Edit:susublue
Hoả Viêm nắm chặt tay, mặt rét lạnh đầy sát ý, chậm rãi đi tới gần Hỏa Lăng Vân.
Nhìn nam tử tuấn mỹ đi về phía mình như thần chết, Hỏa Lăng Vân bất giác nuốt nước miếng, nhanh chóng rơi về phía sau, hung tợn trừng mắt nhìn Hoả Viêm: "Người đâu, bầm thây tên tạp chủng này ra thành vạn đoạn cho bản thiếu gia."
Hoả Viêm nhẹ nâng tay lên, một thanh trường kiếm cháy rừng rực xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sắc mặt Hoả Viêm âm trầm giống như gió lớn trước giông bão, trong đôi mắt đen nhánh đầy vẻ điên cuồng.
" Ngươi thân là phế vật, không có tư cách nói những lời như vậy."
"Ầm!"
Trường kiếm vung lên, ánh sáng đỏ lóe lên, xuyên quá đám hộ vệ rồi trực tiếp đánh hẳng vào ngực Hỏa Lăng Vân, thân thể Hỏa Lăng Vân lập tức bị văng mạnh ra ngoài tửu lâu, chật vật rơi vào giữa đám người.
"Nếu không phải nể mặt phụ thân thì bây giờ ngươi đã là một cái xác chết rồi, lập tức cút đi cho ta!"
"Khụ khụ!" Hỏa Lăng Vân phun ra hai ngụm máu, che ngực đứng lên, ánh ắmt tàn nhẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên của Hoả Viêm, hung ác nói: "Hoả Viêm, ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
"Ha ha, chỉ bằng thứ phế vật như ngươi mà cũng đòi không tha cho ta sao?" Hoả Viêm điên cuồng cười hai tiếng, trường kiếm trong tay chỉ về phía Hỏa Lăng Vân, sát khí đầy trong mắt "Đừng cho rằng Vân gia và Hoả gia thật sự có thể bao che ngươi, nếu như ngươi dám can đảm mạo phạm Nhược Ly lần nữa thì kiếm trong tay ta quyết sẽ không tha cho ngươi!"
Lúc này hắn không giết Hỏa Lăng Vân không phải là vì nể mặt phụ thân đang ở Hoả gia mà vì chưa đến lúc, chờ khi đến thời cơ thích hợp thì không cần biết là Hoả gia hay là Vân gia, nếu ai dám làm hai người quan trọng nhất của hắn thì hắn đều sẽ diệt trừ.
Dù Hỏa Lăng Vân là công tử bột nhưng lại không phải là người không có đầu óc.
Vừa rồi Hoả Viêm có thể vượt quan nhiều hộ vệ cấp bậc Thần Hoàng để đả thương mình, như vậy chứng tỏ thực lực của hắn không hề thấp, chẳng lẽ hắn đã là Thần Hoàng đỉnh phong hoặc là bán Thần Tôn rồi sao?
Hỏa Lăng Vân híp mắt lại, hắn biết dù tiếp tục đứng ở đây thì cũng không được gì.
"Chúng ta đi!"
Hỏa Lăng Vân hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn Hoả Viêm, trong mắt lóe lên một chút sát ý rồi mang theo đám hộ vệ, mặt mày xám xịt rời khỏi tửu lâu.
Biến cố lần này lại gây ra một trận náo động, ánh mắt mỗi người nhìn Hoả Viêm cũng trở nên khác biệt.
Dạ Nhược Ly không biết tại sao Hoả Viêm lại tha cho Hỏa Lăng Vân nhưng cũng không hỏi nhiều, vì nàng hiểu Hoả Viêm có lý do của hắn.
"Nhược Ly, ngươi không sao chứ?" Hoả Viêm quay đầu nhìn nữ tử tuyệt mỹ đang đứng ở phía sau, khóe môi nhếch lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy ý cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi.
"Chỉ là một đám phế vật mà thôi, sao có thể là ta bị thương được? Huống chi chúng ta còn chưa đánh nhau thì ngươi đã xuất hiện." Dạ Nhược Ly nhún vai, có chút không để ý cười một tiếng.
Hoả Viêm chăm chú nhìn gương mặt đã lâu ngày không gặp rồi lại than nhẹ một tiếng, trong lúc vô tình hắn lại nghĩ đến trận chiến Huyền giả vang dội ở đại lục Huyền Vũ, hơn cả lúc đó, nàng chính là người điên cuồng, kiêu ngạo như vậy, đàn áp mọi người, chỉ với sức lực của một mình đi khiêu chiến tứ đại gia tộc cũng mà vẫn chiếm được ưu thế.
