Hai tỷ muội Thập Thất và Thập Tứ phối hợp vô cùng hoàn mỹ, khiến Phó Thư Bảo càng đánh càng kinh hãi. Hắn dựa vào sự sắc bén, chém sắt như chém bùn của xà nha song kiếm mới miễn cưỡng chống lại được công kích như mưa bão của hai tỷ muội này. Chẳng qua hắn cũng phải trả một cái giá nhất định. Trên người hắn đã có thêm ba vết kiếm, nếu không phải có nhuyễn giáp da rắn bảo vệ thì e rằng đã bị trọng thương ngã xuống đất rồi.
Chẳng qua thế công như lôi đình của hai tỷ muội này, bởi thương thế trên người nên cũng suy sụp rất nhanh.
Thế tiến công chậm lại, Phó Thư Bảo lập tức triển khai phản kích.
- Ngã xuống đi!
Một kiếm đánh rơi chiến chùy tinh cương của Thập Tứ, Phó Thư Bảo liền đánh vào bụng nàng.
Trên người vốn đã có nội thương, hơn nữa vừa rồi công kích quá mạnh mẽ, giờ trúng đòn, Thập Tứ hừ một tiếng liền ngã xuống đất, không thể bò dậy được nữa.
- Tỷ tỷ!
Kêu lên một tiếng bi thiết, Thập Thất bay vọt tới.
Lách người tới chặn lại, Phó Thư Bảo vung lưng kiếm chém lên lưng Thập Thất. Thập Thất cũng ầm ầm ngã xuống, không bò lên được nữa.
Trận quyết đấu thứ ba cũng kết thúc.
Tiếng hoan hô truyền từ trong Hắc Thạch Thành bảo ra, trong đó vui vẻ và lớn tiếng nhất là bốn nữ bộc Đông Mai, Xuân Lan. Theo bọn họ thấy, thiếu gia suy nhược ngày xưa đã thoát thai hoán cốt, biến thành cường giả uy phong tám mặt rồi.
Chẳng qua Phó Thư Bảo lại không có chút tâm tư vui vẻ. Mặc dù hắn chiến thắng nhưng trên người bị tỷ muội sát thủ này chém trúng bốn kiếm, nếu không mặc nhuyễn giáp da rắn thì hẳn đã là phía bị thua rồi.
- Xem ra ta còn phải tiến bộ nữa. Trình độ thực chiến như vậy, chưa lấy được Thiên Lạc Đan thì đã bị giết chết rồi.
Phó Thư Bảo thầm cảm thán một tiếng, cũng không hài lòng với kết quả như thế.
Thật ra hắn yêu cầu với bản thân rất hà khắc rồi. Phải biết rằng hai tỷ muội Thập Thất và Thập Tứ liên thủ, cho dù Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực cũng có thể bị giết. Hắn có thể làm tới mức này đã là mạnh mẽ phi thường rồi
o0o
Đèn dầu im lặng cháy, ánh lửa bập bùng, bóng đèn nhảy múa trên tường.
Trên bàn đầy cả một đống giấy tờ ghi chép.
Sau khi kết thúc quyết đấu, Phó Thư Bảo liền tiến vào trong thư phòng của hắn, ghi lại hết cả quá trình quyết đấu. Trong đó phần lớn đều là Sát Kiếm Thuật của Thập Thất và Thập Tứ. Hắn phân tích rõ kỹ xảo của từng cá nhân và kỹ xảo hợp kích. Mỗi chỗ quan trọng hắn đều dùng hình ảnh và văn tự ghi chép lại.
Sau khi sửa sang và kết hợp tình huống chiến đấu thật, Phó Thư Bảo đã thu được kết quả rất đáng buồn lòng, đó là kỹ năng chiến đấu của hắn không hoàn thiện. Khi đối mặt với đối thủ ngang cấp hoặc cấp thấp hơn thì hắn có thể thắng dễ dàng. Nhưng nếu gặp phải đối thủ cao cấp thì trong lúc nguy cơ sinh tử, hắn căn bản không thể chiến thắng.
Tổng kết lại, bây giờ kỹ năng chiến đấu của hắn trước mặt một số cao thủ chỉ có thể xem là dưới trung bình.
