Phó Thư Bảo lại càng không hiểu đường đường một Định Thiên Vương Tước
Tam vương tử Tú Lý của Tú Quốc thân thế hiển hách như thế mà lúc đầu lại bị một tên Thành vệ quan đuổi chạy khắp nơi…
Biết bao chuyện xảy ra, thoảng như mây khói, không để ý tới đã loạn, để ý tới rồi lại càng loạn hơn.
Từ lúc bước vào Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở, trong lòng Phó Thư Bảo đã
nghĩ đến những việc này, thân phận của sư phụ khách làng chơi đột nhiên
thay đổi khiến hắn khó lòng chấp nhận.
Đột nhiên nghe đến tên của Định Thiên Vương Tước Tú Lý, không chỉ có khảo quan Sử Trụ sững sờ tại
chỗ, mà ngay cả Nguyệt Thanh và Chu Di Mộng đang lựa chọn tài liệu cũng
sững người ra.
- Cả người này cũng không có à?
Phó Thư Bảo nhún vai nói:
- Nếu cả người này cũng không có, thì ta cũng chẳng gia nhập Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Sở Hội gì gì đó nữa, vậy ta xin cáo từ.
- Chờ đã!
Khảo quan Sử Trụ vẫn chưa từ bỏ ý định đáp:
- Phó công tử xin hãy suy nghĩ lại, phải biết rằng những người muốn gia
nhập hội sở nhiều vô kể, đây là một cơ hội cực kỳ tốt, sao công tử có
thể từ bỏ cơ hội này chỉ vì không tìm được người mình muốn tìm chứ?
- Nói thật lòng…
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Mục đích ta đến đây lần này là để tìm tên bất lương đó.
- Ngươi, ngươi… lại dám gọi Định Thiên Vương Tước Tú Lý vương tử điện hạ … là tên bất lương ư?
Biểu hiện kỳ lạ của khảo quan Sử Trụ giống như là đang hoài nghi mình nghe nhầm gì chăng.
Đúng lúc ấy một tiếng cười sang sảng từ cửa truyền vào:
- Khảo quan Sử Trụ, tiểu tử đó to gan lớn mật đến mức ngươi khó mà tưởng
tượng được, mắng ta đã là nể mặt ta lắm rồi đó, không chừng, một ngày
nào đó hắn còn đại nghịch bất đạo, đánh ta một trận cũng nên.
Tiếng cười còn chưa dứt, một nam nhân trung niên đã tiến vào.
Cẩm y hoa phục, mười ngón tay thì có đến 8 ngón đeo nhẫn vàng, kim quang
lấp lánh đến chói cả mắt. Trên tay hắn cầm một chiếc Thiết Cốt Phiến,
quạt chưa mở còn đỡ, mở ra rồi chắc chắn sẽ làm nóng mắt người nhìn, mặt trước là mỹ nữ xuân cung, mặt sau là tên khách làng chơi. Tướng mạo anh tuấn, đẹp trai ngời ngời, tóc trên đầu sợi nào sợi nấy cứ như được chải chuốt tỉ mỉ đến bóng loáng cả lên, nếu con kiến mà có trót dại bò lên
đó chắc sẽ trượt ngã dập cả mặt ra ấy chứ. Vị này, chẳng phải là ông đại thúc thích chơi gái đây sao?
Thực ra, khi vị đại thúc hiện ra
trong tầm mắt, thì mọi người đề thấy rằng, hắn và Phó Thư Bảo là cùng
một hội, dù ở cách ăn mặc hay là khí chất đều rất giống nhau.
- Đây…
Hơi sững ra một chút, rồi khảo quan Sử Trụ lại vội vàng tươi cười đáp:
- Tam vương tử điện hạ, thần cũng không biết phải làm thế nào, vị Phó công tử này cứ muốn tìm ngài.
- Ta biết, hắn vừa bước vào là ta đã biết rồi, thật ra thì ta đã cố tình để cho tùy tùng của hắn biết về hành tung của ta.
Tú Lý vẩy mạnh một cái cho chiếc quạt Thiết Cốt Phiến mở ra, bức tranh xuân cung như trêu ngươi hiện ra trước mắt mọi người.
Khách làng chơi muôn đời vẫn là khách làng chơi, cũng giống như chó thì không sửa được tật ăn cứt vậy. A Lí ngày xưa tuy đã biến thành Tú Lý, nhưng
chỉ là thay đổi ở cái tên thôi, con người hắn thì chẳng có gì thay đổi.
Nhưng những gì Phương Tín điều tra được lại là do hắn cố ý làm ra, Phó Thư
Bảo đoán không ra động cơ của hắn, biết rõ bên trong có ẩn tình, nhưng
trước mặt Sử Trụ khảo quan, Chu Di Mộng và Nguyệt Thanh hắn lại không
tiện hỏi tới.
- Tam vương tử điện hạ, ngài quen Phó công tử ư?
Khảo quan Sử Trụ càng lúc càng thấy khó hiểu về mối quan hệ của hai người họ.
Tú Lý cười khà khà đáp:
- Không chỉ quen biết bình thường thôi đâu, hắn còn là đồ đệ của ta nữa đó.
Rầm rầm! Cằm của khảo quan Sử Trụ, Chu Di Mộng và Nguyệt Thanh đồng loạt rơi xuống đất.
