- Ha ha, chúng ta đừng biện luận thi từ với luận văn gì nữa. Đây là tiệc rượu, chúng ta uống rượu thôi.
La Kiệt phá tan không khí lặng lẽ quý dị. Nam nhân độc miệng dị quốc này
đã nói tới mọi người cứng họng rồi, hắn cũng không muốn chuyện này tiếp
tục phát triển nữa.
- Ha ha, vậy tạm đến đây thôi nhé.
Phó Thư Bảo liền về chỗ ngồi.
Băng Oánh nhìn Phó Thư Bảo không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng phải cắn môi rời đi. Nàng rất muốn phản bác lý luận quỷ dị của Phó Thư Bảo nhưng lục tung cả bụng lên mới tuyệt vọng mà phát hiện ra là mình không biết
những thứ đó, cứ mạnh miệng phản bác thì sẽ trở thành trò cười mà thôi.
- Tiện nhân tự rước lấy nhục.
Phó Thư Bảo khinh bỉ nhìn bóng lưng của Băng Oánh, nói đầy tâm trạng:
- Dù chỉ là bắt buộc phải đính hôn nhưng tốt xấu gì ngươi cũng được xem
là hôn thê của lão tử. Ngươi giỏi lắm, quang minh chính đại đi với tên
khốn Tú Cát kia, thật sự là không biết thẹn.
Độc Âm Nhi trở lại chỗ ngồi, cười nói:
- Không ngờ ngươi cũng hiểu biết không ít đó.
Phó Thư Bảo chỉ cười cười, không nói gì. Những thứ hắn hiểu, Độc Âm Nhi mới chỉ thấy như một góc của núi băng thôi.
Chi Ni Nhã cũng từ từ đi tới, sắc mặt đã hiện ý cười nhàn nhạt, tới trước mặt Phó Thư Bảo mới hạ thấp giọng nói:
- Bảo ca ca, Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta có tài tử nào tên là Newton mà ta không biết thế?
Phó Thư Bảo không thể đáp.
- Về sau có thể giảng kỹ cho ta về lý luận kỳ quái vừa rồi của ngươi không? Ta cảm thấy còn nhiều chỗ chưa rõ đấy.
Hai mắt Chi Ni Nhã phóng ra thần quang nhiệt thành. Có thể nhận ra, trọng
lượng của một số người trong mắt nàng đã tăng lên nhiều rồi.
Công chúa, chớ quên chúng ta vẫn đang làm việc đấy.
Phát hiện ánh mắt dị thường của Chi Ni Nhã, Độc Âm Nhi liền khó chịu hẳn, cất lời nhắc nhở.
Chi Ni Nhã hơi bất mãn nhìn Độc Âm Nhi một cái nhưng cũng không quấn lấy
Phó Thư Bảo nữa, mỉm cười với hắn rồi lại trừng mắt với Độc Âm Nhi một
cái, sau đó mới xoay người rời đi.
- Hừ! Sau chuyện này, chúng ta phải nói rõ quan hệ với nàng đi.
Độc Âm Nhi tức giận nói.
Phó Thư Bảo cười khổ một tiếng. Chưa xong việc hắn đã thấy đau đầu rồi, còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Ngay lúc này, một đám nữ hầu tiến vào, mỗi nữ hầu đều mang một bàn ăn tinh
xảo, trên đó đều là thức ăn và rượu ngon. Tiệc rượu chính thức đã bắt
đầu rồi nhưng Ngả Mễ Đại Na và chủ nhân thần bí của nàng sao vẫn chưa
xuất hiện đây?
- Hay là Luyện lão nghe nhầm?
Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy hồ nghi, ánh mắt đảo qua đám nữ hầu kia, đột nhiên dừng lại trên người một nàng.
Các nữ hầu khác đang bận rộn mang thêm thức ăn, rượu ngon cho các bàn, luôn tay luôn chân, cũng không dám nhìn thẳng vào tân khách, lộ vẻ khiêm
nhường hữu lễ, duy nhất chỉ có một mình nữ hầu mà Phó Thư Bảo đang nhìn
là sau khi tiến vào khách đường, vẫn luôn ngẩng đầu đảo khắp khách
đường, sau đó cũng không thêm thức ăn hay rượu ngon lên bàn ăn mà đi
thẳng về phía lão già cao gầy kia.
