Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 66: Cút ra đây cho ta!



Edit: susublue

Mây đen dầy đặc dưới bầu trời, nữ tử đứng giữa gió lớn, bạch y trắng như tuyết tung bay trong gió, bất giác thu hút sự chú ý của mọi người. Khi thấy nữ tử xinh đẹp rung động lòng người, có khí phách bá chủ như vượt qua chúng sinh, môi Lam Thần Nhược mấp máy một chút, nhưng chung quy vẫn không nói ra lời nào cả.

Mà trước mặt bạch y nữ tử là Thập Khôi Lỗi (mười con rối) đứng thành một hàng, tay cầm vũ khí, giống như kim cang bảo vệ Dạ Nhược Ly ở phía sau.

"Khôi Lỗi? Đó là Khôi Lỗi sao?"

Thiết Tân hơi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi Dạ Nhược Ly.

Rốt cục nữ tử này đến từ đâu, vì sao lại sở hữu những thứ người ta không tưởng tượng được?

"Hừ, Thập Khôi Lỗi Thần vương đỉnh phong thì có thể làm được cái gì?" Phong Lâm khinh thường cười lạnh một tiếng, diẽn*dafnlê#quysdoon trong đôi mắt lạnh lùng đầy ý chế giễu, "Không phải ngươi cho rằng chỉ dựa vào một đám Thập Khôi Lỗi Thần vương đỉnh phong là có thể đánh bại ta đấy chứ? Đúng là quá buồn cười, ngu ngốc!"

Đối mặt với lời lẽ châm chọc khiêu khích của Phong Lâm, Dạ Nhược Ly cũng không hề dao động kỳ, nàng chỉ giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ một cái, Thập Khôi Lỗi lập tức lao về phía Phong Lâm, nhanh chóng vây quanh hắn.

Cũng vào lúc này, tất cả Khôi Lỗi đều thay đổi vũ khí đang cầm trong tay...

"Cái gì? Siêu thần khí? Không! Không thể!" Phong Lâm biến sắc, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly thoáng có chút tham lam, "Không ngờ trong tay ngươi lại có tới mười siêu thần khí, nhưng mà từ bây giờ chúng sẽ thuộc về ta, ha ha ha!"

Nói xong, Phong Lâm ngửa đầu lên cười lớn, trên gương mặt tuấn mỹ mừng như điên.

Đây chính là siêu thần khí, không phải củ cải trắng lớn, tất cả siêu thần khí ở Phong Vực cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà Lưu Phong Tông bọn họ cũng vì Phong Thần nên mới có thể có được một loại.

Nhưng mà độ dao động của vũ khí mà Thập Khôi Lỗi đang cầm thì có chỉ có siêu thần khí mới có, nếu có thể lấy được đống siêu thần khí này thì thực lực của Lưu Phong Tông tuyệt đối sẽ tăng lên không ngừng lại.

Nữ tử này đúng là kẻ ngu, lại dâng siêu thần khí lên tới cửa, đã như thế thì hắn sẽ không khách sáo đoạt lấy.

"Ầm."

Trường Đao đột nhiên hạ xuống, Phong Lâm cười lạnh một tiếng, xem thường nên không nâng kiếm ngăn cản, lúc đòn tấn công tới gần trong chớp mắt thì hắn mới cảm thấy có gì đó bất ổn, một luồng sức mạnh áp bách từ trước đến nay chưa từng có đang đánh về phía mình.

"Ầm!"

Hai thanh kiếm chạm vào nhau, Phong Lâm lui về phía sau hai bước, lồng ngực hơi tê dại, rốt cục sắc mặt hắn cũng có chút thận trọng.

"Cái gì?"

Thiết Tân trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn về phía Thập Khôi Lỗi.

Vốn dĩ hắn cho rằng Khôi Lỗi của Nhược Ly đại nhân vốn không thể chống lại một chiêu của Phong Lâm, ai ngờ lại có thể bức Phong Lâm lui bước? Chuyện này... Thật sự không phải là đang nằm mơ sao?