Uy lực của Thiết Sa Quyền đúng là rất lớn, chiên thức tiến công và phong thủ lại đơn giản, trước mặt đối thủ mạnh hơn, một kích không thể tạo thành hiệu quả là hắn sẽ rơi vào thế bị động ngay. Nếu muốn thay đổi điểm này thì hắn cần kỹ năng chiến đấu cao cấp hơn nữa.
Tú Lý từng đưa cho hắn xem qua một số đấu kỹ tương đối ưu tú, sau khi dung nhập và sửa sang Thiết Sa Quyền thì đã không còn giá trị nữa. Nhưng giờ ở một nơi xa xôi như Hậu Thổ Thành, đi đâu mà tìm được đấu kỹ càng cao cấp hơn để học đây?
- Hoặc là ta cần phải thay máu cho Thiết Sa Quyền, dùng phương thức của ta khiến nó mạnh hơn chăng?
Nhìn một tập hình vẽ và chú giải dầy cộp, Phó Thư Bảo âm thầm suy nghĩ.
Hiện giờ sau khi hấp thu tinh túy của Viêm Hỏa Linh Tham, nắm tay của hắn khi đánh ra sẽ phát sinh uy thế như thiêu đốt. Nếu như muốn tăng cường thì đây chính là một lựa chọn không tệ. Chẳng qua chỉ có tinh túy của hỏa diễm thì vẫn chưa đủ.
- Hỏa Nguyên Tố là linh tài cực đoan. Viêm Hỏa Linh Tham ẩn chứa tinh túy của hỏa diễm. Như thế bốn loại linh tài cực đoan khác tất nhiên cũng phải ẩn chứa tinh túy của mộc, thủy, thổ và kim, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ta có thể luyện hóa được. Nếu như ta có thể tìm được bốn loại linh tài Nguyên Tố cực đoan khác, luyện hóa tinh túy Nguyên Tố trong đó thì Thiết Sa Quyền của ta sẽ biến thành một môn quyền pháp cực kỳ lợi hại... Ôi, nhưng nghĩ sao hay quá. Thu được Viêm Hỏa Linh Tham đã là một chuyện may mắn như dẫm phải cứt chó rồi. Bốn loại tài liệu Nguyên Tố cực đoan khác có thể dễ tìm thấy như vậy sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài cười khổ. Thu thập ghi chép chiến đấu lại, Phó Thư Bảo mới đi ra khỏi cửa.
Người Hắc Thạch Thành bảo cũng không bởi trận quyết đấu của Phó Thư Bảo mà có gì khác thường. Sáu chiến đội vẫn làm chuyện của bọn họ, bảo vệ cửa khẩu, nông trường và mạch khoáng, nếu không thì thay phiên tiến hành huấn luyện. Phó Thư Bảo sau khi đi đến giáo trường, thấy đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Âm Nhi đang tiến hành huấn luyện. Những nam nhân đến từ Độc Lang Tộc đều hô to vang trời, quyền tới cước đi, đao kiếm va chạm, không ra vẻ nửa điểm. Cảnh tượng cực kỳ kích thích.
Dẫn đội đi huấn luyện tất nhiên là Độc Âm Nhi. Cả người Độc ma nữ bừng bừng anh tư, chỉ huy huấn luyện có khí độ bất phàm, lại có vận vị rất riêng.
Phó Thư Bảo không muốn quấy nhiễu đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Lang Tộc huấn luyện, trong chớp mắt đã chuồn ra ngoài. Hắn đi ra khỏi cửa không bao lâu, Thanh Thủy ở trên trạm gác cao nhất của Hắc Thạch Thành bảo đột nhiên phóng xuống, đi xa xa phía sau, đóng vai trò của thị vệ.
Nông phu tại nông trường đang bận rộn, đại đội thợ khéo của Lưu Chuẩn cũng đang theo phương thức được hắn truyền thụ để ghép Huyễn Tâm Bồ Đào. Chẳng qua đi một vòng khắp nông trường, Phó Thư Bảo cũng không thấy Lưu Chuẩn đâu cả.