Phó Thư Bảo đột nhiên nhớ lại, ngay vừa rồi lúc hắn hạ nhục Băng Oánh thì lão già kia cũng chỉ lạnh
nhạt nhìn hắn, cũng không cười nói, dáng vẻ lạnh như băng.
Sau đó khi hắn nói tới mấy lý luận khoa học được coi là quỷ dị, ông ta cũng
chỉ hơi đổi sắc một chút, hoàn toàn không giống với phản ứng kịch liệt
của những người khác.
Bản thân lão già cao gầy này rất kỳ quái,
bây giờ nữ hầu đột nhiên đi đến cũng rất kỳ quái, cộng cả hai lại, Phó
Thư Bảo không muốn để ý tới cũng được được. Ánh mắt hắn liền khóa chặt
trên người nữ hầu kia, liền thấy nàng để lên bàn thứ gì đó. Hắn đột
nhiên phát hiện ra dưới tấm khăn đội đầu của nàng là một mái tóc màu
vàng, đưa mắt nhìn đôi mắt của nữ hầu nọ, lại thấy trong đó có thần
quang màu lam nhạt.
- Giấu rất khá đó. Nhưng cái đuôi cáo của ngươi đã lộ ra rồi, Ngả Mễ Đại Na à.
Phó Thư Bảo thầm cười lạnh, lập tức cầm chén rượu trên bàn, cố ý mà như vô
tình đi về phía lão già kia. Hắn giả mạo làm đại sứ văn hóa của Thánh
Đóa Lan Quốc, mái tóc vàng là do Độc Âm Nhi nhuộm, đôi mắt cũng được
nàng dùng độc dược để tạo thành màu lam cho giống thật. Ngả Mễ Đại Na
lại bất đồng hoàn toàn.
Đôi mắt ả vốn là màu lam, hình như cũng
dùng cách như Độc Âm Nhi khiến cho màu mắt thành màu đen giống người Tú
Quốc, nhưng hiển nhiên chưa giỏi dùng độc như Độc Âm Nhi nên không che
dấu hết được, để lộ ra manh mối.
Ngả Mễ Đại Na giả làm nữ hầu đặt bàn thức ăn và rượu ngon tới trước mặt lão già gầy gò kia, cũng không
nói gì mà xoay người đi ra ngoài cửa luôn.
Ánh mắt Phó Thư Bảo
rơi vào bình rượu, đột nhiên phát hiện ra trên đó có hình vẽ một con cá
chép. Mà bình rượu của những người khác thì đều là hình một con bạch
hạc.
- Chẳng lẽ ả đã để lại ám hiệu cho lão già này sao?
Trong lòng Phó Thư Bảo nghi hoặc, lại thấy lão già kia sau khi Ngả Mễ Đại Na
ra khỏi phòng cũng không lâu cũng đứng dậy, không đổi sắc mặt mà đi ra
ngoài cửa.
Lúc này không khí trong khách đường rất náo nhiệt, nói chuyện vui vẻ, thế nên ngoài Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi ra thì không có
ai chú ý tới việc lão già gầy gò kia rời đi.
Độc Âm Nhi đi tới phía sau Phó Thư Bảo, nói nhỏ:
- Khẳng định là hai người này có vấn đề. Ta đi theo sau xem một chút.
Phó Thư Bảo lắc đầu khẽ:
- Không, ngươi ở lại đây, ta đi thôi.
Độc Âm Nhi đang muốn phản đối Phó Thư Bảo thì lại nghe thấy tiếng cười như chuông bạc truyền tới từ ngoài cửa:
- La Kiệt công tử, ngươi cũng không hay đâu nhé. Ta còn chưa tới mà sao ngươi đã tổ chức tiệc rượu rồi?
Trong tiếng cười khiến xương cốt người ta mềm ra, Ngả Mễ Đại Na với mái tóc
vàng dài thướt tha đột nhiên xuất hiện ở cửa, cười nói tự nhiên, một
tiếng cười cũng có thể động lòng người.
- Thế này là thế nào?
Ngay vừa rồi, Độc Âm Nhi và Phó Thư Bảo đều có một phán đoán là nữ hầu kia
chính là Ngả Mễ Đại Na giả trang. Nhưng đảo mắt một cái, Ngả Mễ Đại Na
lại đã xuất hiện rồi.
