Không xa nơi đó có một khối nham thạch màu đen đứng lẻ loi trên một sườn núi bằng phẳng. Mặt đất dưới chân không phải là bùn đất và nham thạch nữa mà là quặng thép, thuần túy là thép! Nó đen tới phát sáng, mật độ lớn không cách nào tưởng tượng được. Cả một vùng đất thế này, người bình thường căn bản không thể bước đi như thường được. Hai người bọn họ đều có tu vi lực lượng không tầm thường, di chuyển trên đó cũng giống như đang vác vật nặng ngàn cân, đi mà hai đùi run lên!
- Đó là... Kim Ti Hồ Lô sao?
Hồ Nguyệt Thiền cũng nhìn thấy khối nham thạch kỳ lạ kia nhưng nó lại hình tròn, giống như một quả trứng ngỗng thật lớn, đâu có phải hồ lô gì đâu.
- Đó chính là Kim Ti Hồ Lô rồi.
Trong kích động, Phó Thư Bảo nuốt nước bọt ực một cái.
- Nhưng nó có hình hồ lô đâu?
- Ngươi nhìn chỉ là vỏ của nó thôi. Nó có linh tính, biết hôm nay gặp nguy hiểm, hơn nữa hai lần ta vờ bắt linh năng của nó, nó đã sớm tiến hành từ bảo vệ rồi. Phá tầng vỏ này ra là chúng ta có thể thấy Kim Ti Hồ Lô rồi.
Phó Thư Bảo nói rất khẳng định.
- Phá ra? Phá ra thế nào chứ?
- Hiện tại ta còn chưa biết nhưng ta cứ hái nó xuống rồi nói có được không?
Phó Thư Bảo cười cười, bước chân rốt cục đã tới cạnh tảng nham thạch hình tròn kia, đặt Luyện Thiên Trữ Vật Giới tới, khởi động một cái. Lập tức tảng nham thạch hình trứng cao tới hơn một người đã bị hắn thu vào bên trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới.
Nham thạch hình trứng bị thu rồi, sức hút của mặt đất dưới chân lập tức giảm hẳn, sương mù xung quanh cũng tiêu tan dần.
- Chúng ta rời khỏi chỗ này thôi.
Không đợi Hồ Nguyệt Thiền nói gì, Phó Thư Bảo liền kéo ta nàng chạy như bay về phía chân núi.
- Không phải là ...rễ nó trải khắp cả Trầm Thiết Sơn này sao?
Tiếng gió gào thét, chạy như lốc xoáy, Hồ Nguyệt Thiền vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
Chát! Phó Thư Bảo liền phát vào cặp mông kiều diễm của Hồ Nguyệt Thiền một cái.
Thế này cũng coi là trả lời sao?
Đây là chuyện gì thế?
Hồ Nguyệt Thiền không cách nào suy nghĩ cẩn thận được. Nhưng nàng có thể khẳng định một việc, đó là rốt cục Kim Ti Hồ Lô cũng tới tay rồi. Mà nàng cũng có thể thu được lợi lớn từ tay Phó Thư Bảo.
Như thế chẳng lẽ hắn báo thù một chút cho việc phải chia lợi sao?
Đáng giận! Nhất định là thế rồi!
Trái tim hồ ly tinh tương lai rối như tơ vò, như tơ, như tơ......
o0o
Rừng rậm nguyên thủy kéo dài theo bốn phương tám hướng, không có tận cùng. Ánh mặt trời màu vàng chiếu qua kẽ lá, vô cùng đẹp mắt.
Dưới hoàn cảnh không có đường, bốn phía đều là núi, Phó Thư Bảo mới dừng bước chân. Địa phương này là nơi hẹn gặp mặt Tây Hoa Dung và mười nữ tử thú tộc của nàng. Chẳng qua lúc này đám người Tây Hoa Dung vẫn chưa tới.
Vẫy nhẹ Liên Thể Linh Đang tại thắt lưng, gọi Tiểu Thanh trở về. Đến lúc này, Phó Thư Bảo coi như đã làm xong mọi chuyện. Đoạt bảo, ẩn nấp và gọi động bọn về. Còn có một chuyện đó là mang bảo vật, cưỡi mông, nhanh chóng trở về Hạp Cốc Quan Hậu Thổ Thành thôi.
- Phó đại ca, cho ta xem một chút có được không?
Đôi mắt Hồ Nguyệt Thiền đầy trông mong nhìn Phó Thư Bảo. Ánh mắt nọ tràn ập khát khao, giống như một cô bé muốn ăn kẹo vậy.
Vẻ ngây thơ, khờ khạo như thế, Phó Thư Bảo nhìn thấy liền hơi ngẩn ra:
- Xem cái gì?
- Thiệt là, ngươi giả ngủ sao? Lúc này tất nhiên là xem Luyện Thần Hồ rồi!
- À...hôn ta một cái ta sẽ cho ngươi xem.
Trầm mặc một lúc, đột nhiên Phó Thư Bảo nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt cũng tràn ngập khát khao, cũng giống như một đứa bé đáng thương thèm kẹo.
- Ngươi... Không hồ đồ đó chứ?
Ngẩn ra nhìn Phó Thư Bảo, sửng sốt nưa giờ, Hồ Nguyệt Thiền mới nói câu này.
