Trước những lời trò chuyện của Lưu Chuẩn và Phó Thư Bảo, Thanh Thủy
trước sau không có bất cứ phản ứng nào, giống như người họ đang nói đến
không phải là nàng mà là một người khác vậy, trong mắt nàng, bảo vệ chủ
nhân mới là chức trách và sứ mệnh duy nhất, ngoài nó ra, thì ngay cả
sinh mạng của nàng cũng chỉ là thứ yếu, huống hồ chi là những lời bàn
luận không quan trọng ấy.
Rượu và thức ăn được mang lên, ba
người nam nhân vừa uống rượu vừa hàn huyên, Chu Uyển Nhi cũng luôn tay
gắp những thứ cô bé thích cho vào miệng, trông cứ như là lâu lắm rồi
chưa được ăn một bữa như thế này, trông cô bé ăn thật khổ sở.
Chu Di Mộng đang cười bỗng buồn bã nói:
- Phó công tử xin đừng chê cười, để ta có thể tham gia khảo hạch Luyện
Lực Sĩ ở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ hội sở, chúng ta đã bán hết mọi tài sản mà cha ông để lại, tòa nhà mà công tử đến thăm khi nãy là thứ cuối cùng
chúng ta có thể đem bán, đứa em này của ta, …. Haiz, cũng không biết đã
bao lâu rồi ta chưa đưa nó ra ngoài đi ăn những đồ mà nó thích nữa.
Phó Thư Bảo chợt nhớ đến những lời Phương Tín nói với hắn, thuận miệng nói:
- Ta nghe Phương Tín nói, hình như Chu gia các người có chuyện với La
gia, bị La gia chèn ép, nên Chu gia các người mới rơi vào hoàn cảnh bi
đát này, phải không?
Vừa nghe đến La gia, trong đôi mắt Chu Di Mộng đã hiện lên tia lửa hận:
- Cái bọn La gia tự xưng là gia thế bậc nhất Tú Quốc chẳng qua là một
cái ổ chó nuôi toàn lũ bỉ ổi hèn hạ mà thôi, phụ thân ta đã tin lầm lão
thất phu La Nghiêm, bị hắn ta hãm hại nên mới rơi vào hoàn cảnh thê thảm ngày nay! Phụ thân ta còn chết thảm trong tay tên tiểu tử La Kiệt! Ta
hận, tuy ta và La gia có mối huyết hải thâm thù, nhưng lại không có cách nào báo thù được…
Lúc trước còn đang ăn ngon lành, nhưng khi nghe ca ca nhắc đến chuyện buồn của gia đình, trong đôi mắt to đẹp của
cô bé Chu Uyển Nhi bỗng đong đầy nước, trông như sắp khóc đến nơi vậy.
Nhưng Phó Thư Bảo chỉ nâng chén rượu trong tay lên uống cạn, không nói
thêm gì về chuyện này nữa. Mặc dù hắn và La gia cũng từng kết oán, cũng
muốn đối phó với lão già La Nghiêm, nhưng chuyện này không thể đem kể
bừa cho người khác nghe được.
Lưu Chuẩn nhìn Phó Thư Bảo, khóe miệng lại ẩn hiện nét cười:
- Phó công tử, có chuyện gì xin cứ nói ra, để mãi trong lòng chẳng phải khó chịu lắm sao?
Nhưng Phó Thư Bảo chỉ lắc đầu cười không đáp.
- Phó công tử, ta mời ngươi tới đây không đơn giản chỉ là để uống rượu thôi đâu.
Lưu Chuẩn bỗng nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói:
- Ngươi còn nhớ mười hai Luyện Lực Sĩ mà Long Điền phân hội trưởng đã nhắc tới chứ?
Trong lòng Phó Thư Bảo thấy thắt lại, mười hai Luyện Lực Sĩ đó đều là
những người hiếu trung với tên sư phụ thích chơi gái của hắn, hay nói
một cách khác, họ cũng đều là những người đứng cùng trận tuyến với hắn.