Trái tim Phó Thư Bảo trầm xuống.
- Kế hoạch của chúng ta không thay đổi. Ngươi ở lại giám thị Ngả Mễ Đại Na này, ta đi theo một chút.
Tình huống thay đổi, Độc Âm Nhi dù không mong Phó Thư Bảo tự đi vào chỗ nguy hiểm nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào, đành gật gật đầu.
Ngả Mễ Đại Na vừa xuất hiện liền khiến rất nhiên nam thanh niên trong khách đường vây quanh, cũng chỉ kém lúc Chi Ni Nhã tới một chút. Ngả Mễ Đại
Na có vóc người tuyệt đẹp, mà thân phận của nàng lại là đệ tử quan môn
của tông chủ Thanh Thủy của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các.
Cũng chính
bởi thân phân là người thừa kế tương lai của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các
nên ai tán được nữ tử này, không phải là một bước lên trời sao.
Mà đối với loại người như Tần Sóc, nếu muốn thu hút người như Hi Đạo Phu
đại nhân hoặc đánh động tâm hồn thiếu nữ của công chúa cũng rất khó.
Nhưng với Ngả Mễ Đại Na lại khác, cho nên đã có tâm tư như vậy, bọn họ lại
càng nhiệt tình với nàng, chuyện xun xoe nịnh nọt hiển nhiên không cần
phải nói tới nữa.
Ngả Mễ Đại Na đang cười với Tần Sóc, thấy Phó
Thư Bảo đi ra ngoài nhưng ngay khi nàng định cất tiếng gọi, Chi Ni Nhã
đã đi tới cạnh nàng, kéo tay nàng mà cười khanh khách nói:
- Khó có thể tìm được người tới từ cố hương ở nơi này. Vị tỷ tỷ này, chúng ta nói chuyện một chút đi.
- Ngươi là...
Ngả Mễ Đại Na cũng không biết thân phận thật của nữ tử trước mặt này.
La Kiệt cười, đi tới giới thiệu:
- Ngả Mễ Đại Na, vị này là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã tới từ Thánh
Đóa Lan Quốc của Tây Châu. Chẳng lẽ ngươi không ngửi thấy mùi hương đột
nhất phát ra trên người nàng sao?
Hương thơm tự nhiên độc nhất
chính là danh thiếp của Chi Ni Nhã. Dù đi tới nơi này, cho dù ở trong
hoàn cảnh giơ tay không thấy ngón thì cũng có thể biểu lộ thân phận,
càng huống chi là dưới tình huống ánh sáng đầy đủ này.
Ngay lúc
Ngả Mễ Đại Na đang nói chuyện nhiệt tình với Chi Ni Nhã, Phó Thư Bảo đã
đi ra khỏi cửa khách đường, hướng về phía nữ hầu và lão già gầy gò kia
vừa biến mất.
- Ngả Mễ Đại Na cũng là người Tây Châu, nàng không
có khả năng không biết Dật Hương Công Chúa. Sự thật chẳng những nàng
không biết mà còn phản ứng rất lạnh nhạt, mãi tới khi La Kiệt giới thiệu thì mới cố tình ra vẻ thân thiết. Mặt khác, từ hành động của nàng vừa
rồi, chắc là muốn ngăn cản hoặc dò hỏi ta gì đó... Hơn phân nửa đây chỉ
là một thứ hàng giả mà thôi.
Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm nói.
Ngả Mễ Đại Na không xuất hiện còn mày, vừa xuất hiện hắn liền càng khẳng định nữ hầu vừa rồi mới là Ngả Mễ Đại Na, hơn nữa lão già gầy gò kia
hơn phân nửa chính là chủ nhân thần bí mà nàng muốn gặp!
Đi xuyên qua một rừng trúc xanh mát, đến cuối còn đường, một gian nhà ngói tinh xảo xuất hiện trước mắt hắn.
Ngói nhà đều là trúc lưu ly, cuối đường là một khu sân nhà cỏ. Giờ phút này
cửa sân đóng chặt, chẳng qua nhìn qua tường từ xa xa, có thể thấy bên
trong là một đám ruộng phì nhiêu, trồng đủ loại củ cải và rau cỏ, mơn
mởn sinh cơ.
