Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 280: Thời khắc mạo hiểm



Phó Thư Bảo từ Luyện Trữ Vật Giới lấy ra sợi dây tằm màu bạc. Lúc đó tại tiểu đảo vô danh chiếm được rất nhiều dây tơ, Độc Âm Nhi tuy cầm đi một phần, nhưng vẫn còn lại một ít, hắn nối thành một sợi dây dài, độ dài kỳ thực theo như lời hắn nói, dài tám mươi thước. Bây giờ, cộng thêm sợi dây lông mao dài tổng cộng gần chín mươi thước, từ trên độ cao mười thước nhảy xuống đối với cường độ thân thể hắn bây giờ mà nói, cho dù không cần lực lượng Nguyên Tố Lực cũng có mức độ an toàn tương đối cao.

Tất cả chuẩn bị đã làm xong, chỉ còn chờ Hồ Nguyệt Thiền sử dụng bí thuật hồ tộc tạo ra ảo giác dụ dỗ Viêm Hỏa Linh Tham công kích.

Hồ Nguyệt Thiền đứng bên cạnh vách núi, dưới chân nàng chính là Viêm Hỏa Linh Tham bị vây giữa dòng sông nham thạch.

Hồ tộc nắm giữ bí thuật quỷ dị tạo ảo giác mê hoặc nhân tâm thậm chí khống chế nhân tâm, không phải đồng loại hồ tộc rất khó biết được, cũng ít người nhìn thấy, cho nên, Hồ Nguyệt Thiền bây giờ khiến Phó Thư Bảo cảm giác vô cùng kỳ lạ. Sau khi hắn thắt đầu sợi dây vào một tảng đá liền tỉ mỉ quan sát Hồ Nguyệt Thiền.

Đôi tay Hồ Nguyệt Thiền nhẹ nhàng vũ động, vòng eo của nàng giống vậy chậm rãi đong đưa, giống như cành cây lung lay trong gió. Bây giờ trông thấy bóng lưng của nàng, bên hông có một chiếc khăn mặt che lấp nhưng buộc thắt lại khiến cặp mông trắng ngần hầu như hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, nhộn nhào một mảnh tuyết trắng, đẫy đà và cuộn sóng mê người đập vào mắt Phó Thư Bảo.

Ảo giác còn chưa sản sinh, nhưng Phó Thư Bảo nhìn cặp mông tuyết trắng đã ý loạn thần mê.

- Lúc này không thể phân tâm, nếu không sẽ gặp hiểm họa chết người.

Cảm giác mê loạn truyền tới, trong lòng Phó Thư Bảo kinh hãi, cảm giác đau đớn truyền tới khiến tâm tình hắn mới thanh tỉnh trở lại. Lúc này, hắn đã mơ hồ cảm thấy trên thân thể Hồ Nguyệt Thiền phóng xuất ra một loại lực tràng quỷ dị.

Đặt mình trong lực tràng, rất dễ khiến người ta sản sinh cảm giác mê loạn và buồn ngủ, mặt khác, đối với phương diện truy cầu dục vọng cũng vô cùng cường liệt.

- Quả nhiên lợi hại, nếu như bí thuật như vậy nhằm vào ta, trong tình huống bất ngờ ta hơn phân nửa khó có may mắn tránh khỏi, xem ra phải phòng bị nhiều hơn mới được.

Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm nói.

Từ động tác nhảy múa tuyệt vời, thân thể Hồ Nguyệt Thiền phóng ra lực tràng quỷ dị càng lúc càng mạnh, không khí xung quanh sản sinh một chút biến hóa kỳ diệu.

- Huyễn do tâm sinh, phi điểu chi kích!

Một tiếng quát lớn giống như mộng ảo, đôi tay Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên vung lên, trong nháy mắt, trong hư không liền xuất hiện một con phi điểu trắng như tuyết, vù vù bay về phía Viêm Hỏa Linh Tham.

- Trời, nó làm sao có thể đến đây?

Phó Thư Bảo chứng kiến ảo giác sản sinh khiến lòng hắn thất kinh, biết rõ phi điểu bạch sắc là ảo giác Hồ Nguyệt Thiền tạo ra, là giả, nhưng hai mắt hắn cố chấp mách bảo hắn đó là thực.

- Nhanh lên! Năng lực của ta không thể duy trì lâu!

Thanh âm Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên truyền đến.

Phó Thư Bảo lúc này mới khôi phục tinh thần, bước nhanh vọt tới bên cạnh vách núi, nắm lấy dây thừng thuận thế trượt xuống phía dưới. Từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng thấy phi điểu bạch sắc lượn quanh Viêm Hỏa Linh Tham, còn Viêm Hỏa Linh Tham cũng áp dụng hành động tự vệ, thỉnh thoảng phun ra một đạo hỏa diễm vô sắc bắn về phía phi điểu.

Dưới sự điều khiển của Hồ Nguyệt Thiền, phi điểu không biết mệt mỏi từ trên cao lao xuống sau đó tránh né, thủy chung không nhào vào phạm vi công kích của Viêm Hỏa Linh Tham, rồi lại kiềm chế động tác công kích của Viêm Hỏa Linh Tham.

Nắm giữ linh trí nhân loại, khiến Viêm Hỏa Linh Tham có mỹ danh Linh Vẫn Thạch thực vật giới, nhưng vì nguyên nhân này, nó lại không cách nào tránh né dụ hoặc bởi ảo giác hồ tộc sản sinh mà những thực vật khác không gặp phải.