Trong mười hai Luyện Lực Sĩ đó, có 9 người là Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, còn 3 người là Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực, hắn nhìn Lưu Chuẩn một
cái, xét từ lực trường Linh Lực đang tỏa ra từ người hắn, có thể thấy
hắn là một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực, lẽ nào…
Lưu Chuẩn cười khà khà nói:
- Ta là một trong ba Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực đó, ta và Long Điền phân hội trưởng đều là tâm phúc của Tam vương tử điện hạ, qua Long Điền phân hội trưởng ta được biết Phó công tử vốn là ái đồ của Tam vương tử điện
hạ, khà khà, tính ra thì chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền mà,
phải không?
Ngừng lại một chút, rồi hắn lại tiếp:
- Thực ra số người mà Tam vương tử điện hạ chiêu mộ được ở Đế Quốc Luyện
Lực Sĩ Sở Hội đã không còn là 12 mà là 14 người rồi, trong đó có một
người là Nguyệt Thanh công tử, người cùng tham gia khảo hạch Luyện Lực
Sĩ với Phó công tử ấy, người còn lại thì, khà khà, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt đó.
Chu Di Mộng cũng gật đầu xác nhận với Phó Thư Bảo:
- Phó công tử, người đó chính là ta.
- Nếu tất cả chúng ta đều đã là người trên cùng một chiếc thuyền, thì ta cũng không cần phải giấu giếm làm gì.
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Thật không dám giấu, ta và La gia cũng kết thù kết oán khá nhiều, ta
còn đang muốn đối phó với con chó già La Nghiêm nữa kìa.
Chu Di Mộng ngây ra một lát rồi mới hắng giọng nói:
- Nếu vậy thì, chỉ cần Phó công tử có bất kì sai khiến gì, xin cứ dặn dò là được!
Phó Thư Bảo đáp:
- Đây không phải chuyện muốn làm là làm ngay được, chúng ta phải có một kế hoạch khả thi mới được.
- Kế hoạch?
Chu Uyển Nhi bỗng cười lanh lảnh nói:
- Phó đại ca, từ lúc 8 tuổi là đã bắt đầu lên kế hoạch để giết chết con rùa già La Nghiêm đó, nếu cần kế hoạch thì ta có đến mấy chục cái ấy.
Nếu lời nói này phát ra từ miệng Độc Âm Nhi, hoặc là phát ra từ miệng
của một nhà mưu lược nào đó, Phó Thư Bảo chắc chắn sẽ chẳng cảm thấy có
gì kì lạ, nhưng những lời ấy lại được một đứa trẻ mới khoảng 10 tuổi
thốt ra, thì hắn lại có một cảm nhận khác.
Không giống với
cảm nhận của người nghe, Chu Uyển Nhi biểu hiện ra sự tự tin già dặn hơn so với tuổi của cô bé, nó chững chạc nhìn lại Phó Thư Bảo và hỏi:
- Sao vậy, Phó đại ca, ngươi không tin ta sao?
- Ha ha, chuyện đó, thực ra ta…
Phó Thư Bảo ngượng ngập cười, thật ra, đúng là hắn không tin.
Lúc này Lưu Chuẩn mới cười nói:
- Phó công tử, ngươi đừng xem thường Uyển Nhi nhé, ta thấy nó từ nhỏ
tới lớn, nó là thần đồng nổi tiếng cả Kinh Thành đó, ba tuổi đã đọc
thuộc các loại sách vở, 4 tuổi đã biết làm thơ viết văn, 5 tuổi bắt đầu
tự học kinh doanh, lúc 6 tuổi thì đi theo cha nó đi gặp gỡ khắp nơi, đến lúc nó bảy tuổi thì đã biết tự mình gặp đối tác rồi, nếu không bị La
gia hãm hại, thì với tài năng đáng nể của Uyển Nhi thì chỉ trong vòng 20 năm Chu gia nhất định sẽ vượt qua La gia, trở thành thế gia bậc nhất Tú Quốc, e rằng cũng vì nguyên nhân này, nên La gia mới ra tay tàn độc như thế.
- Chuyện này… Là thật ư?
Phó Thư Bảo dường như không dám tin những gì mình vừa nghe được.