- Vậy, sư phụ, lão nhân gia ngài gần đây vẫn tốt chứ?
Tuy dùng kính ngữ để nói chuyện, nhưng ai nấy đều nghe ra được hàm ý bất kính trong lời nói của Phó Thư Bảo.
Thật đúng là bộ đôi thầy trò kì quái….
Khảo quan Sử Trụ, Nguyệt Thanh và Chu Di Mộng trong lòng đều cảm khái như vậy.
- Ha ha, nói ra dài lắm…
- Đây không phải là nơi sư đồ chúng ta hàn huyên tâm sự, chúng ta đến chỗ khác rồi nói tiếp.
Phó Thư Bảo cắt ngang lời của Tú Lý.
Tú Lý cười đáp:
- Cũng được, ta biết bây giờ trog bụng tiểu tử nhà ngươi có cả bồ câu hỏi muốn hỏi ta, đây quả không phải là nơi để nói chuyện, theo ta nào.
- Phó công tử, cậu vẫn còn chưa đưa ra quyết định mà!
Khảo quan Sử Trụ vội nói với theo.
Phó Thư Bảo đáp:
- Chuyện gia nhập Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở cứ để lát nữa rồi tính đi.
Tú Lý lại cười bảo:
- Khảo quan Sử Trụ, việc này cứ để ta lo, hắn là đồ đệ của ta, ta có thể thuyết phục hắn.
Có Định Thiên Vương Tước ra mặt, việc này xem như đã xong phân nửa rồi, lúc này khảo quan Sử Trụ mới thấy yên tâm.
Theo A Lí ra khỏi Sảnh Thí Luyện, trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ:
- Tên này tính cách vẫn thế, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, việc này,
chỉ cần ta không bằng lòng, xem hắn định thuyết phục ta thế nào?
Ánh mắt nhìn theo Phó Thư Bảo đang theo sau Tam vương tử Tú Lý rời khỏi
Sảnh Thí Luyện, trên mặt Chu Di Mộng biểu lộ chút gì đó rất lạ, cũng
không biết hắn đang nghĩ gì. Nhưng hắn cũng nhanh chóng gạt đi mọi suy
nghĩ trong lòng, tập trung vào việc hắn phải làm lúc này.
Nếu như không gặp được Phó Thư Bảo, hắn sẽ chẳng có cơ hội để được thử lần nữa, bây giờ cơ hội đã có rồi, hắn buộc phải nắm chắc, còn chuyện báo đáp
Phó Thư Bảo thế nào, thì phải chờ đến khi thông qua khảo hạch rồi mới có thể nghĩ tiếp được.
Thần sắc Nguyệt Thanh cũng có chút kì lạ,
nhưng hắn thấy kì lạ là vì mối quan hệ lạ lùng giữa Phó Thư Bảo và Tam
vương tử Tú Lý, vậy, những gì hắn nghĩ trong đầu lúc này lại càng khó
đoán hơn.
Phó Thư Bảo chẳng hề mảy may biết rằng hai Luyện Lực Sĩ còn khá trẻ sau lưng hắn đang nhìn theo hắn mà trong lòng đều có suy
nghĩ riêng, hắn theo chân Tú Lý đến một thư phòng bài trí tao nhã lịch
sự.
Trong thư phòng còn có một nam nhân chừng 60 tuổi, thân hình
cao lớn, khuôn mặt vầng trán đôi mắt đều rất có thần, cả người ông toát
lên vẻ uy nghiêm.
Nghe A Lí giới thiệu xong mới biết nam nhân
tướng mạo oai phong này tên là Long Điền, là phân hội trưởng của Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Sở Hội Kinh Thành Phân Hội, là một Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh
Hằng đồng cấp với Độc Hoạt.
Cùng ngồi lại thưởng trà, nhưng Phó
Thư Bảo cũng chẳng có hứng làm quen với Long Điền, hắn chỉ nhìn Tú Lý
nửa cười nửa không. Biểu hiện của hắn lúc này giống hệt một anh đồng
tính đang dùng ánh mắt đăm đắm nhìn về một anh đồng tính khác, rất quái
dĩ mà cũng đầy tà khí.
Vốn dĩ, Long Điền vẫn biểu hiện oai nghiêm như vậy, ông biết người Tam vương tử điện hạ dẫn tới đây nhất định là
nhân vật quan trọng, và họ tới đây nhất định cũng có chuyện quan trọng
cần bàn, nhưng đợi một lúc lại thấy bộ dạng đó của bọn họ, câu hỏi trong lòng ông ta cứ dầy lên như nấm mọc sau mưa vậy.
Lúc này Tú Lý mới cười khổ nói:
- Hiền đồ đệ, ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta làm gì? Ta có cảm giác….
- Là đồ đệ của ngài mà đến hôm này ta mới biết thân phận thực sự của ngài,
Biểu hiện của Phó Thư Bảo vẫn quái dị như thế:
- Ta trải nghiệm như vậy, thật không biết những nữ nhân lầm tin ngài thì sẽ còn thê thảm tới đâu nữa.
- Được, được, ta biết nếu không cho ngươi biết sự thực thì ngươi sẽ không đời nào tha thứ cho ta mà.