"Đáng chết, rõ ràng là Khôi Lỗi cấp bậc Thần vương, vì sao lại có sức chiến đấu như vậy?" Phong Lâm nắm chặt trường kiếm trong tay, ấn đường hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn Khôi Lỗi đang vây xung quanh.

Mắt hắn lóe sáng, sắc mặt Phong Lâm nghiêm trọng: "Nếu ta có thể lao ra khỏi vòng vây này thì tình thế sẽ thay đổi."

Nghĩ đến đây, Phong Lâm không ép mình đối chiến nữa mà lại tìm chỗ hở để xông ra, giống như đang mơ tưởng mượn cơ hội rời khỏi vòng vây của Khôi Lỗi...

"Thiết Tân Minh Chủ, không biết ngươi có biết người này là ai không?" Dạ Nhược Ly vuốt ve cằm, không nhìn trận đấu nữa mà lại nhìn khuôn mặt già nua đầy kinh ngạc của Thiết Tân.

Vì không muốn bị quấy rầy nên trước khi giúp Khôi Lỗi tăng thực lực lên nàng đã bày trí trận pháp chung quanh nơi này, vì vậy bên ngoài xảy ra chuyện gì nàng đều không hề biết được.

Vẻ kinh ngạc trên mặt chậm rãi bớt đi, Thiết Tân khẽ cau mày, nói: "Người này là Phong Lâm, đệ tử quan môn của tông chủ Lưu Phong Tông, cũng có danh hào thiên tài ở Trung Châu, bây giờ mới hơn bốn mươi tuổi đã tiến vào bán Thần Tôn, thiên phú siêu việt như vậy rất ít ai có."

" Đệ tử quan môn của tông chủ Lưu Phong Tông sao?" Mắt Dạ Nhược Ly đầy ý lạnh, nắm chặt quả đấm, khóe miệng là nụ cười lạnh lẽo, "Nữ nhân đó mà cũng được gọi là tông chủ Lưu Phong Tông sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày Lưu Phong Tông phải vật quy nguyên chủ *”

* trả đồ lại cho chủ nhân vốn có của nó

Thiết Tân kinh ngạc há to mồm, hiển nhiên không hiểu ý trong lời nói của Dạ Nhược Ly.

Vật quy nguyên chủ? Như vậy là có ý gì?

" Siêu thần khí trên tay hắn là của Phong Thần?" Dạ Nhược Ly vuốt cằm, mắt lóe sáng, thản nhiên nói.

"Quả thật là như vậy, nghe nói Phong Thần đại nhân cảm nhận được mình gặp nguy hiểm, không muốn siêu thần khí lại bị người khác cướp đoạt cho nên mới nhờ em gái mình bảo quản giúp."

"Vậy sao?" Dạ Nhược Ly nhếch khóe môi, đôi mắt đen nhánh thoáng xuất hiện một ý cười chế giễu, "Lúc ấy thực lực của Phong Thần đã đủ lớn mạnh, nếu dùng siêu thần khí nữa thì có được bao nhiêu người có thể đánh bại nàng? Hơn nữa với hiểu biết của các ngươi về Phong Thần thì nàng chính là loại người chưa đánh đã đầu hàng sao?"

Thiết Tân nghe vậy thì sửng sốt, quả thật giống như Nhược Ly đại nhân nói, với tính tình của Phong Thần thì thật sự không phải là người chưa đánh đã đầu hàng, nếu mượn sức mạnh của siêu thần khí nữa thì dù nàng không đánh lại kẻ địch thì chạy trốn cũng không thành vấn đề, đã như thế thì vì sao lại đưa pháp bảo hộ mệnh cho người khác chứ?

Chẳng lẽ... Những năm gần đây, tông chủ đương nhiệm của Lưu Phong Tông vẫn đang nói dối?

Thấy Thiết Tân đoán ra được, Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến Liên Minh luyện đan, nàng cũng không muốn lợi dụng bọn họ để báo thù.

"Ầm!"

Đại đao lại hạ xuống, lóe lên một ánh sáng màu vàng, hung hăng bổ xuống trên trường kiếm của Phong Lâm.

"Phụt!"

Một luồng lực mạnh mẽ tấn công vào ngực, thân thể Phong Lâm lập tức bị văng ra, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, giống như máu rơi đầy trời.

