Mặt biển xanh thăm kéo dài trong tầm mắt, sắc trời cũng vậy đơn điệu mà vĩnh hằng. Trên bầu trời, bốn người Phó Thư Bảo, Tiểu Thanh, Thác Nạp Sâm và Hồ Nguyệt Thiền mặc sức phi hành. Bay tới Đóa Thánh Lan Quốc, Phó Thư Bảo chính là người khổ cực nhất, bởi vì, Chi Ni Nhã ngay ngắn ngồi trên lưng hắn.
Dật Hương công chúa, căn bản không muốn ở trong Sinh Trữ Vật Không Gian, mà muốn ngắm cảnh trời biển. Nàng khẳng định không ngồi trên lưng Thác Nạp Sâm, còn Hồ Nguyệt Thiền trong mắt nàng thủy chung là quái vật nửa nam nửa nữ, nàng khẳng định không ngồi, còn Tiểu Thành kỳ thực có thể, chỉ là nàng không nghĩ tới, một mực muốn cưỡi Phó Thư Bảo quay về Thánh Đóa Lan Quốc.
Để thoải mái ngồi, nàng đặt trên lưng Phó Thư Bảo một chiếc đệm da hổ, đệm kia lại dùng sợi dây hồng sắc buộc quanh vào eo, giống như yên ngựa. Dọc trên đường đi, nàng an vị ngồi trên lưng Phó Thư Bảo, khiến hắn thồ từ Hậu Thổ Thành đi ra, bay đến trên biển, đến bên kia bờ đại dương Thánh Đóa Lan Quốc.
Hành động như vậy khiến Thác Nạp Sâm cảm thấy xấu hổ, hắn là Quốc Sư, nhìn Chi Ni Nhã từ nhỏ đến lớn, dạy nàng tu luyện lực lượng, dạy nàng đối nhân xử thế...Phân tình nghĩa kia đã được coi là bán phụ thân rồi, bây giờ nữ nhi đã trưởng thành, lại cưỡi trên lưng nam nhân khác, khiến hắn có một loại cảm giác thực sự rất phức tạp. Mặt khác, khiến hắn giật mình chính là, tốc độ Phó Thư Bảo bay đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, vốn trước khi khởi hành hắn nghĩ Phó Thư Bảo là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, tốc độ bay khẳng định không nhanh, nhưng sự thực hoàn toàn tương phản, Phó Thư Bảo không chỉ nhanh tới mức hắn không cách nào đuổi kịp, hơn nữa, trên lưng hắn còn có một người!
Các loại chuyện trước kia, tất cả ngờ vực vô căn cứ và cảm nhận hỗn tạp cùng một chỗ bao phủ trong tim, Phó Thư Bảo trong mắt Thác Nạp Sâm liền biến thành một nhân vật bí ẩn.
Hồ Nguyệt Thiền có một phân cảm thụ rất sâu sắc, đó chính là ghen tị và chua chát. Chẳng qua, trên đường đi, ghen tỵ đè nặng trong lòng bọn họ không hề biểu lộ ra ngoài. Tiểu tam ẩn nấp bên cạnh, nàng hàng ngày rèn luyện, nếu như tiểu tam ẩn hình, như vậy bất luận dưới tình huống nào tiểu nhị và tiểu nhất đều không thể phát hiện ra nàng.
Dựa theo tốc độ hiện nay, tối đa mười ngày bốn người chắc chắn bay tới Thánh Đóa Lan Quốc, bao gồm cả thời gian nghỉ ngơi trên đường.
Địa điểm nghỉ ngơi tự nhiên là đảo nhỏ trên đại dương. Trên đường, có một số hòn đảo nhỏ có dân bản xứ sinh sống, có chút tiểu đảo không người. Còn có chút tiểu đảo có linh thú thường lui tới, thấy những chủng loại chưa hề thấy.
Từ khi tới thế giới này, Phó Thư Bảo chưa bao giờ tới địa phương xa xôi như vậy. Lúc này đi, tầm mắt mở rộng không ít. Nhìn tòa tiểu đảo mỹ lệ, cảm nhận bầu không khí giống như chốn bồng lai tiên tử, trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh ý niệm, một ngày nào đó, hắn muốn dẫn nữ nhân của hắn tới sinh sống trên một tòa tiểu đảo xinh đẹp nhất, rời xa trần thế, thanh thản sống cùng nhau.
Chẳng qua, hơn phân nửa không cách thực hiện. Người như hắn, trong lúc hăng hái, có thể ở lại một hai tháng, nhưng thời gian lâu dài, khi lão bà sinh hài tử, khẳng định hắn sẽ một mình chạy ra ngoài tìm thú vui.
Nghĩ như vậy, cũng rất tốt đẹp. Dù chỉ là ngẫm nghĩ chính mình giống như cao nhân ngoại thế ẩn mình, đã cảm giác rất sảng khoái.
Nhá nhem tối ngay hôm nay, mọi người nghỉ ngơi trên hòn đảo nhỏ không bóng người.