Thời gian trôi qua như nước, nhiều năm đã qua nhưng hắn lại cảm thấy như mới xảy ra mấy ngày trước...
Hơn nữa không biết vì sao bây giờ cảm thấy Dạ Nhược Ly đã không còn giống với nhiều năm trước đây.
Hướng nội, không sai, chính là hướng nội hơn.
Lúc trước cả người nàng đầy vẻ sắc sảo, thái độ điên cuồng lộ hết trên mặt, bây giờ lại khiến người khác cảm thấy lạnh nhạt như gió, nếu nàng không nói ra những lời ngông cuồng thì cũng không dễ nhìn ra được bản tính vốn có của nàng.
"Hoả Viêm, chuyện con riêng là thế nào?" Đột nhiên Dạ Nhược Ly nghĩ đến gì đó rồi nghiêm trọng hỏi.
Hoả Viêm hơi ngẩn ra, khóe miệng thoáng mỉm cười lạnh nhạt: "Chuyện này phải nói lại từ ba tháng trước, ba tháng trước ta và tiểu muội phải rời khỏi môn phái vì một vài lý do, trong lúc vô tình gặp phải thiếu chủ Hoả Lạc Phong của Hoả gia, bởi vì bộ dạng tiểu muội quá giống mẫu thân ruột đã qua đời, lại cộng thêm Hoả gia có phương pháp đặc thù để giám định máu mủ nên chúng ta mới biết được điều này."
"Sau đó thì sao?"Dạ Nhược Ly nhíu mày tiếp tục hỏi.
"Tiểu muội không muốn nhận hắn, sau đó lại gặp phải nguy hiểm, phụ thân vì cứu tiểu muội nên bị trọng thương, vì chúng ta cách Hỏa Vân thành cũng không xa nên liền đưu Hoả Lạc Phong về Hoả gia, nhưng mà..."
Hoả Viêm dừng một chút rồi khóe miệng nở nụ cười khổ: "Hoả gia cho là tiểu muội hại phụ thân, nữ nhân kia lại ghen tị với mẫu thân từng được phụ thân sủng ái cho nên vốn không cho chúng ta gặp phụ thân, lúc đó chúng ta vốn có nhiệm vụ phải thi hành nhưng tiểu muội lại cảm thấy hổ thẹn nên mới chọn ở lại Hoả gia, nàng muốn tận mắt nhìn thấy vết thương của phụ thân tốt hơn mới trở về."
Dạ Nhược Ly nhẹ vuốt cằm rồi hơi nhếch môi, trong đôi mắt đen thoáng xẹt qua ý lạnh thấu xương: "Đi, chúng ta đi gặp Sa Sa trước rồi nói sau."
"Được."
Hoả Viêm nhẹ nhàng gật đầu rồi nở nụ cười, nếu như tiểu muội nhìn thấy Nhược Ly thì tất nhiên sẽ rất vui vẻ.
Mấy ngày nay tiểu muội vẫn luôn tự trách mình, hắn làm ca ca nhìn thấy vậy sao lại không đau lòng được? Mà suốt cuộc đời này người duy nhất có thể thay đổi tâm trạng của tiểu muội cũng chỉ có nàng...
Lúc này trong nội đường Hoả gia, một quý phụ cao quý thanh nhã ngồi thẳng ở trên cao, mà ở phía dưới, một nam tử đang quỳ cạnh chân nàng, lệ rơi đầy mặt nói: "Nương, người phải làm chủ cho ta."
Nhìn thấy nhi tử của mình như vậy Vân Tiệp đã sớm đau lòng rồi, nàng nâng tay lên, đỡ Hỏa Lăng Thiên đứng lên.
"Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì."
"Là như vậy. " Hỏa Lăng Vân tức giận bất bình nói, "Hôm nay ta gặp tiểu tử thúi Hoả Viêm đang dùng danh nghĩa Hoả gia chúng ta để chiếm đoạt dân nữ, đây không phải là cố ý phá hoại danh nghĩa Hoả gia sao? Vì Hoả gia nên ta quyết không cho phép hắn làm như vậy, không ngờ tên khốn Hoả Viêm lại ra tay đánh ta!"