Ngay lúc Phong Lâm quay đầu lại thì đại đao lại bổ xuống bên cạnh thêm lần nữa, hắn không kịp vung kiếm lên ngăn cản, thân thể vội vàng lăn lội ở trên mặt đất, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã không tránh kịp đòn tấn công này rồi.

"Đáng chết!"

Lau mồ hôi lạnh dưới cằm, Phong Lâm thở dốc, mặt mũi dần dần âm trầm xuống.

Thân là đệ tử của tông chủ của Lưu Phong Tông, từ khi nào mà hắn bị ép đến mức chật vật như vậy chứ? Nữ nhân này thật đáng chết! Nếu hắn không đến đây một mình thì có lẽ sẽ không bị động như vậy.

Lúc này đầu tóc Phong Lâm hỗn độn, quần áo rách rưới, không còn vẻ ngăn nắp như lúc đầu nữa.

Đột nhiên, Thập Khôi Lỗi đồng loạt nắm vũ khí, thân thể như kiếm lao về phía Phong Lâm, lúc bọn họ đến càng lúc càng gần, Phong Lâm cảm thấy ngực mình bị một nguồn sức mạnh dồn ép, giống như sẽ ngạt thở mà chết bất cứ lúc nào.

"Khoan đã."

Thình lình xuất hiện tiếng quát giữa không trung, đột nhiên Thập Khôi Lỗi dừng lại ngay tại chỗ, mà vũ khí trong tay bọn họ chỉ cách Phong Lâm có một chút.

Phong Lâm thấy vậy thì trái tim không buông lỏng mà còn căng thẳng hơn, cảnh giác nhìn chăm chú nữ tử đang đi về phía hắn.

"Ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu. " Dạ Nhược Ly dừng bước chân lại, nhìn Phong Lâm với sắc mặt bình thản rồi nói, "Câu đầu tiên, Lưu Phong Tông các ngươi biết tung tích của ta bằng cách nào?"

"Điều này cho ngươi biết cũng không sao, là Hồng gia truyền tin."

Dù sao Hồng gia chỉ là một con cờ, chỉ dựa vào nữ nhân Hồng gia thì sao có thể vừa mắt sư phụ? Nếu không phải muốn được Hồng gia giúp đỡ tìm kiếm nữ tử này thì sao sư phụ như lại cho nàng ta làm đệ tử ký danh?

Hồng gia?

Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy sát ý lạnh thấu xương.

Xem ra không thể giữ Hồng gia lại, nếu không phải nàng kịp thời trợ lúc giúp Khôi Lỗi đột phá thì chắc chắn Kỳ Lân sẽ gặp nguy hiểm, cho nên nàng quyết không cho phép Hồng gia còn sông.

"Được, vậy câu hỏi thứ hai, cường giả từ cấp bậc Thần Tôn trở lên của Lưu Phong Tông nhiều hay ít? Ta không muốn biết những gì đồn đại mà là tình huống thật sự."

Phong Lâm hơi ngẩn ra rồi cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu: "Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi biết chuyện này sao? Ha ha, ngươi quả thực đang nằm mơ, ta sẽ không phản bội tông môn."

"Ngươi không muốn nói sao?"Dạ Nhược Ly nhíu mày, khẽ mỉm cười, "Không sao, ta sẽ cho ngươi nhìn thử một thứ, không biết sau đó khi nhìn xong ngươi có tình nguyện nói cho ta biết hay không?"

Nói xong nàng hơi giơ bàn tay lên, đột nhiên trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một quả cầu màu đen quỷ dị.

Nhìn xuyên qua quả cầu màu đen này thì nghiễm nhiên có thể thấy ba bóng người, nhưng mà ba người bọn họ đều bị xiềng xích. Trên đỉnh đầu bọn họ có một tia chớp màu đen thỉnh thoảng đánh xuống, diễn dafnlê quysdôn ngọn lửa ra sức thiêu đốt, phảng phất có thể đoán được ba người này đau khổ đến cỡ nào.

"Ba vị trưởng lão!"

Phong Lâm đột nhiên kinh sợ, thân thể không khỏi run rẩy.