Trăm chiến sĩ Hồ Tộc và tùy tùng của Thác Nạp Sâm lúc này mới có thể từ Sinh Chi Trữ Vật đi ra ngoài. Dưới sự chỉ huy của Hồ Nguyệt Thiền, các chiến sĩ Hồ Tộc bắt đầu dựng trướng bồng, đốt lửa thổi cơm, gọn gàng ngăn nắp. Tùy tùng của Thác Nạp Sâm cũng làm chuyện như vậy. Thời gian nghỉ ngơi, bọn họ mới có thể ra khỏi Sinh Trữ Vật Không Gian. Mỗi lần ra ngoài, đối chiếu với hải đồ, bọn họ đều phát hiện, khoảng cách tới Thánh Đóa Lan Quốc càng lúc lại càng gần. Trải qua tràng cảnh ly kỳ như vậy, bọn họ cảm giác thật khó tin, đối với Sinh Trữ Vật Không Gian phò mã gia nắm giữ lại có một phần ao ước và tôn kính.
Qua bữa tối, mấy đống lửa trại đốt trên bờ cát, các chiến sĩ Hồ Tộc vây quanh đống lửa trại nói cười vui vẻ. Còn Phó Thư Bảo bên cạnh Chi Ni Nhã trò chuyện về chuyện Thánh Đóa Lan Quốc, khiến Hồ Nguyệt Thiền đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn nhìn mà lòng đầy đố kỵ.
Không lâu sau, Thác Nạp Sâm đi tới:
- Khoảng khắc đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi đã khiến ta phi thường giật mình, thực lực của ngươi sâu thâm khó lường, tuy rằng lực lượng tu vi của ngươi bây giờ mới chỉ đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực tầng thứ nhất, chẳng qua, khiến người ta cảm giác không cách nào đánh bại, ta suy nghĩ thật lâu, ngươi là phu quân của công chúa, vì vậy ta muốn biết người nàng gửi gắm trọn đời, rốt cuộc thực lực sâu thâm tới đâu. Mà rất nhanh chúng ta sẽ đến Thánh Đóa Lan Quốc, tới nơi đó chúng ta sẽ không có cơ hội giao thủ, cho nên, Phó công tử muốn giao thủ với ta một lần hay không?
Đã phi hành trên biển tám ngày, chỉ còn một ngày nữa là tới bờ biển Thánh Đóa Lan Quốc, còn hai ngày nữa là tới lục địa Thánh Đóa Lan Quốc, với thân phận của Thác Nạp Sâm, thực sự giao thủ với Phó Thư Bảo rất không ổn. Mà nơi này vắng vẻ, chính là cơ hội tốt khó có được.
- Được, nếu như Quốc Sư có hứng thú, ta sẽ liều mình bồi tiếp, chúng ta đến vùng đất trống kia thôi.
Chi Ni Nhã có chút lo lắng nói:
- Quốc Sư, ngươi đã là cao thủ đệ nhất Thánh Đóa Lan Quốc, lực lượng tu vi không ai có thể vượt qua ngươi, Thư Bảo ca làm sao có thể là đối thủ của ngươi? Các ngươi giao thủ, như vậy không tốt?
Thác Nạp Sâm cười nói:
- Công chúa điện hạ, yên tâm đi, phu quân của ngươi không phải chiếc đèn thiếu dầu, thẳng thắn mà nói, lực lượng tu vi của ta tuy cao thâm hơn hắn, nhưng không thể nắm chắc mười phần, đối với người công chủ gửi gắm cả đời, ta thực sự phải biết được hắn rốt cuộc cường hãn tới đâu, bởi vì liên quan tới chuyện sau này hắn có thể bảo vệ công chúa hay không?
- Được rồi, các ngươi không nên gây tổn thương tới đối phương.
Chi Ni Nhã không cách nào ngăn cản được chuyện này.
Phó Thư Bảo và Thác Nạp Sâm trong nháy mắt nhích người tới mảnh đất vô cùng rộng rãi trên bãi biển.
Đối lập mà đứng, hai luồng khí tức khác biệt lan tỏa phân biệt rõ ràng, không ai chịu nhường bước. Nhưng dựa theo cường độ khí tức mà nói, cường độ lực lượng khí tức của Thác Nạp Sâm so với Phó Thư Bảo cường đại hơn rất nhiều. Hai bên giao phong hỗn hợp cùng một chỗ, Phó Thư Bảo dốc toàn bộ sức lực mới có thể trụ vững. Áp lực cường đại vô hình từ bốn phương tám hướng kéo tới, hắn cảm giác đầu vai tựa hồ bị nghìn cân đè nặng, thậm chí, hắn hít thở cũng trở nên có chút cứng ngắc.
Cảnh giới lực lượng tu vi kém cực đại, không phải khoảng cách giữa ta và ngươi chỉ có một khoảng xa, cái loại cự ly này, dùng trời cao, đất dày hình dung tuyệt không quá. Có lẽ tất thảy Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực chung quy đều không có cách bước tới khoảng cách xa xăm như vậy!
Cuộc đọ sức tiếp tục như vậy, Phó Thư Bảo chắc chắn thất bại. Dưới lực lượng khí tức cường đại áp bức, nội tạng rỉ máu, thậm chí bị phá hủy cũng là chuyện bình thường.