- Hắc!
Phó Thư Bảo không vui nói:
- Thái độ của ngươi là sao? Biểu hiện gì vậy hả?
- Hả?
Hồ Nguyệt Thiền lại choáng váng. Một nam nhân không ngờ lại muốn một nữ nhân hôn hắn mới cho nhìn bảo vật. Chuyện này vô sỉ tới cực điểm rồi còn chưa tính, không ngờ từ chối hắn, hắn lại tỏ vẻ đó là chuyện đương nhiên. Đáng giận, thật đáng giận mà!
- Ngươi cho rằng ta đang lợi dụng ngươi sao?
Hồ Nguyệt Thiền:
- ?
Chẳng lẽ không phải sao?
- Ôi...
Thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về nơi xa xa, thần sắc thâm trầm mà bình tĩnh, giọng nói chợt mang vẻ tang thương:
- Ta đã cho ngươi biết bên trong thân thể ta có một loại độc tố thần bí rồi phải không? Loại độc tố đó lúc nào cũng có thể lấy mạng ta, không có dược vật gì có thể giải trừ được. Nhưng chỉ cần tu vi lực lượng của ta đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực thì nó sẽ tự động được giải trừ. Ta vừa mới kiểm tra một chút, hình như đúng là như vậy, cho nên mới muốn ngươi hôn ta một cái để kiểm chứng. bởi vì nếu như độc tố chưa bị giải trừ, ngươi hôn ta một cái thì da ta sẽ bỏng rát. Nhưng nếu giải trừ rồi thì ta lại không sao cả.
Hóa ra là có nguyên nhân như vậy. Hồ Nguyệt Thiền lườm Phó Thư Bảo một cái:
- Cái người như ngươi ấy, vốn là một chuyện bình thường, chẳng lẽ ngươi không thể nghiêm chỉnh nói cho ta sao? Chuyện bên trong thân thể ngươi có độc tố thần bí ta đã nghe ngươi nói rồi nhưng chỉ hiểu một chút thôi, cũng không biết rõ như ngươi vừa nói. Nhưng chuyện như vậy ta tình nguyện tin tưởng. Duỗi tay ngươi ra đây, ta hôn một cái.
- Hôn tay không có tác dụng. Muốn hôn thì hôn mặt.
- Ngươi...
Hồ Nguyệt Thiền nhất thời tức giận. Dù là Phó Thư Bảo, hắn sao có thể vô sỉ tới mứcộ này chứ?
- Nguyệt Thiền, ngươi và ta quen biết cũng không phải ngày một ngày hai. Biểu hiện của ta là một người không hề nghiêm túc nhưng cũng vẫn là một người quân tử không thể quân tử hơn. Nào tới đây, hôn mặt đi.
Phó Thư Bảo đưa mặt qua.
Đối với nữ nhân, cho dù là thời khắc nào ngươi cũng phải nắm thế chủ động. Dù là nàng nói không, dù là nàng còn do dự nhưng nhưng ngươi phải lập tức tiến tới đạp đổ mới được. Làm vậy là tuyệt đối chính xác. Đã có kinh nghiệm sống hai thế giới, Phó Thư Bảo hiển nhiên biết rõ đạo lý này. Tán gái vô số, làm gì có cô bé nào chạy thoát được khỏi hắn chứ?
Hồ Nguyệt Thiền quả nhiên do dự một chút nhưng thấy Phó Thư Bảo đưa mặt ra, vẫn thở dài một tiếng, đôi mắt đẹp nhắm lại, đưa cặp môi thơm qua...
Chụt. Một âm thanh kỳ diệu, một cảm giác ấm áp tuyệt vời khiến lòng người kích động truyền lại.
Hồ Nguyệt Thiền mở bừng đôi mắt, phát hiện ra miệng Phó Thư Bảo đang áp chặt vào miệng mình, môi tiếp môi. Cảm giác như điện giật kia lan khắp toàn thân nàng, khiến cả người nàng đột nhiên ngây dại.
Lúc này nếu Phó Thư Bảo không làm chuyện cháy nhà hôi của thì cũng không còn là Phó Thư Bảo nữa.
Hôn miệng thì hôn miệng, không có tác dụng phụ xuất hiện rồi. Môi cũng không xuất hiện vết phồng rộp vì bỏng, chỉ có cảm giác mềm mại tuyệt vời. Ngay lúc cả người Hồ Nguyệt Thiền ngây ra như bị điện giật, đột nhiên Phó Thư Bảo vươn đầu lưỡi ra, mở đôi môi hoa của nàng, đưa lưỡi tiến vào trong miệng nàng. Nước bọt thơm mắt như rượu ngon, lưỡi hương giống như thức ăn ngon nhất trên trần đời, một khi nếm thử thì khó có thể buông tay.
- Ô... Đừng...
Lúc này Hồ Nguyệt Thiền mới tỉnh táo lại. Nàng muốn tránh ra nhưng lúc này Phó Thư Bảo đột nhiên ôm eo nàng, khiến nàng không thể thoát thân được.
Rột rột rột...
Trong rừng rậm đột nhiên vang lên tiếng lợn rừng ăn cỏ, vô cùng nổi bật trong hoàn cảnh yên tĩnh.