"Cái này... Đây là chuyện gì?" Thiết Tân lại trừng lớn hai tròng mắt, giật mình nhìn ba người trong Tỏa Hồn Châu.

Bọn họ không phải ba vị trưởng lão của Lưu Phong Tông sao? Chẳng lẽ nữ tử trong lời đồn là nàng sao?

Khóe môi Dạ Nhược Ly nhếch lên, nhẹ nhàng cầm Tỏa Hồn Châu, rồi nhìn Phong Lâm: "Ta cho ngươi một cơ hội nữa, rốt cục ngươi có muốn nói hay không? Nếu như không muốn cũng không sao, ta sẽ chờ đến khi ngươi tình nguyện nói thì thôi, nhưng mà trong khoảng thời gian đó linh hồn của ngươi cũng sẽ bị nhốt trong Tỏa Hồn Châu này."

Giờ phút này, bên trong Tỏa Hồn Châu vang lên tiếng người quát gào sởn gai ốc, khiến Phong Lâm cảm thấy lạnh cả người.

"Ta nói, ta nói cho ngươi biết."

Phong Lâm nắm chặt tay, sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn bộ thân thể run rẩy không thôi.

Nếu thật sự bị nhốt trong Tỏa Hồn Châu thì chính là sống không bằng chết, hắn tuyệt đối không muốn chịu sự đau khổ này.

"Bề ngoài thì Lưu Phong Tông nói mình có mười ba vị Thần Tôn, trong đó ba người đã chết, linh hồn bị ngươi giam cầm, mặt khác còn lại mười người khác, trong đó chín người là Thần Tôn cấp thấp, sư phụ ta là Thần Tôn trung cấp, nhưng sao Lưu Phong Tông lại chỉ có chút thực lực này được? Thật ra Lưu Phong Tông thật sự có tới hai mươi Thần Tôn, trừ ba người đã chết, còn lại mười bảy vị Thần Tôn cấp thấp."

Thần tôn trung cấp? Dạ Nhược Ly nắm chặt quả đấm, bây giờ nàng vẫn cách cấp bậc Thần Tôn rất xa...

"Câu hỏi cuối cùng. " Dạ Nhược Ly thu lại sắc mặt, biểu cảm đột nhiên nghiêm túc, " Trong Lưu Phong Tông vẫn tin phục Phong Thần Thần Tôn như cũ sao?"

Chuyện này nàng cần phải làm rõ ràng, như vậy sẽ tiện cho mình làm việc sau này.

Phong Lâm hơi ngẩn ra, cúi đầu trầm tư, vào lúc này, hắn cảm nhận được âm thanh trong Tỏa Hồn Châu càng lúc càng vang dội, lông tơ toàn thân đều dựng cả lên.

"Ta nói, ta nói..." Phong Lâm như đã hạ quyết tâm, gian nan ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, "Trong Lưu Phong Tông, Thăng Lăng trưởng lão, Lạc Ưng trưởng lão, Ngân Tuyết trưởng lão, ba vị này vẫn luôn tin phục Phong Thần, vẫn có ý hoài nghi về sự mất tích của Phong Thần, hơn nữa còn bí mật đi tìm tung tích của Phong Thần, điều ngươi muốn biết ta đã nói cho ngươi nghe rồi, cho ta chết thoải mái đi."

Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu, chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn trời xanh tinh khiết, nhẹ giọng ra lệnh: "Giết hắn đi."

Phong Lâm nghe vậy thì rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, so với sống không bằng chết, hắn thà chọn chết...

"Phụt!"

Trường kiếm đâm vào thân thể, máu tươi liền bắn ra, khóe miệng Phong Lâm nhếch lên một nụ cười, thân thể dần dần ngã xuống mặt đất lạnh như băng, ánh mắt mơ hồ, hắn như thấy được cảnh tượng mình bị ép rời khỏi người thân gia nhân, bị đưa vào Lưu Phong Tông...

Nếu có kiếp sau, chỉ mong sẽ không trở thành đệ tử của Lưu Phong Tông.

"Thanh kiếm này cũng sẽ quy về nguyên chủ."

