Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 - Chương 27: Lửa giận của Dạ Nhược Ly



Edit: susublue

Quan Dĩnh thầm vui mừng, đắc ý liếc nhìn Dạ Nhược Ly.

Nữ tử này và Tiêu Ảnh mờ ám không rõ, kết cục như thế đã được định sẵn, không có bất kỳ nam nhân nào có thể khoan dung cho nữ nhân của mình cho mình đội nón xanh.

Nữ tử này sẽ nhanh chóng chết thê thảm thôi...

Nhưng mà Quan Dĩnh cũng không đắc ý được lâu, biến cố tiếp theo khiến nàng ta trợn tròn mắt.

Nam tử nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, một tiếng ầm vang lên, ngọn lửa màu đỏ bắn thẳng vào mặt Quan Dĩnh, mà ngọn lửa này bén như lưỡi dao vậy, tia điện mang theo tia lửa xẹt qua dung nhan yêu mị của nàng ta.

"A!"

Một tiếng hét bén nhọn vang vọng khắp ngọn núi, mọi người bất giác rùng mình một cái.

"Mặt, mặt ta..."

Lúc này nửa bên gò má của Quan Dĩnh đã lẫn lộn đầy máu thịt, khiến người khác đầy khiếp sợ, mọi người ở đây bất giác buồn nôn, trong đó người khoa trương nhất là Tiêu Lâm.

Cung Vô Y chậm rãi thu tay về, sắc mặt âm trầm đi về phía Quan Dĩnh, khí tức thô bạo bộc phát ra từ thân thể theo mỗi bước chân của hắn.

Giống như cơn lốc thổi quét qua khắp vùng núi u tĩnh.

" Vừa rồi ngươi nói cái gì?" Cung Vô Y dừng bước lại, cười lạnh nhìn Quan Dĩnh, đôi mắt phượng đầy vẻ lạnh lẽo và sát ý: "Thê tử bổn vương sao có thể để loại người như ngươi vũ nhục? Kẻ nào vũ nhục nàng đều phải chết!"

Quan Dĩnh sửng sốt, tạm thời quên mất sự đau đớn trên mặt, ngây ngốc nhìn nam nhân cường đại cuồng mị trước mặt.

"Vì... Vì sao? Rõ ràng nàng ta phản bội ngươi, loại tiện nhân như nàng ta sớm chiều thất thường, nên bị chém ngàn đao, chết không toàn thây! Nàng ta không xứng được sống!"

Quan Dĩnh cắn chặt hàm răng, giọng nói đầy bén nhọn.

Từ khi nữ nhân này xuất hiện, nàng cũng mất đi vẻ cao ngạo, mà nàng vốn cho rằng nàng ta tiến vào Tiêu gia để nịnh bợ Tiêu Ảnh, diễn*dafn;lêqquysdon nữ nhân như nàng ta cho là Tiêu Lâm cũng không xứng.

Nhưng ai ngờ phu quân nàng ta lại tuấn mỹ như vậy, lại còn có được thực lực mạnh mẽ.

Loại nữ nhân thay đổi thất thường như nàng ta có tư cách gì xứng với nam nhân cường đại như thế?

Cung Vô Y nghe vậy thì đột nhiên cười khẽ, nụ cười của hắn tuyệt thế như yêu nghiệt, khuynh thành đầy mê hoặc, nhưng sát ý trong đôi mắt phượng không hề giảm, ngược lại còn đậm hơn, chứa đầy sự tức giận muốn hủy diệt trời đất.

"Bổn vương chợt phát hiện một đao giết ngươi không thú vị, ngươi đã dám lên tiếng nhục mạ thê tử bổn vương thì cũng nên chấp nhận trả giá đi!"

"Ầm!"

"Ào ào!"

Nhất thời vô số lưỡi dao bọc lửa xuất hiện quanh người Cung Vô Y. Mà nam tử đứng giữa ngọn lửa lại càng cuồng mị và yêu nghiệt, nhưng mà lúc này không ai có tâm trạng thưởng thức mà họ chỉ rung động vì thực lực cường đại của hắn.

Dạ Nhược Ly hơi nở nụ cười, lẳng lặng nhìn chăm chú hồng y nam tử ở trước mặt, nhưng cũng không hề ngăn cản hắn.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Quan Dĩnh, lưỡi dao đồng loạt lao tới, không cho nàng cơ hội né tránh, vô số lưỡi dao bắt đầu chặt nàng ta thành tám khối...

Gió nổi lên, thổi tan tiếng động như quỷ khóc sói tru, nhưng mà cảnh tượng này đã trở thành cái bóng đè nặng trong lòng mọi người, mãi mãi cũng không xóa được.

"Không!"

Khóe mắt Quan Hỏa như muốn nứt ra, khuôn mặt già nua thoáng chốc tái nhợt, trong mắt đầy vẻ bi thương, nhưng không biết vì sao ông ta không ra tay cứu cháu gái mình mà chỉ sợ hãi nhìn chằm chằm Cung Vô Y.

Cung Vô Y cũng không lập tức kết liễu tính mạng Quan Dĩnh mà lại từ từ rút khô máu trong cơ thể nàng ta, không đến giọt cuối cùng thì hắn sẽ không cho phép nàng ta chết.

Máu tươi chậm rãi chảy ra, dĩ nhiên cả người Quan Dĩnh đầy máu, hoàn toàn thay đổi, vết thương chồng chất, rốt cuộc không còn hào quang như lúc ban đầu nữa...

Cung Vô Y xoay người đi về phía Dạ Nhược Ly, bờ môi nở nụ cười mê hoặc.