Tất cả mọi thứ trên nông trường đều vận hành bình thường. Mạ non lên nhanh kinh người, mà Huyễn Tâm Bồ Đào cũng phát triển nhanh chóng, không có việc gì khiến hắn phải quan tâm. Tự mình đi đến lán cỏ, tiến hành bồi dưỡng cây Huyễn Tâm Bồ Đào con một lần nữa, hắn lại đi đến mỏ khoáng.
Nông trường giao cho Lưu Chuẩn phụ trách, đó là vì nông trường có một số kỹ thuật cần có thợ khéo mới hoàn thành được. Mỏ khoáng giao cho Đế Thiếu Vũ và chiến đội của hắn phụ trách. Đế Thiếu Vũ có sở trường dã luyện và chế tạo vũ khí, điểm này dùng tới là phù hợp.
Còn chưa tới mỏ khoáng, từ phía xa nhìn lại đã thấy các công nhân nơi này đang bận rộn, gõ đá phát ra những tiếng đinh đinh đông đông không ngừng. Phía dưới mỏ khoáng là một sơn cốc bằng phẳng. Một đám công nhân dưới sự chỉ huy của Đế Thiếu Vũ đang dùng các loại quặng kim loại chế tạo vũ khí. Nơi này cũng rất náo nhiệt, trông vô cùng bận rộn.
- Cũng không cần ta quan tâm. Ta đi làm chuyện của mình thôi.
Phó Thư Bảo cảm thấy rất thoải mái, vì vậy quay người trở về Hắc Thạch Thành bảo.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất đối với hắn chính là hấp thu luyện hóa toàn bộ hỏa tinh túy ẩn chứa trong Viêm Hỏa Linh Tham.
Hỏa tinh túy ẩn chứa trong Viêm Hỏa Linh Tham gồm có sáu tia nhỏ như tơ máu. Hắn hấp thu liên tục một phần mười sợi tơ đã khiến nắm quyền của hắn mạnh mẽ như vậy, nếu hấp thu và luyện hóa toàn bộ thì sẽ đạt tới cảnh giới gì chứ?
Đây là một chuyện đáng chờ mong phi thường.
Đi về phía hầm băng, không ngờ lại đụng ngay phải Luyện Thiên Thử. Mà kỳ quái chính là trong vuốt chuột của nó lại đang nắm một gốc cỏ. Cây cỏ này kỳ lạ phi thường, mỗi lá đều trắng như tuyết, ẩn hiện một cảm giác long lanh phát sáng.
Suy nghĩ một chút, Phó Thư Bảo vẫn không nhớ ra đã từng thấy loại cỏ như vậy ở đâu, không khỏi kỳ quái hỏi:
- Luyện lão, trong tay ngươi là thứ gì vậy?
- Đây là Huyền Băng Thảo, hiếm thấy phi thường. Chẳng qua lần trước chúng ta tới Băng Nguyên Đảo đã cướp được một gốc, ta cố ý tới phòng tài liệu lấy ra cho chủ nhân đấy.
Luyện Thiên Thử nói, sau đó lại đưa cây Huyền Bằng Thảo này trôi nổi nhẹ nhành như lông về phía Phó Thư Bảo.
Chụp lấy Huyền Băng Thảo, cảm thấy trong tay mát lạnh, trong lòng Phó Thư Bảo lại càng kỳ quái:
- Ta dùng Huyền Băng Thảo này làm gì bây giờ?
Luyện Thiên Thử nói:
- Chủ nhân là người trong cuộc nên không biết. Ta nhìn thấy ngươi quyết đấu với hai nữ sát thủ kia, ra quyền lại có nhiệt khí liền biết ngươi đã tìm ra biện pháp hấp thụ hỏa tinh túy rồi, hơn nữa cũng đã hấp thụ thành công một bộ phận rồi. Với tính chất cực đoan của Viêm Hỏa Linh Tham, vậy quá trình luyện hóa này sẽ khó chịu phi thường, lượng hấp thụ cũng ít phi thường. Mà có cây Huyền Băng Thảo này có thể trợ giúp chủ nhân giảm thống khổ, đề cao lượng hấp thu.
Phó Thư Bảo cười ha hả nói:
- Đa tạ tấm lòng của Luyện lão rồi. Chẳng qua không biết thứ này phải dùng như thế nào đây?
Đúng là người trong cuộc không hiểu. Vừa cầm Huyền Băng Thảo này, thấy cảm giác lạnh ngắt truyền ra từ nó, đáng ra hắn phải nghĩ tới tác dụng của nó mới đúng.