"Hắn ra tay đánh ngươi?" Vân Tiệp nhíu lông mày lại, nghi ngờ mở miệng, "Không phải ta đã phái người bảo vệ ngươi rồi sao? Vì sao tiểu tử đó lại làm ngươi bị thương được?"
"Thật đó, tên khốn đó rất mạnh, có vẻ đã là Thần Hoàng đỉnh phong, nương nhìn đi, vết thương ở ngực ta là do hắn gây ra, tiểu tử thúi đó đúng là quá vô pháp vô thiên!"
Nhìn theo hướng ngón tay của Hỏa Lăng Vân, lúc này Vân Tiệp mới để ý thấy vết thương trước ngực hắn, trong mắt đầy ý lạnh.
Nàng hiểu rõ tính cách của Hỏa Lăng Thiên, vì được chiều thành tính cho nên nếu những lời này do hai người kia nói thì nàng sẽ tin tưởng, diễn#dafn*lêquyssdonn nhưng điều này không quan trọng, dù là bên nào chiếm đoạt dân nữ thì nàng cũng quyết không cho phép ai động đến nhi tử của nàng.
Cho dù nữ nhân đó được nhi tử của nàng nhìn trúng thì đã sao, với thực lực của Hoả gia và Vân gia chẳng lẽ còn không có tư cách? Nhưng tiểu tạp chủng Hoả Viêm lại dám đả thương hắn!
Vân Tiệp nắm chặt tay, chậm rãi điều chỉnh lại sát ý trong lòng: " Không phải lần trước Vân Tường nhìn trúng tiểu tiện nhân Hoả Vũ Sa rồi sao? Ta sẽ thương lượng với trưởng lão trong tộc một chút, tống cổ tiểu tiện nhân kia cho Vân Tường, ai kêu tiện nhân đáng chết kia lại giống với mẫu thân nàng ta như một khuôn mẫu đúc ra vậy, đúng là hồ ly tinh chỉ biết dụ dỗ nam nhân!"
Nghĩ đến yêu nữ lúc trước tranh giành toàn bộ tình yêu của Lạc Phong với mình thì khuôn mặt cao quý thanh nhã của Vân Tiệp lập tức khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, trong đôi mắt đẹp đầy lửa giận.
"Nương, như vậy không phải nha đầu thối đó quá có lợi rồi sao?" Hỏa Lăng Vân nhíu mày, bất mãn mở miệng.
"Ngươi cho rằng ta sẽ để Vân Tường cưới nàng ta sao? Dù cho Vân Tường chỉ là con thứ, nhưng tiểu tiện nhân kia vẫn không có tư cách trở thành thê tử hắn, dù có làm thiếp cũng là quá có lợi cho nàng ta, cho nên tiểu tiện nhân đó chỉ có thân phận là thông phòng cho Vân gia, không khác gì nha hoàn."
"Như vậy cũng quá đáng tiếc." Hỏa Lăng Vân liếm khóe môi, trên mặt lại xuất hiện ý cười thô tục "Nương, trước khi đưa nàng ta đến Vân gia thì có thể cho ta nhấm nháp mùi vị nàng ta trước được không?"
Dù mình rất ghê tởm nha đầu thúi đó nhưng cũng không sao, nàng ta cũng là mỹ nhân, loại mỹ nhân như vậy mà lãng phí thì quả thật đáng tiếc, để hắn thưởng thức mùi vị trước rồi mới ném cho Vân Tường.
"Tùy ngươi chơi đùa."
Vân Tiệp cười lạnh một tiếng, đây chính là cái giá đắt mà tiểu tử thúi Hoả Viêm phải trả vì đã dám can đảm tổn thương nhi tử nàng!
Sau khi đưa ra quyết định xong thì Vân Tiệp liền gọi một đám người nắm quyền trong Hỏa gia tới, mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì nên bất giác ngơ ngác nhìn nhau, chờ đợi Vân Tiệp mở miệng.
Giờ phút này người ngồi bên cạnh Vân Tiệp là Hoả gia chủ Hoả Lạc, bởi vì Hoả Lạc Phong trọng thương chưa khỏi, ông ta đau lòng quá mức nên gương mặt già nua hơi tái nhợt, giữa lông mày đầy vẻ mệt mỏi.
"Vân Tiệp, có chuyện gì thì ngươi nói rõ đi."
"Dạ, phụ thân." Vân Tiệp chắp tay, trong mắt thoáng liếc nhìn mọi người, hắng giọng nói, "Các vị, Hoả Vũ Sa đã lớn rồi, ta thân là đại nương cũng nên suy xét đến chuyện cả đời cho nàng ta, không biết các ngươi nghĩ thế nào?"
