Nhìn tiên huyết giống như suối phun ra chảy về một phía, đầu người dính
đầy cắt, tâm tình Phó Thư Bảo chấn động mạnh, lâm vào trạng thái suy
nghĩ kỳ quái.
- Ta... Làm chuyện gì?
Sau hồi lâu, Phó Thư Bảo mới thì thào thốt ra một câu như thế.
Quả thực thời gian Đồ Thổ hôn mê, hắn vốn có thể giết chết Đồ Thổ ngay tại
phủ Thành Chủ, mọi người bình thường sẽ làm như vậy, bởi vì như vậy tính mạo hiểm sẽ thấp nhất. Nhưng Phó Thư Bảo hắn không làm vậy, ngược lại
mạo hiểm mang Đồ Thổ đến mảnh sa mạc hoang vắng, đợi Đồ Thổ tỉnh lại,
đùa bỡn một hồi sau đó mới giết.
Lẽ nào muốn thưởng thức loại cầu xin tha thứ của ác đồ như Đồ Thồ trước khi chết sao?
Có thể khẳng định chính là, Phó Thư Bảo không phải loại người buồn chán
tới tình trạng này, lại càng không phải kẻ tâm lý biến thái, hắn làm như vậy, kỳ thực bởi có nguyên nhân mà ngay cả bản thân hắn cũng không rõ
ràng. Có thể nói là một loại hành động theo tiềm thức.
Trong khi
trầm tư, Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ tới Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh
Phong, nghĩ tới hắn và Tú Lý đào được một tầng hầm dưới lòng đất có trên trăm bộ hài cốt.
Trong mắt người đời, Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong là Tà Quân tà ác tới cực điểm, giết người vô số. Nhưng khi
phá bỏ tầng hầm dưới lòng đất, Phó Thư Bảo lại phát hiện bộ mặt thực của Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong, người hắn giết đều là ác đồ phạm tội lỗi không thể tha thứ, được ghi tên trong danh sách lưu lại làm kỷ
niệm. Hành động hắn làm kỳ thực chính là thay trời hành đạo, chỉ là
phương pháp thực hiện khiến thế nhân không thể chấp nhận được mà thôi,
hơn nữa hắn không nói rõ nguyên nhân, cho nên trong mắt thế nhân hắn đã
trở thành Tà Quân tà ác tới cực điểm.
- Như vậy xem ra, chuyện ta bây giờ vừa làm có gì khác Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong chứ?
Lẽ nào tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển cho nên ta cũng bị ảnh hưởng loại tâm tính này, biến thành hạng người giống như Luyện Thiên Quân Tà
Nguyệt Minh Phong?
Trong lòng Phó Thư Bảo cười khổ, không tránh khỏi cảm giác thăng hoa.
Vốn tồn tại cảm giác khó có thể tránh được, đó là bởi vì vừa rồi hắn không
thể khống chế cổ xung động khiến hắn làm như vậy. Cổ xung động kia chính là luồng máu giống như người trúng thất tình lục dục, mệt nhọc thì nằm
ngủ, đói bụng thì ăn cơm, mà khi đối mặt với ác đồ như Đồ Thổ, hắn liền
muốn giết! Hơn nữa còn là giết khi đối phương tỉnh táo.
Dòng máu
xung động kia giống như mầm mống mang theo bản chất tà ác, nó bây giờ là hạt mầm nằm trong vỏ cứng, thực sự không biết theo lực lượng tu vi được đề thăng nó sẽ phát triển thành dạng gì.
- Thật là... Chỉ cần ta không làm chuyện tình không có nhân tính, giết chết ác đồ chính là thay trời hành đạo, ta cần gì phải lo lắng?
Sau một hồi suy nghĩ, Phó Thư Bảo mới thoải mái nói. Hắn không phải loại người để tâm vào chuyện
nhỏ nhặt, hắn làm chuyện như vậy cũng không phải làm chuyện tà ác, thậm
chí có thể nói là chuyện rất có lợi đối với dân chúng Hậu Thổ Thành, cần gì phải vướng bận như vậy?
Sau khi nghĩ thông suốt, Phó Thư Bảo mang theo đầu Đồ Thổ chạy nhanh về phía Hạp Cốc Quan.
Các lộ cường đạo và thành vệ quân Hậu Thổ Thành đã ngưng chiến trước khi
bình minh chiếu xuống Hạp Cốc Quan, ba nghìn quân chủ lực của Đồ Thổ
phái tới khi gặp phải Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực Tiểu Thanh đã
định trước kết quả tan tác. Tiểu Thanh dọc đường truy sát, trên đại địa
hoang vu lưu lại ít nhất sáu trăm cỗ thi thể. Nơi nàng đi qua không nơi
nào không lưu lại thi thể không toàn thây, máu nhiễm đỏ mặt đất, giống
như Luyện Ngục thế gian.
Cuộc chiến tại nông trường và công
trường có chút kịch liệt, Đồ Thổ phái ra tổng cộng hơn một nghìn nhân mã tấn công nông trường và công trường. Nhưng những người này không phải
nhân mã chủ lực, sức chiến đấu rất bình thường, tuy rằng chiếm được ưu
thế đông người, nhưng từng đội từng đội quân trăm người của Phó Thư Bảo
đều là đội ngũ trải qua huấn luyện, đoàn kết tác chiến, công thủ nhiều
mặt. Chiến đấu hơn nửa đêm, ngoại trừ hơn mười người bị thương lại không ai mất mạng, nhưng đội đạo tặc tấn công nông trường và công trường bỏ
lại vô số thi thể, trước khi ánh bình minh chiếu sáng đã bỏ chạy tán
loạn.