"Tiểu Dạ nhi, chúng ta đi."

"Đợi một chút." Dạ Nhược Ly đột nhiên lên tiếng, ngăn cản bước chân của Cung Vô Y, chợt nàng liếc nhìn đám người Tiêu Phi.

Không biết vì sao trong lòng Tiêu Phi lại có chút hoảng hốt...

"Có vài chuyện các ngươi còn chưa cho ta câu trả lời thỏa đáng." Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, giọng nói lập tức lạnh hẳn đi: "Ban đầu Hỗn Độn bỗng nhiên cuồng bạo, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

Tiêu Phi run lên bần bật rồi cười gượng hai tiếng: "Có lẽ là thủ lĩnh Hỗn Độn xuất hiện nên bọn chúng mới cực kỳ hưng phấn."

"Vậy sao?" Dạ Nhược Ly lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Phi, mặt không biểu tình nói.

"Dạ cô nương." Tiêu gia chủ nhíu mày: "Đây là chuyện của Tiêu gia ta, ta sẽ điều tra rõ ràng."

"Chuyện của Tiêu gia ngươi? Không sai, Tiêu Ảnh quả thật là người của Tiêu gia ngươi, nhưng hắn cũng là đại ca của Dạ Nhược Ly ta! Sao ta có thể ngồi nhìn hắn bị người khác hãm hại?"

Mặc dù lúc đầu cuộc chiến thật sự nguy hiểm nhưng Tiêu Ảnh đã che chở nàng ở phía sau, chỉ dựa vào điểm này hắn cũng đáng giá để nàng gọi một tiếng đại ca.

"Huống chi..." Dạ Nhược Ly ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Người bị liên luỵ không chỉ có Tiêu đại ca, tuy rằng đám Hỗn Độn đó không đáng được ta để vào mắt nhưng ta cũng không cho phép người khác ngáng chân ở sau lưng ta!"

Dạ Nhược Ly lạnh lùng liếc nhìn đám người Tiêu Phi, con ngươi đen nhánh tỏa ra khí lạnh thấu xương.

"Bất kỳ ai có liên quan đến chuyện này ta đều sẽ không tha!"

Thông quá Khống Tâm Đan, nàng đã sớm biết được chuyện này từ Quan Dĩnh, chẳng qua bây giờ muốn tính sổ với bọn họ thôi.

"Dạ cô nương!" Tiêu gia chủ hơi biến sắc, giọng nói trầm xuống: "Chuyện này sẽ do Tiêu gia ta giải quyết, tất nhiên sẽ cho Dạ cô nương một cái công đạo, xin Dạ cô nương cho Tiêu gia chút thể diện."

Chuyện này liên quan quá nhiều người, không phải chỉ có con cháu của ông ta mà ngay cả Quan Hỏa cũng sẽ bị liên luỵ.

Có lẽ sau lưng nữ tử này là một luyện đan sư cường đại, nhưng luyện đan sư đó không thuộc về Tiêu gia, mà Quan Hỏa lại là luyện đan sư của Tiêu gia, sao ông có thể để chuyện tổn thất thế lực của mình xảy ra được?

"Công đạo? Ha ha!" Dạ Nhược Ly nghe vậy thì bất giác cất tiếng cười to: "Không biết Tiêu gia chủ tra công đạo cho ta thế nào, là giết bọn họ hay là huỷ bỏ thực lực của bọn họ? Xin lỗi, công đạo của ta trước giờ đều do ta đòi, không mượn người khác đòi giúp."

Nữ tử ngạo nghễ đứng dưới bầu trời âm u, giọng nói bá đại theo gió vang vọng khắp ngọn núi.

Tiêu gia chủ biến sắc, nhưng mà ông ta còn chưa kịp nói gì thì đã thấy cuồng phong nổi lên từ tay của nàng, dienxdafnleequysdoon một phù chú bay ra, kim quang chợt lóe, Ban Lan Hổ với thân thể khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.

"Phong ấn phù?"

Mọi người sửng sốt, trợn mắt há mồm nhìn Ban Lan Hổ.

Phong ấn thú Ban Lan Hổ Thần Hoàng đỉnh phong sao? Nữ tử này là người phương nào, sao lại có được Huyền thú cường đại như thế? Xem ra bọn họ đã thật sự coi thường nàng rồi, dù cho nam nhân cuồng mị này không xuất hiện thì Hỗn Độn cũng không làm gì được nàng.

"Tiêu Phi, Tiêu Lâm, Quan Hỏa, Tiêu Thiên, Tiêu Thanh, Tiêu Hồng, tất cả cút hết ra đây cho ta!"

Lúc nói câu này Dạ Nhược Ly đã sử dụng lực lượng Thanh Minh phủ.

Vì vậy sau khi chữ cút vang lên thì những người bị gọi tên đều cảm thấy khí huyết dâng trào, mở miệng phun ra một ngụm máu, kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử bá đạo trước mắt.

Điều khiến bọn họ kinh ngạc là làm sao nữ tử này biết được chuyện này?

Phe cánh Tiêu Phi có rất nhiều người, nhưng trừ phụ tử Tiêu Phi ra thì chỉ có bốn người tham dự chuyện lần này, dienxdafnleequsydoon nhưng dù là gia chủ cũng không thể gọi tên chính xác như vậy, làm sao nàng ta biết?

Nếu đám người này biết Quan Dĩnh bị Dạ Nhược Ly khống chế thì sợ rằng sẽ không có nhiều nghi vấn như vậy ...

"Ban Lan Hổ, đây là cơ hội để ngươi lập công chuộc tội, những người ta vừa gọi tên, một kẻ cũng không tha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.