Luyện Thiên Thử nói:
- Cứ ăn vào là được. Nhưng thứ này không thể ăn nhiều, một lần nhiều nhất chỉ được ăn một lá, rễ và thân cũng phải chia ra mà ăn. Nếu ăn nhiều quá sẽ có thể đông cứng nội tạng của chủ nhân đó.
Phó Thư Bảo gật gật đầu:
- Ta biết rồi, Luyện lão.
Luyện Thiên Thử lại nói:
- Ta cũng đã xem qua cây Viêm Hỏa Linh Tham kia rồi, bên trong tổng cộng có sáu điểm hỏa tinh túy. Một gốc Huyền Băng Thảo này khẳng định là không đủ, cho nên ta còn muốn tìm một gốc nữa về cho chủ nhân. Thời gian này ta rời khỏi Hắc Thạch Thành bảo một chút.
Phó Thư Bảo nói:
- Thứ này hiếm có như vậy, Luyện lão đi đâu tìm được chứ? Nếu có nguy hiểm thì thôi đừng đi, chậm với khó chịu một chút cũng không sao đâu.
Luyện Thiên Thử nói:
- Chủ nhân nghĩ là thời gian của ngươi có nhiều lắm sao? Mạc Khinh Vân và Tử Đảo Mật Nhân Xã không phải loại bình thường. Ta đã quyết định rồi, chủ nhân chờ tin của ta đi. Ta sẽ về rất nhanh thôi.
Nói đi là đi, Phó Thư Bảo còn chưa kịp dặn dò gì thì thân ảnh Luyện Thiên Thử đã biến mất trước mắt hắn.
Chuột có đường chuột, càng huống chi Luyện Thiên Thử là Luyện Thú Thử do Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong chế ra chứ? Nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng Phó Thư Bảo cũng ít đi vài phần.
Từ cửa vào trên mặt đất đi xuống, đi một đoạn là tới cửa nhà ngục dưới lòng đất. Nhìn thấy cánh cửa thép thật lớn đang mở rộng. Chiến sĩ Độc Lang tộc vốn đứng ở đó giờ đã đổi thành Hồng Giáp Thị Vệ của Chi Ni Nhã rồi.
- Chào cô gia.
Mấy nữ thị vệ chào vang, khuôn mặt cũng lộ vẻ tươi cười khiến người ta có cảm giác ái muội.
Hồng Giáp Thị Vệ là thị vệ cận thân của Chi Ni Nhã, có thân phận đặc thù. Bởi vì quan hệ giữa hắn và Chi Ni Nhã cho nên hiển nhiên không gọi hắn là thiếu gia mà gọi là cô gia. Điểm này cũng không phải hiện tượng gì đặc biệt trong Hắc Thạch Thành bảo.
- Sao cửa lại mở thế này?
Vốn nhìn thấy cửa mở rộng thì Phó Thư Bảo còn hơi lo tới tình huống phía dưới địa lao, nhưng thấy bốn nữ Hồng Giáp Thị Vệ vẫn đứng yên lành ở cửa, rõ là vô sự nên hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
- Hả, là thế này, bởi vì Lưu Chuẩn đại đội trưởng đang ở bên trong.
Một thị vệ trong đám Hồng Giáp Thị Vệ đáp.
- Lưu Chuẩn đang làm gì bên trong chứ?
Phó Thư Bảo lại càng thấy kỳ quái hơn.
Mấy Hồng Giáp Thị Vệ lại cười, nói:
- Cô gia, chúng ta không biết đại đội trưởng Lưu Chuẩn đang làm gì bên trong đâu. Người đi xem một chút không phải sẽ biết rồi sao?
Đám nữ thị vệ bên cạnh Chi Ni Nhã thích nhất là vừa cười vừa nói chuyện với Phó Thư Bảo như thế này.
Phó Thư Bảo lúc này mới tiến vào trong cửa lớn.
Không có tình huống gì đặc biệt. Chỉ thấy Lưu Chuẩn đứng ở giữa phòng giam Thập Thất và Thập Tứ, đang nói chuyện gì đó với hai nữ sát thủ. Nhìn thấy hắn tiến vào, sắc mặt Lưu Chuẩn hơi thay đổi, có vẻ hơi ngượng ngùng, xoay người đi về phía hắn.