Chu Di Mộng thở dài đáp:
- Là thật đó, muội muội của ta quả đúng là thần đồng nổi tiếng khắp
Kinh Thành, ngay lúc này còn có người tới xin kết thông gia nữa, nhưng
ta luôn phải dùng lý do tuổi nó còn nhỏ để từ chối, nghĩ kĩ lại, những
người muốn nhận em gái ta làm con dâu mang về nuôi dưỡng chẳng phải vì
muốn lợi dụng tài hoa của nó để mang lợi ích đến cho gia tộc họ sao. Ta
hận, vì cự tuyệt những người tới xin kết thông gia, ta dường như đã đắc
tội với các danh môn vọng tộc khắp Kinh Thành này, thêm vào sự đàn áp
của lão già La Nghiêm đó, nên hai năm trước cho dù trong tay ta và em
gái có chút tiền, cũng không cách nào trở mình được.
Đúng là
có những việc không phải ta có tài có tiền là có thể đạt được mục đích,
chịu sự đàn áp của các danh môn vọng tộc trong đó có cả La gia, thì Chu
Uyển Nhi có tài hoa bằng trời cũng không thể cứu vãn nổi. Mặt khác,
huynh muội họ còn phải đề phòng những mối uy hiếp mới vì họ quá tài hoa, quá giỏi giang. Vì vậy họ mới đành phải bán nốt chút gia sản cuối cùng
để đặt cược vào buổi khảo hạch ở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Sở Hội.
Nhưng tuy đã hiểu rõ những nguyên do bên trong, Phó Thư Bảo vẫn chưa
thể tin hẳn một đứa trẻ mới 5 tuổi đã tự học kinh doanh, 7 tuổi đã tự
mình gặp đối tác. Thử tưởng tượng xem, một con cáo già trong kinh doanh
lại ngồi mặc cả mặc lẽ với một cô bé non nớt, nó sẽ là một cảnh tượng
hoang đường đến thế nào nhỉ?
- Vậy, Uyển Nhi muội, muội đã có cách gì để đối phó với La gia rồi? Chắc chắn các người cũng biết, bây
giờ La gia và Thanh Dật Vương Tước đã là người cùng phe, chuyện thoát
khỏi thế lực của Thanh Dật vương tước tạm chưa nói đến, chỉ riêng thế
lực của La gia thôi cũng đã khiến chúng ta khó mà cục cựa gì được
rồi.[/CHARGE]
Phó Thư Bảo dò hỏi.
Chu Uyển Nhi không buồn suy nghĩ mà nói luôn:
- Cây thối từ gốc, bắt giặc phải bắt vua trước. Nếu muốn thế lực của ta phát triển bằng với La gia hiện giờ, thì cũng chẳng cần đối phó với họ
làm gì nữa, vì đến lúc đó lão thất phu La Nghiêm chắc chắn đã chết già
rồi.
Dừng lại một chút, cô bé lại tiếp:
- Vì thế,
biện pháp tốt nhất và cũng là đơn giản nhất chính là giết luôn tên La
Nghiêm, nếu La Kiệt kế nhiệm làm gia chủ thì giết luôn La Kiệt, như thế, cùng với việc phân chia lợi ích gia tộc khổng lồ của bọn chúng, thì cả
nhà La gia nhất định sẽ rối như canh hẹ, tự họ sẽ chia rõ nội bộ, tất sẽ diệt vong.
Những lời nói của tiểu quỷ Uyển Nhi đã khiến Phó
Thư Bảo sững sỡ tại chỗ, trước đó hắn vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng
giờ thì chút nghi ngờ đó đã hoàn toàn biến mất. Thực ra, biện pháp mà
Chu Uyển Nhi vừa nói cũng chính là những gì hắn nghĩ trong lòng. Nếu
không vì nghĩ đến hai món đồ lấy ra từ Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các trên
người lão già La Nghiêm, thì hắn đã hành động như thế từ lâu rồi.
- Cuối cùng…
Chu Uyển Nhi bổ sung thêm một câu, vẫn cái giọng chững chạc như thế:
- Phó đại ca, sau này huynh đừng gọi ta là Uyển Nhi muội nữa, phải bỏ
chữ “muội” đi, ta thích huynh gọi ta là Uyển Nhi cô nương hơn.
Việc này… có quá sớm không?