Chuyện này khiến Phó Thư Bảo trợn tròn mắt.
- Có phải là nhìn lầm rồi không? Ở Phong Chi Cư lại có một nơi như vậy sao?
Cả ruộng rau cỏ kia tất nhiên không phải loại công tử ca như La Kiệt trồng rồi. Lấy thân phận của hắn, hắn cũng không có khả năng để đám người hầu trồng một ít rau cỏ không chút giá trị ở đây. Như thế, đã không phải là La Kiệt hay người hầu của hắn, vậy thì là ai đây?
Trong lòng
nghi hoặc, ánh mắt Phó Thư Bảo đột nhiên rơi vào cửa sân sơ sài kia. Chỉ thấy trên cửa bất ngờ lại có một phù điêu hình cá chép!
- Con cá chép này... Giống hệt con cá trên bình rượu mà hầu nữ kia dâng lên!
Đột nhiên hành động, Phó Thư Bảo nhún nhẹ một cái, mượn sự yểm hộ của rừng trúc mà yên lặng xuất hiện ở cửa trước.
Cá chép là ám hiệu để hai người gặp mặt, như vậy chính là chỗ này rồi.
Bên trong căn nhà mái ngói xanh im ắng, rừng trúc bốn phía cũng không có
một cơn gió, vạn vật như đều im lặng. Thỉnh thoảng từ Thính Phong Cư
truyền ra tiếng cười ẩn hiện.
- Ngả Mễ Đại Na là một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố, tu vi giống ta, cũng là Luyện Lực Sĩ tầng một, không có
gì phải sợ. Lão già kia thì ta đã lưu ý từ khách đường, không cảm ứng
được trường lực lượng trên người hắn. Như thế thì chỉ có hai tình huống. Hoặc là hắn là người bình thường, hoặc thực lực bản thân hắn quá mạnh,
có khả năng dấu thực lực, là cao thủ ẩn dấu trường lực lượng của bản
thân. Nếu thế mà mình cứ đi vào thì hơn phân nửa sẽ bị phát hiện. Phải
làm sao đây?
Đi tới cửa, Phó Thư Bảo cũng không dám ngang nhiên tiến vào mà phải đánh giá mức độ nguy hiểm của lần hành động này một lần.
Đúng là từ khi hắn phát hiện ra lão già gầy gò ở khách đường thì đã âm thầm
dò xét một chút nhưng khiến hắn kỳ quái chính là hắn lại không phát hiện ra chút gì. Lão già gần như là một người bình. Nhưng kết hợp với sự
kiện đang điều tra này, có thể là chủ nhân của Ngả Mễ Đại Na thì hắn có
thể là một người bình thường không?
Càng là tình huống không rõ
thì nguy hiểm càng lớn. Nhưng nếu đã theo đuổi tới đây rồi, nếu vì chút
nguy hiểm mà không ra tay thì Phó Thư Bảo không cam lòng. Suy tư một
hồi, hắn liền âm thầm đi vòng tới phía sau căn nhà ngói, nhìn bốn phía
thật kỹ, xác định là không có ai xong, hắn đột nhiên vận dụng Luyện
Nguyên Tố Lực độn thổ.
Đột nhiên đi vào thì sẽ bị phát hiện nhưng nếu thầm tiến vào từ dưới đất thì rất khó có người phát hiện ra.
Dưới tác dụng của Luyện Nguyên Tố Lực, mặt đất dưới chân như hư không, nhưng chỉ bị khống chế ở trong phạm vi nhỏ. Cơ thể âm thầm tiến vào trong
lòng đất, Phó Thư Bảo cũng không dừng thuật độn thổ lại, sau khi độn
xuống sâu một thước mới di động lên phía trên, di chuyển ngầm về phía
ngôi nhà ngói.
Cả quá trình này, cơ thể Phó Thư Bảo giống như
được vây trong một tấm màng, tự động tràn ra bốn phương tám hướng. Thật
ra tấm màng này chính là do hắn lấy lực lượng thổ Nguyên Tố làm chủ để
biến hóa, bốn lực lượng Nguyên Tố còn lại trợ giúp.