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau, nàng trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào như?
"Vân Tiệp, ngươi tìm chúng ta tới đây là vì chuyện này sao?" Hoả Lạc chau mày, thái độ dần trở nên không vui "Bây giờ Lạc Phong ốm đau nằm trên giường đã không còn lại bao nhiêu thời gian, không phải lúc này chúng ta nên nghĩ về hắn trước ư? Những chuyện khác thì để nói sau đi."
"Phụ thân, người nói vậy sai rồi, dù sao Hoả Vũ Sa cũng là một thành viên của Hoả gia ta, Hoả gia chúng ta nhất định phải tìm một chỗ dựa cho nàng ta, ta thấy Vân Tường của Vân gia không tệ, tuổi trẻ tài cao, thiên phú bẩm sinh, trở thành thông phòng của Vân Tường cũng xem như một câu trả lời thỏa đáng."
Tuổi trẻ tài cao? Thiên phú dị bẩm?
Nàng thật sự chắc chắn mình đang nói đến tên công tử bột, phế vật của Vân gia đó chứ? Vân Tường của Vân gia lấc ca lấc cấc, không có bản lĩnh, ngày nào cũng ức hiếp nam nhân, chiếm đoạt nữ nhân, diexndafnnllequydoon không có chuyện ác nào không làm, ngay cả Hoả Lăng Thiên cũng phải học hỏi trình độ công tử phong lưu của hắn.
Bọn họ còn đang nghĩ từ khi nào phu nhân thiếu chủ lại có lòng tốt như thế, thì ra là đang muốn đẩy Hỏa Vũ Sa vào trong hố lửa, hơn nữa chỉ là thông phòng của Vân Tường, đây vốn không phải là chuyện một đại nương nên làm.
"Vân Tiệp, ngươi làm như vậy không thỏa đáng, dù Hoả Vũ Sa là con riêng của Hoả gia nhưng lại vẫn có dòng máu của Hoả gia chảy trong người, chẳng lẽ con nối dõi của Hoả gia ta chỉ làm thông phòng cho người khác sao?"
Lần nữa nhíu mày, sắc mặt Hoả Lạc hơi bất mãn.
"Phụ thân, người cũng biết nàng là con riêng, với thân phận này nếu chúng ta không giúp nàng thì đừng nói là thông phòng của Vân Tường, dù cho là một tên ăn xin cũng sẽ không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, ta làm vậy hoàn toàn là vì nàng ta, để tránh cho cả cuộc đời cũng không thể tìm được vị hôn phu."
Khóe miệng Vân Tiệp nở nụ cười, bộ dáng nghiễm nhiên là muốn tốt cho Hỏa Vũ Sa.
"Chuyện này ta không đồng ý Hoả Lạc đứng lên, liếc mắt nhìn Vân Tiệp "Nếu như Lạc Phong tỉnh lại thì không cho phép nói đến chuyện này, ngươi đã từng làm những chuyện khiến Lạc Phong đau khổ nhiều năm như vậy, bây giờ ta không muốn nhìn thấy hắn sa sút nữa."
Hoả Lạc nói xong thì phất tay áo, nâng bước đi ra bên ngoài.
"Phụ thân!" Vân Tiệp đứng lên đi theo, vội vàng nói, "Hai ngày trước cha ta đã tìm được cách cứu chữa cho Lạc Phong, nhưng mà trước đó..."
Mắt Vân Tiệp sáng lên rồi không nói tiếp nữa, nàng tin tưởng Hoả Lạc hiểu ý nàng.
Bước chân Hoả Lạc hơi chậm lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra, thở dài một tiếng: "Mọi chuyện tùy ngươi."
Giữa nhi tử và cháu gái, ông ta vẫn lựa chọn giữ mạng cho nhi tử, nhưng mà ông ta nên suy nghĩ nên giải thích thế nào sau khi Lạc Phong tỉnh lại.
Hoả Lạc hiểu nhi tử của mình coi trọng nữ nhân kia ra sao.
Chăm chú nhìn bóng lưng già nua của Hoả Lạc rời đi, khóe miệng Vân Tiệp thoáng xuất hiện nụ cười lạnh.
Lão già, muốn đấu với ta sao? Đến cuối cùng không phải vẫn phải nghe lời ta nói sao? Ai kêu ông ta tự nhiên bảo vệ người nàng nhìn trúng...