một trời một vực, khó trách Vương Gia sẽ chẳng thèm ngó tới Tần Dao tiểu thư.
Lúc này, ba người kinh ngạc nhất chính là Tần Dao, Tần Lạc và Âu Dương Chi Nặc.
Tần Dao luôn kiêu ngạo từ trước đến giờ, vào thời khắc này chợt suy sụp tinh thần, nàng ta hiểu, lần này thua, vẫn là thua hoàn toàn …
"Ha ha ha!" Bỗng nhiên, Tần Dao ngửa đầu cười lên ha hả, mái tóc rơi tán loạn, mang theo một chút điên cuồng, "Ta vẫn cho là, ta mới là nữ tử kiệt xuất nhất Thiên Lạc Bình Nguyên, lại không nghĩ rằng, cuối cùng vẫn bị người vượt qua, mà ta cho là ta không có sai, chỉ là yêu người không nên yêu, Vương Gia, hôm nay, ta nguyện ý để xuống tất cả cao ngạo, cam nguyện làm thiếp, chỉ cầu ngươi thu giữ ta ở bên người."
Giọng nói mang chút gượng gạo, Tần Dao cười khổ một tiếng, mắt đẹp mong đợi nhìn chăm chú vào Cung Vô Y.
Nàng ta biết, Vương Gia nhất định sẽ không vì mình mà hưu thê, nàng ta vốn là không muốn hầu hạ chung một Phu với người khác, là cho rằng không có bất kỳ nữ tử nào có tư cách cùng hưởng phu quân với mình, lần này, nàng ta lại chỉ có thể để xuống tất cả cao ngạo, chỉ cầu ở lại bên cạnh hắn.
Làm nô tỳ, cuộc đời này không hối hận.
Hai mắt Tần Phi lập tức sáng lên, dù là Vương Phi này cường hãn hơn nữa, cũng cần phải nghe theo mệnh lệnh của Vương Gia, nếu Vương Gia nguyện ý nạp Dao Nhi làm thiếp, nguy cơ của Tần gia sẽ được giải trừ.
Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chắc hẳn không có nam nhân nào có thể cự tuyệt mỹ nhân yêu thương nhung nhớ.
Khóe môi câu lên, Cung Vô Y mị hoặc cười một tiếng, thu liễm sát khí ngập trời trong mắt phượng, chuyển mắt nhìn về nữ tử bên cạnh: "Tiểu Dạ Nhi, phu quân nàng bị người ta dòm ngó, nên làm cái gì bây giờ?"
"Chính chàng nhìn mà làm." Dạ Nhược Ly nhún vai một cái, rất không cho là đúng nói.
Nghe vậy, Tần Dao khẽ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuyệt thế lộ ra vẻ vui mừng, nếu Vương Phi tán thành, như vậy, mình liền có cơ hội tiến vào Thiên Lạc vương phủ.
Bất quá nàng ta nghĩ lầm một việc rồi, Dạ Nhược Ly cũng không phải là tán thành, chỉ là để cho Cung Vô Y nhìn mà làm thôi.
"Nhược Ly..."
Phương Nam hơi ngẩn ra, trong tròng mắt trong suốt lóe lên lo lắng, tựa hồ như muốn khuyên giải Dạ Nhược Ly, để cho nàng thu hồi lời nói mới vừa rồi, lại bị một giọng nói giống như yêu nghiệt cắt đứt.
"Tiểu Dạ Nhi, có vài người nghe không hiểu tiếng người, ta có biện pháp gì?" Chậm rãi ngẩng đầu lên, trong tròng mắt yêu dã xẹt qua một tia chán ghét, chợt, đôi môi đỏ mọng của Cung Vô Y câu lên nụ cười âm lãnh, "Mới vừa rồi Bổn vương đã nói, cho dù là ngươi cởi hết đưa đến trên giường Bổn vương, Bổn vương cũng không thèm liếc mắt nhìn, chỉ bằng loại nữ nhân như ngươi, lại có gì tư cách trở thành tiểu thiếp của Bổn vương? Cuộc đời này, tâm và thân thể của Bổn vương đều thuộc về một mình Tiểu Dạ Nhi, nếu ai dám có chủ ý với Bổn vương, chết!"
"Rầm!"
Bộc phát ra khí thế siêu cường, ở trong ánh mắt tuyệt vọng không thể tin của Tần Dao, hung hăng đánh vào lồng ngực của nàng ta.
Thân thể Tần Dao đột nhiên bị quăng về phía sau, vẩy ra huyết vũ đầy trời, nặng nề ngã xuống đất, trong nháy mắt, bàn ghế bị nàng ta đụng ngã lăn đầy đất, ngã xuống một bên.
