Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 21: rèn luyện năng lực chế tạo (6)



Trên tay cầm sách, Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh cùng sóng vai nhau bước về phòng thực hành. Đi qua đại sảnh chất đầy học viên, hai người lại đi lên cầu thang đến phòng thực hành ở tầng ba. 


Phùng Lưu Khánh muốn đặt mông xuống ghế nghỉ ngơi nhưng trên ghế lại có một con vật không xin phép ngồi trước rồi. Con rắn màu xám xám đen đen đang nằm cuộn tròn lại, gọn gàng ở trên ghế. 


Phùng Lưu Khánh cằn nhằn:


“Kim Loan chủ của nó đâu rồi? Sao lại để cho nó đi lung tung thế kia?”


Cả lớp kể cả Phùng Lưu Khánh và Đỗ Tiểu Niệm đã quá quen với hình ảnh con rắn mang tên bé Na hay đi lại hoặc đu đưa trên cánh cây khắp trong trường rồi! Đoàn Kim Loan - chủ nhân của con rắn - đã để nó ở nhà cho ba mẹ trông chừng không biết bao nhiêu lần, nhưng nó vẫn lén ba mẹ trốn đi vào học viện, hù vài học viên sợ mất mật. 


Vài lần đầu các học viên có chút rợn người do bé Na hay xuất hiện bất chợt trong phòng học, nhưng dần dà rồi họ cũng quen, họ phát hiện ra bé Na không có đáng sợ như họ nghĩ. Bé Na rất thân thiện, không sợ người lạ, lại còn hay lẽo đẽo theo sau học viên để xin ăn. Bé Na còn là một con rắn rất thông minh, trong giờ học khi giáo viên đang giảng bài trên lớp thì nó sẽ đi ra, khi học bài xong thì nó lại trở vào. 


Đỗ Tiểu Niệm lấy từ trong không gian ra hai miếng khăn giấy, nói:


“Chắc bạn ấy đi đâu đấy với lớp trưởng.”


Đỗ Tiểu Niệm đặt hai miếng khăn giấy lên người bé Na để cầm lên, rồi cậu nhẹ nhàng đem nó ra cành cây ở bên ngoài cửa sổ. 


Bé Na xì xì vài tiếng, nhanh chóng bò đi mất. 


...


Tan học, Đỗ Tiểu Niệm như thường lệ đứng chờ Lâm Thiên Vũ lấy xe, từ đằng xa, cậu có thể thấy chiếc xe màu đen đang tiến tới chỗ mình, rồi dừng lại bên cạnh cậu. 


Mở cửa xe, Đỗ Tiểu Niệm nhanh chóng bước lên ngồi ở phía sau. Chiếc xe rồ một phát liền phóng đi. 


Đỗ Tiểu Niệm sảng khoái nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, làm tâm tình Lâm Thiên Vũ vốn đã không thoải mái nay đã thêm một phần tức giận. Cậu không để ý đến tôi ư? Được thôi, sau khi về nhà rồi... 


Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy trong không khí bỗng tràn ngập một mùi nguy hiểm, cậu cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng xác định cái mùi nguy hiểm đó là xuất phát ra từ người ngồi phía trước cậu, Lâm Thiên Vũ. Cậu nhìn xuống tay anh, phát hiện tay anh giờ đây đang dùng sức nắm chặt vô lăng, như đang kìm nén tức giận. 


Đỗ Tiểu Niệm lắc lắc đầu, muốn tìm lại bình tĩnh, cậu lại một lần nữa nhìn sang cửa sổ, chợt nhận ra tốc độ của chiếc xe nhanh hơn thường ngày. 


Tay Đỗ Tiểu Niệm hơi run rẩy, trời ạ, anh ta lại lên cơn gì nữa vậy? Hôm nay khổ cho cậu rồi! 


Xe dừng lại trong sân nhà, Đỗ Tiểu Niệm liền như con châu chấu từ trên xe nhảy xuống. Lâm Thiên Vũ hiện đang lên cơn điên, cậu phải nhanh chóng tránh xa anh ta ra! 


Cậu vội vã mở cửa nhà, vừa mới vọt vào trong, còn chưa tới phòng khách đã bị Lâm Thiên Vũ nắm cổ áo kéo lại, ấn cậu lên tường. 


Sức của Lâm Thiên Vũ không nhỏ, một phát ấn cậu lên tường đã làm lưng cậu đau buốt. Lâm Thiên Vũ dùng một tay giữ hai tay của cậu trên đỉnh đầu, thân thể của anh thì áp sát người cậu, với tư thế này thì Đỗ Tiểu Niệm không thể chạy thoát khỏi anh. 


Đỗ Tiểu Niệm vùng vẫy, Lâm Thiên Vũ lại giữ cậu chặt hơn, anh dùng tay nắm cằm của cậu, để cậu đối diện với anh. 