- Ta biết Phó đại ca là người có tiền, trong tay cũng có người, chỉ
thiếu có một quân sư thôi, Uyển Nhi ta đành miễn cưỡng tự tiến cử vậy,
để ta đến làm quân sư cho huynh, như vậy cũng xem như là báo đâp ân đức
của huynh với ca ca ta.
Không nói những câu khiến người ta
kinh ngạc thì không chịu nổi hay sao ấy. Chu Uyển Nhi lại buông ra một
câu khiến người ta sửng sốt. Cô bé đó, mới mười tuổi mà đã muốn làm quân sư cho một thiếu gia!
Chu Di Mộng bỗng thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng nói:
- Uyển Nhi, không được vô lễ, muội cũng biết Phó công tử là ân nhân của huynh muội chúng ta, sao vẫn còn nói những lời vô lễ như vậy.
Lưu Chuẩn cũng nói:
- Đừng nói Phó công tử không đồng ý, nếu là ta ta cũng sẽ không đồng ý đâu, Uyển Nhi, đừng vậy thì hơn.
Chu Uyển Nhi nhìn hai người họ đầy uất ức, cuối cùng cô bé dùng đôi mắt to tròn ngời sáng đó nhìn sang Phó Thư Bảo đầy vẻ trông đợi.
- Ha ha, ai nói ta không đồng ý chứ?
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Người khác không dám dùng một quân sư 10 tuổi, nhưng ta thì dám, thực rat a không chỉ dám để muội làm quân sư cho ta, mà ta còn để muội làm
quản gia, quản lý tài sản cho ta nữa, bằng lòng chứ?
Lưu
Chuẩn và Chu Di Mộng cùng sững người tại chỗ. Trong mắt họ, Chu Uyển Nhi quả có tài hơn người, nhưng nếu so với những gian thương hay những nhà
mưu lược cáo già khác, thì cô bé vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm, có ai
lại bằng lòng mang tiền bạc của mình giao cho cô bé trông nom chứ? Cô bé ấy sao có thể đưa ra mưu lược kế sách gì trong trận chiến giành vương
vị hễ hở ra là mất mạng như chơi này được chứ?
- Những lời này là huynh nói đó nhé, không được hối hận đó, ta bằng lòng!
Chu Uyển Nhi cười giòn tan, nhanh miệng nói. Dù sao thì vẫn là một đứa trẻ, từ chuyện này cũng có thể thấy được điều đó.
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Vậy cứ quyết định thế đi, nếu đã là quản gia cho ta, đồng thời cũng
là quân sư của ta nữa, thì phải về ở chung với ta, việc này muội có ý
kiến gì không?
Chu Uyển Nhi trả lời dứt khoát:
- Đương nhiên ta không có ý kiến, thực ra thì ta và ca ca đã chẳng còn chỗ nào để ở nữa rồi.
Chu Di Mộng ngượng ngùng nói:
- Là thế này, sau khi bán căn nhà đó đi huynh muội ta vẫn sống trong
một lữ quán, nếu muội muội đã sống cùng Phó công tử, vậy thì ta cũng sẽ
cùng muội muội dọn về chỗ công tử vậy.
Chu Uyển Nhi cười nói:
- Vậy bây giờ hãy uống một ly để chúc mừng Uyển Nhi ta đã trở thành quản gia kiêm quân sư của Phó ca ca nào!
Chu Di Mộng mắng yêu nói:
- Nha đầu này, từng ấy tuổi mà dám uống rượu sao? Chúng ta uống rượu, còn muội dùng trà thay thế đi.
Cả nhóm cùng cười vang.
Tiệc rượu kết thúc, Lưu Chuẩn quay về Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở, Chu
Di Mộng và Chu Uyển Nhi thì theo Phó Thư Bảo về sứ quán Thánh Đóa Lan
Quốc.
Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã đều rất hiếu kỳ về cô bé quản
gia kiêm quân sư mà Phó Thư Bảo dẫn về, nên kéo Uyển Nhi ra tâm sự một
lát, vốn dĩ hai nàng cũng không tin Chu Uyển Nhi cũng lợi hại như Phó
Thư Bảo vậy, nhưng chuyện phiếm với cô bé một lát mới phát hiện ra rằng
Chu Uyển Nhi quả thật là một cô bé lanh lợi, thông minh nhanh nhạy,
không những có thể trả lời hết mọi câu hỏi, mà có những câu cô bé còn
đưa ra những kiến giải rất đặc biệt, khiến Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cứ
ngạc nhiên mãi.