"Tại... Tại sao?" Tần Dao ngước khuôn mặt tái nhợt lên, khóe môi gợi lên chua xót, trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy đau đớn, "Ta đã nguyện vứt bỏ tự tôn, cam nguyện làm thiếp, vì sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?"
Ngón tay thon dài chỉ vào một thân hồng y, trong tròng mắt Cung Vô Y thoáng qua một tia âm lãnh, sau đó, giọng nói khát máu tàn nhẫn chậm rãi vang lên trong sảnh yến hội yên tĩnh này.
"Ngươi sai là sai ở chỗ không nên có chủ ý với Bổn vương, Tần gia ngươi, cũng không nên tham dự bao vây tru diệt."
Thân thể mềm mại run lên, Tần Dao chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt, đau đớn trong mắt đã phai đi không ít.
"Đúng, ta sai rồi, lúc trước ta không nên chứng kiến phong tư ngươi lúc chiến đấu, cũng không nên bị ngươi hấp dẫn, nếu như có kiếp sau, ta tình nguyện... không cần gặp lại ngươi."
Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tuyệt vọng và tử ý của Tần Dao, không nhịn được lộ vẻ xúc động, đáng tiếc vẻ mặt Cung Vô Y vẫn âm trầm như cũ, cũng không vì thế mà có chút xúc động nào.
Cả đời này, trừ Dạ Nhược Ly ra, không còn có người để cho hắn để ý nhiều hơn.
"Ngươi muốn chết?" Híp mắt phượng lại, Cung Vô Y cười lạnh nói, "Ngươi đã muốn chết, Bổn vương còn không cho ngươi toại nguyện, chắc hẳn, tất cả nam tử Thiên Lạc Bình Nguyên rất vui lòng đêm xuân với ngươi một lần..."
Nắm chặt quả đấm, sắc mặt Tần Dao càng lúc càng tái nhợt, hoảng sợ quát lên: "Ngươi không cảm thấy ngươi quá tàn nhẫn sao? Ta chỉ là yêu người không nên yêu, vì sao ngươi phải đối xử với ta như thế? Không, ta không muốn! Gia gia, cứu cháu!"
Nàng ta không muốn, tuyệt không muốn để cho những nam nhân bẩn thỉu kia đụng tới thân thể của nàng ta, nếu không thì nàng ta cam nguyện chết đi!
Ánh mắt Cung Vô Y càng phát ra âm lãnh, ngay tại lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến một cỗ khí tức âm lãnh, khí tức này giống như tới từ địa ngục, âm lãnh khiến người ta cảm thấy thân thể như đang ở một địa phương âm trầm u ám.
"Rống!"
Tiếng rồng ngâm vang dội phía chân trời, toàn bộ đất trời cũng dẫn phát ra run rẩy kịch liệt, vào thời khắc này, tất cả mọi người cảm nhận được mùi vị tử vong, khí tức này cách bọn họ là gần như thế.
"Đây là chuyện gì xảy ra?"
Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, sắc mặt khẽ trắng bệch, nàng quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, lại phát hiện, Cung Vô Y hiện giờ là một mặt nàng chưa bao giờ thấy qua.
Ánh trăng chiếu nghiêng xuống, rơi vào trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử.
Hồng y khẽ phe phẩy ở trong gió đêm, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế của Cung Vô Y trắng bệch vô sắc, từ trước đến giờ trong mắt phượng vẫn luôn yêu dã, bộc lộ ra một tia sợ hãi chưa bao giờ có.
…
Cho tới bây giờ, có thể làm cho ta sợ hãi chỉ có một chuyện, đó chính là mất đi nàng, trừ chuyện đó ra, ta thật sự không nghĩ ra, trên đời này còn có chuyện gì có thể để cho ta sợ hãi.
…
Trước vách đá vạn trượng, nam tử nhẹ giọng nói nhỏ vẫn còn y nguyên bên tai, tâm của Dạ Nhược Ly đột nhiên căng thẳng, một luồng cảm xúc bất an sinh ra trong nội tâm, không khỏi nắm lấy tay Cung Vô Y thật chặt, sợ mình vừa buông lỏng, hắn liền sẽ biến mất ở trước mặt nàng.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, Cung Vô Y lấy lại tinh thần, ngưng mắt nhìn nữ tử bên cạnh, trong mắt phượng hàm chứa đầy không nỡ.
Thời gian, cuối cùng đã tới...
Có lẽ là tâm hắn quá tham lam, dù sao thời gian một năm này là hắn kiếm được, thế nhưng hắn lại cảm thấy còn thiếu rất nhiều, nếu là có thể một đời một thế, vĩnh viễn đều phụng bồi ở bên cạnh của nàng, thật là tốt biết bao...