Dạ Nhược Ly nhặt trường kiếm trên đất lên, nhập một chút thần lực vào thân kiếm, cưỡng ép xóa bỏ kế ước trên trường kiếm đi.

Mà ở trong chi nhánh Liên Minh luyện đan xảy ra biến cố cũng bất giác thu hút rất nhiều người, nhưng mà vì họ tới quá muộn cho nên trừ Thiết Tân ra, những người còn lại đều thấy duy nhất một kết cục.

Hồng Tề đứng giữa đám người hoảng sợ nhìn Dạ Nhược Ly, không khỏi rùng mình một cái, chợt xoay người chạy ra cửa sau, nhanh chóng chạy về Hồng gia.

Phong Lâm đại nhân chết, chuyện này sao có thể? Nhất định phải nói chuyện này với gia chủ, trước khi ác ma tới giết người thì phải đưa hết người trong tộc đi, bởi vì hắn tin rằng nữ tử này nhất định sẽ không buông tha Hồng gia.

Hương khói bay bổng, bên trong sương phòng, xuyên qua màn giường màu hồng có thể thấy được đôi nam nữ đang dây dưa với nhau.

"Phụt!"

Đột nhiên Thiên Phượng mở miệng, phun ra một ngụm máu, gương mặt quyến rũ thoáng chốc tái nhợt.

"Phượng Nhi, nàng sao vậy?" Duẫn Lạc Kỳ duỗi tay nắm tay Thiên Phượng, khuôn mặt tuấn mỹ không che giấu được sự lo lắng, nhưng mà trong hai tròng mắt lại đầy ý lạnh.

"Khế ước giữa ta và Phong Hỏa Kiếm bị người ta cưỡng ép xóa bỏ rồi." Thiên Phượng cắn chặt hàm răng, sắc mặt xanh mét nói.

"Cái gì?" Duẫn Lạc Kỳ đột nhiên kinh sợ, hơi nhíu mày kiếm, "Người nào có thể xóa được khế ước của ngươi? Chẳng lẽ Phong Lâm gặp phải cường giả Thần Tôn ư? Nếu không sao có thể như thế?"

Đương nhiên Dạ Nhược Ly có thể xóa đi khế ước là vì nàng dùng sức mạnh của Thanh Minh phủ, nếu không sao có thể dễ dàng làm được như vậy?

"Xem ra Phong Lâm gặp nguy hiểm rồi." Bàn tay Thiên Phượng nắm chặt đến mức trắng bệch, biểu cảm lạnh lẽo như băng sương, trong mắt đầy ý lạnh, "Mà gần đây ba người Thăng Lăng, Lạc Ưng, Ngân Tuyết càng lúc càng không phục ta, thậm chí còn hoài nghi ta, hơn nữa Thăng Lăng đã rời khỏi Lưu Phong Tông để đi tìm Phong Thần và nữ tử có liên quan đến nàng ta, điều này có nghĩa là hắn không còn tin ta nữa! Xem ra nhất định phải nhanh chóng diệt trừ nữ tử đó, tuyệt không thể để nàng ta gặp mặt lão già Thăng Lăng khốn kiếp kia được!"

"Phượng Nhi, bọn họ đã không nghe lệnh, vì sao không giết bọn họ?" Mắt Duẫn Lạc Kỳ xuất hiện sát ý, giơ tay lên chưởng một cái, làm một động tác chém đầu.

"Không được, " Thiên Phượng lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ không cam lòng, "Ba người này là thuộc hạ trung thành nhất của Phong Thần, nếu bọn họ chết thì khó có thể bảo đảm Kim Thần không hoài nghi ta, bọn họ hoài nghi hay không cũng không sao nhưng nếu Kim Thần nghi ngờ ta, như vậy..."

Thật không biết tại sao Kim Thần lại thích tỷ tỷ ngu ngốc của nàng như vậy? Với thân phận tôn quý của hắn thì muốn tìm nữ nhân thế nào mà không được? Sao cứ phải chấp nhất với một nữ tử đã mất tích nhiều nắm chứ?