Đỗ Tiểu Niệm nhìn gân xanh trên trán Lâm Thiên Vũ, lại thấy trong mắt anh là một màu lửa giận, cậu liền an phận không giãy giụa nữa, nhưng Lâm Thiên Vũ lại không thả lỏng tay ra, cậu chỉ dành dùng lời nói để xem thử có làm dịu lửa giận của anh ta không:


“Thiên Vũ... Anh... Anh... Anh bình tĩnh đã, có chuyện gì từ từ nói, anh thả tôi ra trước đi.”


Lâm Thiên Vũ không trả lời cậu, mặt anh áp sát vào mặt cậu, chất vấn:


“Hai người hôm nay đi cùng cậu là ai?”


Đỗ Tiểu Niệm bị áp sát có hơi khó chịu, cậu nghiên đầu đi:


“Hai người đó là bạn... Là bạn của tôi.”


Giọng Lâm Thiên Vũ ngập tràn nghi ngờ:


“Bạn gì? Có thật chỉ là bạn không?”


“Thật mà, bạn thân của tôi.”


Lâm Thiên Vũ lại tiến tới gần cậu hơn, gần đến mức thân thể của hai người sắp dán chặt vào nhau, Lâm Thiên Vũ nhìn chiếc cổ trắng trắng lộ ra bên ngoài áo của Đỗ Tiểu Niệm, không hiểu sao anh rất muốn cắn một cái. Nhưng anh lại là tuýp người kiềm chế bản thân rất tốt, anh rời đi chiếc cổ trắng, nhìn vào mặt cậu:


“Tôi tạm tin cậu.”


Anh thả ra hai tay của Đỗ Tiểu Niệm, ung dung bước vào phòng, bỏ lại cậu đang dùng ánh mắt nhìn một gã điên nhìn anh. 


Cậu lầm bầm:


“Lên cơn gì không biết nữa.”


... 


Trời đã chập choạng tối, trong lúc Lâm Thiên Vũ đang trong phòng tắm thì cậu lại đi đến phòng bếp nấu bữa tối. Cậu nhìn đống đồ trong tủ lạnh, trong lúc đang suy nghĩ nên nấu món gì thì cậu nhớ ra muối ở nhà đã hết sạch, cậu còn chưa kịp mua. 


“Đi mua bây giờ được không nhỉ, trời cũng sắp tối rồi.”


Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời ở hướng tây mới lặn được một nửa, cậu thầm mừng trong lòng, nếu bây giờ đi thì còn kịp. Cậu định đi ngay thì nhìn thấy ở một vùng trời đang xuất hiện mây đen. 


“Trời sắp mưa rồi, đi nhanh.”


Cậu nhanh chóng chạy ra ngoài, đứng trước của nhà tắm nói:


“Thiên Vũ, tôi chạy đi mua muối một chút được không?”


Trong phòng tắm yên lặng đôi chút, cuối cùng một giọng nói không mấy thoải mái từ bên trong truyền ra:


“Ừ, đi nhanh nhanh chút.”


Nhận được sự đồng ý, cậu nhanh chóng chạy ra bên ngoài, ở gần nhà cậu có một tiệm tạp hóa nhỏ mở đến chín giờ tối, nếu cậu đi nhanh đến đó thì chỉ mất năm phút. 


Nghĩ vậy nên cậu dùng sức chạy đến tiệm tạp hóa thật nhanh, cuối cùng nhận được một tấm bản thông báo “Nghỉ bán hôm nay, thật lòng xin lỗi quý khách!” dán trước cửa. 


“Trời đất!”


Đỗ Tiểu Niệm kiệt sức, dựa vào cánh cửa trở dốc, tiệm tạp hóa đang trêu chọc cậu có đúng hay không? Hôm nào không nghỉ lại nghỉ ngay hôm nay! 


Cũng may là cậu còn biết một tiệm tạp hóa nữa, nếu không thì Lâm Thiên Vũ hôm nay nhịn món thịt rồi. Nhưng tiệm tạp hóa này ở khá xa, mất đến hơn hai mươi phút chạy bộ lận. 


Hay là thuê taxi? Đỗ Tiểu Niệm muốn lấy điện thoại trong không gian ra để gọi taxi nhưng chợt nhớ điện thoại cậu để ở nhà sạc pin rồi. Cậu nhìn xung quanh, cũng không thấy một chiếc taxi nào. 


“Thôi ráng chạy đi, không có món thịt thì anh ta lại nổi giận cho coi.”


Đến tiệm tiếp theo, may thay là nó không đóng cửa, cậu mua một lọ muối rồi nhanh chóng đi về nhà, nhưng hình như ông trời hôm nay không độ cậu rồi, cậu còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa tiệm tạp hóa thì trời liền đổ mưa xối xả. 


Đỗ Tiểu Niệm nhìn màn mưa, thở dài chán nản, chỗ này không có bán áo mưa nữa. 


Cậu ngồi xuống chiếc ghế được đặt gần cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, cầu mong sao cho mưa nhanh tạnh một chút. 