Quay về Hạp Cốc Quan, Phó Thư Bảo lệnh Tiểu Thanh treo đầu Đồ Thổ lên tường thành Hậu Thổ Thành.
Thành vệ quân thủ thành mở mắt trừng trừng nhìn dáng người Tiểu Thanh uyển
chuyển huy động đôi cánh lực lượng từ trên trời giáng xuống, lại sững sờ nhìn nàng treo đầu thành chủ đại nhân xưa nay luôn luôn oai phong tại
nơi dễ nhìn thấy nhất trên cửa thành, sau cùng mở to mắt nhìn Tiểu Thanh bay đi. Toàn bộ quá trình không ai dám cử động, ngay cả khi Tiểu Thanh
bay đi, cũng không ai dám gỡ đầu Đồ Thổ xuống.
Đến khi đầu Đồ Thổ xuất hiện trên cửa thành, tin tức lan truyền khắp phủ Thành Chủ, đám
thị vệ trong phủ Thành Chủ đi tìm người lúc này mới phát hiện chuyện gì
xảy ra. Thi thể Đồ Thổ thực sự khỏi cần tìm, bởi tìm về cũng vô dụng,
đám nô bộc và bọn thị vệ trước kia hầu hạ Đồ Thổ đều cướp đoạt tài vật
trong phủ Thành Chủ, khiến gà bay chó sủa vô cùng hỗn loạn.
Cảnh tượng tại Hạp Cốc Quan lại hoàn toàn khác.
- Chiếc đèn lồng kia treo cao một chút, đúng, cao một chút.
Trong Hắc Thạch Thành, Đông Mai vừa cắn hạt dưa vừa chỉ huy người hầu mới làm việc.
- Đông Mai tiểu thư, như vậy được chứ?
Ngươi hầu mà Đông Mai chỉ đạo đã là lão đầu niên kỷ đầu năm mươi, nhưng xuất
phát từ mục đích nịnh bợ, hắn sử dụng ngôn ngữ cung kính gọi nàng là
tiểu thư.
- Ngày hôm nay là ngày nông trường và công trường chính thức khánh thành, thiếu gia muốn mở tiệc ăn mừng, làm thiếu gia nhà ta
cao hứng, thiếu gia sẽ thưởng tiền cho ngươi.
Vừa nói chuyện, vừa cắn hạt dưa, hạt dưa và đầu lưỡi phối hợp hoàn mỹ, không lưu lại cản
trở, trình độ cắn hạt dưa của Đông Mai quả thực đã đạt tới cảnh giới
khiến người ta ngưỡng vọng.
- Đông Mai tiểu thư, khà khà... Bất cứ chuyện gì, lão nô cũng nhất định tận tâm làm tốt.
Lão nô kia một lòng nịnh bợ Đông Mai, khom người giống như con tôm nói.
- Được, nhìn bộ dáng ngươi sợ hãi kìa, trước hết tiểu thư thưởng ngươi một chút chỗ tốt, đến đây nhận lấy hạt dưa.
- Ngươi từ nay là người của ta, sau này tại Hắc Thạch Thành Đông Mai ta
sẽ bảo vệ ngươi. Bây giờ chúng ta treo đèn lồng lên, sau đó ngươi vào
phòng bếp lấy ớt, tiếp đến rắc vào trong phòng Hoa Lan, đây chính là
nhiệm vụ đầu tiên, Hoa Lan chập tối hôm nay đắc tội với ta, hừ, trừng
trị nàng đi.
Lão nô kia ầm ầm quỳ xuống đất...
Trong đại
sảnh Hắc Thạch Thành, một đoàn nông phu và công nhân được triệu tập từ
nông trường và công trường tới giăng đèn kết hoa, sắp đặt ghế ngồi,
tràng cảnh vô cùng náo nhiệt. Ngồi trên ghế da hổ, Phó Thư Bảo rất kiên
trì lắng nghe hai nữ nhân ríu rít bên tai hắn.
- Ngươi làm sao có thể một mình tới Hậu Thổ Thành, lại dám mạo hiểm ám sát Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực như Đồ Thổ? Ngươi có nghĩ chúng ta rất lo lắng cho ngươi hay
không? Nếu như ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta làm sao có thể sống?
Độc Âm Nhi tức giận chằm chằm nhìn Phó Thư Bảo ngồi trên
ghế bộ dáng giống như đang ngủ, trong giọng nói của nàng tràn ngập mùi
vị trách mắng.
- Chưa chính thức kết hôn đã quản ta như vậy, sau này sinh hài tử, trở thành mẹ hài tử, vậy còn quản ta hơn nữa...
Sắc mặt tỉnh bơ không chút biến đổi, trong lòng Phó Thư Bảo lại thì thầm.
- Đúng rồi, tối hôm qua ta cũng rất lo lắng cho ngươi, Bảo ca, ngươi về sau nghìn vạn lần đừng mạo hiểm như thế.
Ngữ khí của Chi Ni Nhã tuy rất ôn hòa, nhưng tại chuyện này, nàng cũng đứng về phía Độc Âm Nhi chung sức trách mắng phu quân.
- Ài, ngay cả Chi Ni Nhã ôn nhu khả ái động lòng người cũng biến thành như vậy...
Trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi phiền muộn thốt lên một câu