Đại khái là tất cả người của Phong Vực đều chưa từng nghĩ đến Kim Thần, đối thủ một mất một còn của Phong Thần lại yêu mến nàng, dienxdafnleequysdoon nếu không phải như thế thì sẽ không buông bỏ cơ nghiệp nhiều năm để đau khổ truy tìm tung tích của nàng.

"Những năm gần đây sở dĩ Lưu Phong Tông không bị kẻ địch tiêu diệt là bởi vì có Kim Thần trấn áp, nếu như không phải Kim Thần lưu luyến si mê tỷ tỷ ngốc kia thì Lưu Phong Tông đã bị người ta diệt trừ rồi, nếu như Kim Thần biết chúng ta mưu sát tỷ tỷ thì định khó thoát khỏi cái chết."

Nói đến đây hai người nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi từ mắt đối phương...

"Hồng Tề trưởng lão, ngươi vội vàng như vậy làm gì?"

Hồng Linh đang đi ra từ hậu viện của Hồng gia, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Hồng Tề, trông thấy bộ dáng này của hắn thì bất giác cảm thấy vui mừng: "Chẳng lẽ nữ nhân ngu ngốc kia đã bị người của Lưu Phong Tông tiêu diệt rồi ư? Ha ha, đúng là quá tốt rồi, ai kêu nàng ta to gan đối nghịch với Hồng gia ta!"

"Bốp!"

Hồng Tề nâng ta tát cho Hồng Linh một cái, trong phút chốc Hồng Linh bị hắn đánh văng ra ngoài, nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gương mặt tức giận của hắn.

"Ngươi mới là kẻ ngu, tai họa này đều do ngươi gây ra, là ngươi, là ngươi hại tất cả người Hồng gia..."

Hắn nên cản trở bọn họ, nhưng ngay cả hắn cũng cho rằng có Lưu Phong Tông ra tay thì nàng ta phải chết không thể nghi ngờ, ai ngờ rằng kết quả lại như thế này.

"Hồng Tề trưởng lão..."

Hồng Linh bị đánh một cái ngây ngẩn cả người, không biết lý do nên nhìn chằm chằm vào Hồng Tề.

"Hồng Tề trưởng lão, ngươi đang làm cái gì?"

Ở cửa lớn, một giọng nói to đột nhiên vang lên, cha con Hồng Nhiên cùng đi nhanh ra ngoài cửa, nhíu chặt lông mày nhìn Hồng Tề: "Dù Linh nhi làm sai cái gì thì ngươi cũng không nên đánh nàng như vậy."

"Phụ thân, Hồng Nhã tỷ..."

Thấy hai người đi đến trước mặt thì Hồng Linh uất ức ngân ngấn nước mắt, nàng quả thật không biết mình đã làm sai cái gì, sao Hồng Tề trưởng lão lại tức giận đến thế.

"Gia chủ, không có thời gian để giải thích nữa, nhanh, nhanh thông báo cho người của Hồng gia rời khỏi nơi này, nếu không sẽ không kịp." Sắc mặt Hồng Tề khẩn trương, nếu như muộn một chút thì nói không chừng sẽ không thể giữ được Hồng gia.

Giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt, chỉ cần tránh được kiếp này tất nhiên sẽ có cơ hội vực dậy được.

"Đi đâu?" Hồng Linh hơi ngẩn ra, không hiểu nhíu mày, "Chúng ta ở đây rất tốt, vì sao phải đi?"

Khác với Hồng Linh, Hồng Nhã trầm tư trong chốc lát rồi chậm rãi ngẩng đầu, hỏi: "Hồng Tề trưởng lão, có phải bên chi nhánh Liên Minh luyện đan xảy ra biến cố không? Phong Lâm sư huynh hắn..."

"Chuyện này để giải thích sau đi, không cần thu dọn gì hết, nhị thiếu gia đâu? Mau kêu hắn rời khỏi nơi này."

Nhưng mà vừa mới dứt lời thì một tiếng hét lớn đã xẹt qua không trung, rơi vào trong tai mọi người.

"Người Hồng gia nghe rõ cho ta, mau cút hết ra đây chịu chết đi!"

"Xong rồi, lần này xong rồi..."

Nghe thấy giọng nói này, thân thể Hồng Tề mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên đất, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.