Nhưng chờ hơn mười lăm phút, thời gian cứ trôi nhưng cơn mưa ngoài kia có vẻ đang dần trở nên lớn hơn. Mưa cứ rơi lộp bộp trên mái nhà, hắt lốp bốp vào cửa kính, hạt mưa đọng lại trên mặt kính và rơi xuống đất, theo dòng nước phía dưới mà chảy vào ống thoát. Cơn mưa cứ như vậy và hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại. 


Cậu nhìn đồng hồ được treo lên tường, gần sáu giờ tối rồi, trời sắp tối mịt, Đỗ Tiểu Nệm quyết định đội mưa chạy về nhà, cậu để lọ muối vào không gian, rồi giơi tay tháo ra máy trợ thính để vào hộp do máy của cậu không thể dính nước. 


Đỗ Tiểu Niệm lao vào cơn mưa, chạy thật nhanh trên con đường đang dần chìm vào bóng tối.


Lâm Thiên Vũ ngồi trong phòng khách mà tâm trạng cứ lo lắng, Đỗ Tiểu Niệm đã đi rất lâu rồi, chẳng phải cậu đã nói với anh là sẽ về nhanh sau? Giờ đã hơn một tiếng đồng hồ, không biết cậu ta còn để anh chờ đến lúc nào. 


Đang lúc Lâm Thiên Vũ muốn đi ra ngoài tìm cậu thì anh nghe thấy tiếng mở cửa, liền vội vàng chạy ra xem. 


Đỗ Tiểu Niệm toàn thân sũng nước đang thở hồng hộc, chiếc áo sơ mi bây giờ dán chặt vào người cậu, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua chiếc áo thấy lồng ngực của cậu. 


Lâm Thiên Vũ chạy ra lập tức bị cảnh tượng như thế đập vào mặt, anh không tự chủ được nhìn lồng ngực đang phập phồng của Đỗ Tiểu Niệm cùng hai thứ phía trước. 


Mẹ khiếp, sao tim đập nhanh thế này?!? Lâm Thiên Vũ thầm chửi mình một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn nữa, nhưng đôi mắt lại luyến tiếc không muốn đi. 


“Cậu đứng đó làm gì, mau đi vào nhà tắm đi!”


Lâm Thiên Vũ chợt hét lớn, nhưng Đỗ Tiểu Niệm không thể nghe được nên cứ ngơ ngác đứng đó. Lâm Thiên Vũ lúc này mới phát hiện trên tai Đỗ Tiểu Niệm không đeo máy. Anh nhíu mày kéo tay Đỗ Tiểu Niệm, dẫn cậu vào nhà tắm, trong suốt quá trình anh không nhìn cậu lấy một cái, đến khi dẫn cậu vào nhà tắm rồi thì vội chạy đi mất. 


Đỗ Tiểu Niệm nhìn hướng Lâm Thiên Vũ chạy đi mà không hiểu gì hết. 


... 


“Rầm”


Huỳnh Cát Tiên tức giận đập mạnh cánh tay của bộ giáp xuống đất, đã bốn lần rồi, cô đã thử bốn lần, nhưng không thể nâng cấp nó trong vòng mười phút như Đỗ Tiểu Niệm được. 


Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế, sau mỗi lần thử cô cần nghỉ ngơi nửa tiếng để khôi phục năng lực. 


Chiếc điện thoại cô để trên bàn reo lên, cô cầm lên, hóa ra là mẹ gọi. 


“A Lô, mẹ.”


Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ trung niên:


“Ừ mẹ đây, gọi điện thăm con, nhưng sao giọng con có vẻ mệt mỏi vậy, bệnh à?”


“Không phải bệnh...”


Huỳnh Cát Tiên đem chuyện của Đỗ Tiểu Niệm kể ra cho mẹ cô, nhưng không nói chuyện Lâm Thiên Vũ đang ở nhà cậu. 


Giọng mẹ Huỳnh Cát Tiên cao lên một chút:


“Nâng cấp trong vòng mười phút sao? Sao nghe giống chuyện hoang đường vậy?”


Huỳnh Cát Tiên bĩu môi:


“Mẹ không tin thì thôi.”


“Ấy, mẹ đâu nói là không tin, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra mà!”


Ngừng một lát, mẹ cô tiếp tục nói:


“Con không muốn thua cậu ta đúng không? Hay là mẹ tìm người giỏi hoặc mướn gia sư cho con để con luyện tập.”


Huỳnh Cát Tiên hơi im lặng, mẹ cô bèn nói thêm:


“ Con xem nhận Bạch Hàn Nhi làm cô giáo được không?”


Huỳnh Cát Tiên không tin vào lỗ tai của mình:


“Sao ạ? Giáo sư Bạch Hàn Nhi?”


“Ừ, cô ấy đang muốn nhận học trò.”


“Nhưng cô ta không phải đang ở hành tinh Huyền Nhĩ sao?”


“Vài ngày nữa cô ta trở về, một người quen của cô ta đã nói với mẹ như vậy, nếu con muốn làm học trò của cô ta thì mẹ sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau, sao? Con đồng ý không?”


“Dạ, đồng ý!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.