Ngay khi ảo giác phi điểu và Viêm Hỏa Linh Tham triển khai công kích, Phó Thư Bảo chỉ còn cách dòng dung nham hơn mười thước, dòng dung nham phía dưới chậm rãi chảy xuôi thỉnh thoảng toát ra sóng khí nóng rực, nhiệt độ cực cao khiến Phó Thư Bảo cảm giác choáng váng.

Hít một hơi thật sâu, sau khi gắng sức gạt bỏ sự hỗn loạn, Phó Thư Bảo đột nhiên buông tay khỏi sợi dây, trực tiếp nhảy xuống Hỏa Kim Thạch phía dưới.

Rắc rắc! Hai chân chuẩn xác đáp lên Hỏa Kim Thạch, nhất thời, một cổ sóng khí rực nóng từ dưới chân bốc lên, Phó Thư Bảo suýt nữa ngã quỵ xuống phía dưới. Không hề vận dụng lực lượng Nguyên Tố Lực, Viêm Hỏa Linh Tham gần trong gang tấc dường như không phát hiện hắn, vẫn một mức công kích phi điểu bạch sắc. Cành và lá Viêm Hỏa Linh Tham lúc này phóng ra sóng khí rực nóng dường như có thể hòa tan sắt thép thiêu đốt khiến làn da người phát sinh cảm giác đau đớn!

- Hô!

Sau khi ổn định thân hình, Phó Thư Bảo đột nhiên dùng một chưởng đập vào Hỏa Kim Thạch. Lực lượng Nguyên Tố Lực trong nháy mắt bạo phát, tác dụng xung quanh Viêm Hỏa Linh Tham, thoáng chốc Hỏa Kim Thạch giống như thủy dịch tràn ra!

Kỳ thực, Viêm Hỏa Linh Tham sở hữu trí tuệ nhân loại cũng có mức độ nhất định, tại một số phương diện sở hữu linh trí nhân loại, tuyệt đại bộ phận thuộc về thực vật, đột nhiên phát sinh biến hóa nó tự nhiên không kịp phản ứng, tới khi nó nhận thấy Phó Thư Bảo đi đến bên cạnh vận dụng lực lượng Nguyên Tố Lực phân giải Hỏa Kim Thạch nó ký sinh thì đã quá muộn.

Ngay khi Viêm Hỏa Linh Tham buông tha công kích phi điểu ảo giác, ngược lại công kích Phó Thư Bảo, Phó Thư Bảo nhanh chóng dùng sợi dây lông mao dài một thước buộc lấy gốc nó, thoáng chốc rút ra. Vừa rời khỏi Hỏa Kim Thạch, Viêm Hỏa Linh Tham nhất thời mất đi năng lực không thể tiến hành công kích. Trạng thái của nó bây giờ chẳng khác nào cá rời khỏi nước.

- Ha ha, Thành công rồi!

Nhìn Viêm Hỏa Linh Tham, Phó Thư Bảo hài lòng phá lên cười.

- Mau đưa nó cho ta!

Trên vách núi, Hồ Nguyệt Thiền sốt ruột nói.

Từ dưới nhìn lên, rõ ràng có thể nhìn thấy Hồ Nguyệt Thiền đứng bên cạnh vách núi, tư thế từ dưới nhìn lên, cảnh xuân dưới lớp khăn mặt kia liền không còn xót lại chút gì. Đó chính là tiểu lão hổ không lông.

Phó Thư Bảo lại ngồi xổm xuống, dùng lực lượng Nguyên Tố Lực nhanh chóng cắt vài miếng Hỏa Kim Thạch cất vào Luyện Trữ Vật Giới.

- Ngươi ở đó làm gì a? Không mau rời đi, Hỏa Kim Thạch mất đi Viêm Hỏa Linh Tham rất nhanh sẽ bị hòa tan!

Thanh âm Hồ Nguyệt Thiền lại truyền tới.

Lúc này Phó Thư Bảo cũng cảm thấy Hỏa Kim Thạch dưới chân bắt đầu trở nên mềm mại, từ từ chìm xuống, lúc này hắn mới mạnh mẽ nhún chân nhảy vọt lên phía trên, nắm lấy đầu sợi dây lông mao rời khỏi Hỏa Kim Thạch.

Hỏa Kim Thạch từ từ chìm xuống phía dưới, ục ục...bọt khí trên dòng sông dung nham nhất thời bốc lên.

Bất quá, Luyện Trữ Vật Giới của Phó Thư Bảo là không gian dị thứ, trong không gian trữ vật tất cả đều tĩnh, vĩnh viễn không đổi, cho nên Hỏa Kim Thạch hắn vừa cắt vĩnh viễn bị vây trong trạng thái đông cứng, khi cần dùng đến liền có thể lấy ra.

Nó cũng là linh tài phẩm chất cực cao, lại là linh tài nguyên tố hỏa hiếm có, Phó Thư Bảo tiện tay cắt vài miếng lưu lại sau này sử dụng cũng là chuyện bình thường. Lúc này tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng thu hoạch rất đáng giá.

Nắm lấy sợi dây leo lên phía trên, cự ly một trăm thước đối với Phó Thư Bảo mà nói, chỉ là khoảng cách trong tích tắc có thể vượt qua. Bất quá, hắn lại vô cùng thong thả.

- Ngươi cười cái gì? Mau đưa Viêm Hỏa Linh Tham cho ta!

Hồ Nguyệt Thiền bây giờ đã chuyển qua chỗ khác, trên tay nàng rõ ràng đang cầm một thanh đoản kiếm sáng loáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.