Sở dĩ để Chu Uyển Nhi làm quân sư kiêm quản
gia, là vì nghĩ đến tài hoa tột bậc của cô bé, thử nghĩ xem, mười tuổi
đã thế này, thì sau khi cô bé lớn lên sẽ thế nào đây? Một kỳ nhân như
vậy không giữ lại bên mình sẽ là một tổn thất lớn, vì thế, Phó Thư Bảo
không hề nghĩ đến chuyện bây giờ cô bé có biểu hiện hơn người như thế
nào, mà xem đây là một sự đầu tư cho tương lai.
Mặt khác, với năng lực của Chu Uyển Nhi, cô bé quả thực có thể xử lý rất nhiều việc.
Hắn có ba đầu sáu tay đi nữa thì sức lực cũng có hạn, không thể phân
thân ra xử lý ngần ấy công việc, hơn nữa việc tu luyện lực lượng cũng là chuyện không thể nào bỏ qua được. Vì thế, giữ Chu Uyển Nhi lại bên mình lại là chuyện hay, cô bé sẽ giúp hắn giải quyết được khối việc.
Có Chu Uyển Nhi, ngay cả sứ quán cũng náo nhiệt hẳn lên. Độc Âm Nhi và
Chi Ni Nhã đặc biệt yêu thích Chu Uyển Nhi, xem ra còn thích thú nhiều
hơn so với Phó Thư Bảo, cả ngày cứ quấn lấy cô bé, quên cả chuyện quấn
chân Phó Thư Bảo luôn.
Phó Thư Bảo cũng chỉ mong có vậy, không có nữ nhân làm phiền, vừa vặn có thể xử lý việc của mình.
Trở về phòng, để Thanh Thủy ở ngoài cửa canh gác, không để cho bất kỳ
ai vào trong, rồi hắn đóng cửa chính cửa sổ và mang Thạch Hạch trong
Linh Vẫn Thạch ra.
Bỏ qua chuyện lão sư phụ hám gái, cóc ghẻ
lại muốn ăn thịt thiên nga, muốn tranh đoạt vương vị Tú Quốc sang một
bên, hắn để tâm nghĩ tới chuyện khác. Nếu Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở
quả thực có cơ hội để tiến vào Thần Vưc, thì Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của
hắn có thể giành được cơ hội đó không? Thần Vực là thứ gì được nhỉ?
Trong đầu hắn là vô số những tưởng tượng và mong chờ.
Nhưng Phó Thư Bảo biết rằng, bất kì lý tưởng nào cũng đều phải trả một cái gia tương đương mới có hy vọng thành hiện thực.
Vào lúc này, song chưởng của hắn đã đặt nhè nhẹ lên Thạch Hạch Linh Vẫn Thạch, hai ngọn Nguyên Tố Hỏa ngũ sắc được phóng thích đang tham lam
liến lên Hạch Thạch, vì thế, nguồn Linh Năng khổng lồ như thủy triều men theo hai cánh tay tiến vào trong cơ thể hắn, cuối cùng tại tụ lại trong đan điền…
Việc tu luyện lực lượng, mãi mãi không có điểm dừng.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, cùng với dòng chảy của nó, và cùng với tiến
độ luyện hóa Hạch Thạch Linh Năng kéo dài, trên người Phó Thư Bảo bỗng
xuất hiện Ngũ Sắc Huyền Quang.
Cường độ của Ngũ Sắc Huyền
Quang không quá mạnh, nó giống như ánh trăng mờ ảo năm màu đang trùm phủ khắp thân thể Phó Thư Bảo. Thật ra, nếu nhìn kĩ, Ngũ Sắc Huyền Quang
này có hình dạng giống như vỏ trứng gà, nó đang dần bọc kín Phó Thư Bảo
vào bên trong.
Nhưng, Phó Thư Bảo không hề hay biết những chuyện đang xảy ra.