- Thiếu gia, ha ha, ta...
Lưu Chuẩn dường như muốn giải thích gì đó nhưng lời tới miệng lại không nói ra nổi.
Phó Thư Bảo nhìn thần sắc kỳ quái của Lưu Chuẩn, lại nhìn Thập Thất và Thập Tứ đang lạnh lùng liếc mình, đột nhiên hiểu rõ một chút, cười nói:
- Lưu Chuẩn đại ca, ngươi tới đây làm gì thế?
- Không làm gì cả, chỉ là... Không phải chuyện xấu thôi.
Lưu Chuẩn bối rối nói.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Không có khả năng chứ. Không làm gì thì sao ngươi lại tới đây?
- Ta... Tới xem vết thương của hai tỷ muội bọn họ, đưa cho bọn họ ít thuốc chữa thương. Không có gì cả, chuyện này hoàn toàn là xuất phát từ... Tấm lòng hiệp nghĩa. Đúng, chính là tấm lòng hiệp nghĩa.
Lưu Chuẩn nói năng đã hơi lộn xộn.
Trong lòng Phó Thư Bảo lại càng rõ ràng, đi đến nói nhỏ:
- Lưu Chuẩn đại ca, không phải ngươi thích hai tỷ muội sát thủ này đấy chứ?
- Chuyện này...
- Đừng xấu hổ mà. Nói ra đi. Có khi ta lại giúp được gì thì sao?
Phó Thư Bảo xúi dục.
Lúc này Lưu Chuẩn mới thở dài một hơi, sắc mặt ngượng ngùng nói:
- Sau khi quyết đấu với ngươi, phong tư của hai tỷ muội bọn họ đã đả động ta. Hơn nữa tình cảm hai tỷ muội bọn họ rất sâu, tình nguyện chết thay đối phương. Lưu Chuẩn tôn kính nhất là những nữ nhân trọng nghĩa như thế, cho nên, cho nên... Ta thừa nhận là ta thích hai tỷ muội sát thủ nọ. Chẳng qua bọn họ giống như hai ngọn núi băng, ta tới hồi lâu nhưng vẫn chưa đả động được nội tâm bọn họ.
- Thế là tốt rồi. Ta lại hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thực sự thích bọn họ sao?
Phó Thư Bảo nói.
Lưu Chuẩn gật đầu.
- Ta đã hơn ba mươi rồi. Tuổi này còn chưa lấy vợ sinh con, thế đã là bất hiếu với cha mẹ rồi. Cho nên cũng đã muốn giải quyết sớm việc này, nhưng lại chưa tìm được đối thủ yêu thích. Bây giờ thật vất vả mới tìm được rồi, nhưng tình huống lại như thế này, ôi...
- Yên tâm đi. Ta cũng muốn giúp cho câu chuyện vừa thấy đã yêu. Để về ta dạy ngươi vài chiêu.
Phó Thư Bảo nói nhỏ.
- Hả. Cám ơn thiếu gia!
Sắc mặt Lưu Chuẩn lập tức vui vẻ hẳn. Trong mắt hắn, thiếu gia chính là chuyên gia ở phương diện này. Có hắn chỉ điểm, vậy không phải sẽ lập tức tới tay, cởi áo lên giường luôn sao?
- Chẳng qua chuyện này cũng không phải gấp gáp lắm, ngươi đi về trước đi. Cũng không thể vì chuyện lấy vợ sinh con mà bỏ lỡ chuyện ở nông trường được.
- Vâng thưa thiếu gia, ta đi ngay.
Lưu Chuẩn cũng sảng khoái, vui vẻ ra về.
Trong lòng Phó Thư Bảo lại cười khổ.
Chuyện này gọi là cái gì đây?
Vô duyên vô cớ, vừa gặp đã yêu. Lại đi yêu một đôi tỷ muội sát thủ song sinh. Nếu có một ngày, hai tỷ muội nọ nổi ghen hoặc là bất mãn gì đó, xiên một đao vào giữa hai đùi Lưu Chuẩn, vậy không phải là bi kịch to lớn đã xảy ra rồi sao?