Đã có kinh
nghiệm thổ độn, lần này Phó Thư Bảo sử dụng thành thạo hơn một chút, di
chuyển ngầm bên trong đất. Bởi tầm mắt bị che khuất nên hắn chỉ có thể
nhìn thấy một vùng âm trầm hắc ám. Dựa vào cảm giác, đoán chừng đã đi
tới dưới ngôi nhà ngói, sau đó hắn dừng lại. Độ dày cách mặt đất một
thước thì người bình thường tất nhiên không thể nghe thấy âm thanh nào
truyền ra những đối với một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố mà nói lại không
phải là vấn đề.
Dỏng tai nghe ngóng, không có bất cứ tiếng động gì.
- Kỳ quái. Đúng ra phải ở chỗ này chứ, nhưng sao lại chẳng có chút động tĩnh gì thế? Chẳng lẽ ta bị lừa rồi?
Trong lòng Phó Thư Bảo phiền muộn nhưng cũng chưa bỏ cuộc mà vận dụng lực
lượng Luyện Nguyên Tố, tiếp tục di chuyển về một hướng khác của gian
phòng.
Mặt đất đủ dày để che dấu bất cứ khí tức gì của hắn. Mà
lấy lực lượng thổ Nguyên Tố làm chủ, trường lực lượng lực lượng của hắn
giống hệt mặt đất, chẳng khác gì hoàn toàn dung nhập vào trong đất, cho
nên cực kỳ khó bị phát hiện. Nhưng nếu đặc tính Luyện Nguyên Tố Lực của
hắn thay đổi thành hỏa hay thủy, mộc thì lúc đó sẽ bị phát hiện ngay.
Âm thầm di chuyển lên phía trên mặt đất, đi theo phương hướng trong trí
nhớ, Phó Thư Bảo vẫn không nghe thấy tiếng động gì trong gian nhà ngói.
- Mẹ kiếp, nhất định là bị lừa rồi!
Phó Thư Bảo bực bội, khi đang chuẩn bị nổi lên thì bỗng nhiên lại nghe một
loạt tiếng chân bước truyền tới. Trái tim đập thịch một cái, hắn lập tức trấn định tâm thần, bắt đầu nghe kỹ bất cứ âm thanh gì trên mặt đất.
Cạch, một tiếng cửa mở ra.
Tiếng bước chân là của hai người, trong đó một tương đối nhẹ, một lại hơi
nặng nề. Cửa mở ra, hai người đó liền nhanh chóng tiến vào phòng.
- Chủ nhân, đây là thứ ngươi muốn tìm tại Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các.
Đó là tiếng nói của Ngả Mễ Đại Na! Phó Thư Bảo vừa nghe một cái là nhận ra ngay. Tất cả suy đoán lúc trước là hoàn toàn chính xác. Ngả Mễ Đại Na
trong khách đường chỉ là một thế thân mà thôi!
Tiếng một thứ gì đó được đặt trên bàn cũng truyền tới.
Luyện Thiên Thử trước kia đã điều tra ra là Ngả Mễ Đại Na đã lấy trộm từ
trong kho tài liệu một khối hóa thạch hổ phách và một bản đồ da thú
không rõ nội dụng. Chẳng qua dù biết đó là cái gì nhưng dùng làm gì thì
Phó Thư Bảo cũng chẳng rõ. Nghe Ngả Mễ Đại Na đặt thứ gì đó lên bàn, hắn cũng không khỏi hồi hộp hơn. Nếu lấy được không phải là sẽ hiểu rõ ngay sao?
- Ta ra ngoài được cũng không dễ dàng, có nhớ ta không?
Giọng nói của một lão già truyền tới.
- Đương nhiên là nhớ rồi. Mỗi ngày ta đều nhớ ngươi ba lần. Buổi sáng một lần, xế chiều một lần, tới khi đi ngủ lại nhớ một lần nữa.
Tiếng cười của Ngả Mễ Đại Na truyền tới.
Phó Thư Bảo dưới đất không nhịn được mà mắng thầm:
- Ta khinh! Chuyện chính không bàm lại bàn chuyện như thế. Ngả Mễ Đại Na
này thật sự là ti tiện. Tuổi lão già kia sợ là có thể làm gia gia ả rồi, không ngờ vẫn còn chơi đùa, đúng là một đôi cẩu nam nữ!