Chịu lực lượng khí tức hai Luyện Lực Sĩ cao cấp áp bức, cát bụi trên bãi biển dường như dầu mỡ trong chảo, không ngừng vận chuyển, bắn tung tóe. Nhưng lúc này bốc lên, chỉ là hạt cát nhỏ mà thôi.
Bịch bịch bịch! Hai người còn chưa thực sự xuất thủ, ngoài khơi cách đó không xa đã tuôn trào mảnh âm thanh kịch liệt, mấy cột nước phóng lên cao, tạo lên tràng diện vô cùng quỷ dị và đồ sộ.
Một cước bước tới, đối mặt với Thác Nạp Sâm khí định thần nhàn, Phó Thư Bảo ngược lại không cách nào duy trì trạng thái giằng co, thân thể hóa thành một đạo phong ảnh còn nhanh hơn gió, ầm ầm xuất quyền.
Quyền tại không trung, bạo phát thanh âm ti ti có thể nghe thấy rất rõ ràng. Một mảnh hỏa diễm mắt thường khó thể phát hiện bao quay nắm tay hắn, khí thế mãnh liệt vừa đi không trở lại!
Nhất Nguyên Chiến Kỹ, Nộ Quyền Thức, thuộc tính hỏa.
- Di? Đây là quyền lộ gì?
Trong lòng Thác Nạp Sâm kinh hãi. Tay quyền lợi hại tới đâu cũng là máu thịt, cường độ có hạn, cho dù là hắn Luyện Lực Sĩ cấp Vũ Trụ Lực thi triển cũng có hạn, nhưng lúc này, Phó Thư Bảo khí thư hung hồn như núi xuất quyền còn cứng hơn sắt!
Thác Nạp Sâm không hề biết Phó Thư Bảo sử dụng chính là Nhất Nguyên Chiến Kỹ, một trong tứ đại thần điển thời kỳ khởi nguyên. Hắn càng không biết, tay quyền của Phó Thư Bảo dùng Linh Vẫn Thạch cải tạo, có cường độ mãnh liệt có thể so với kim thạch.
Chẳng qua, trong lòng kinh ngạc chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Thác Nạp Sâm với kinh nghiệm chiến đấu lạ thường, tâm lý lâm chiến cũng vô cùng mãnh liệt, cho dù đối mặt thiên quân vạn mã không chút hoảng hốt. Vì vậy đối mặt với quyền thức của Phó Thư Bảo, toàn thân hắn giống như toàn núi lớn sừng sững bất động, bảo táp không đổ, năm tháng không mòn!
Vung tay xuất quyền đối quyền. Đây là phản ứng trực tiếp của Thác Nạp Sâm.
Quyền động, một mảnh thủy khí nhất thời hiện lên, mức độ vừa dày vừa nặng khiến người ta hoài nghi thân thể chính mình chìm trong hàn đầm vạn năm, buốt lạnh thấu xương!
Quyền này chính là thuộc tính thủy.
Xung khắc như nước với lửa, tương hỗ khắc chế. Nhất phương cường, nhất phương kia ắt bị hủy diệt.
Ầm! Một mảnh hỏa quang chói lọi từ hai nắm tay bạo phát. Chợt lóe, nhưng chỉ thoáng chốc lại bị thủy khí tràn ngập khắp trời dập tắt. Chỉ còn lại một mảnh năng lực cuồng liệt dời sơn chuyển biển xung kích về bốn phương tám hướng. Nơi sóng xung kích đi qua, cát đá vỡ vụn, cây cối ngã quỵ. Ngay cả hai đống lửa trại cách một khoảng xa cũng bị đánh bay lên không trung.
Bịch! Sau khi bay ngược lại phía sau hơn mười thước, Phó Thư Bảo rơi xuống bãi cát, thân hình lảo đảo lui về phía sau vài bước mới ổn định.
- Đáng ghét! Lão nhân này không ngờ muốn thử sức mạnh, quyền này, thiết chút nữa khiến tim lão tử rung động bay ra!
Tuy rằng thân hình ngừng lại, nhưng huyết khí trong ngực cuộn khởi khiến Phó Thư Bảo cảm thấy rất khó chịu.
- Tốt! Tiếp ta một lần nữa xem sao? Lôi Đình Chi Hống, trọng quyền!
Thác Nạp Sâm bỗng nhiên vọt tới.
Khoảng cách hơn mười thước, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới.
Không khí đặc biệt ngưng đọng, dường như toàn bộ tập ngưng tụ trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn ép đại địa vùi lấp tất cả. Nhưng đợi Phó Thư Bảo nhìn kỹ, quyền thức trầm trọng như núi đã tập kích tới trước mặt hắn. Quyền này nếu như oanh kích trúng, cho dù là tòa núi nhỏ cũng có thể bị san bằng, huống hồ là khuôn mặt đẹp trai?
Tốc độ có thể quyết định rất nhiều chuyện, đặc biệt trong lúc quyết đấu.
Thế nhưng, tốc độ của Thác Nạp Sâm làm sao có thể sánh bằng Phó Thư Bảo?
Mặc dù không hề sử dụng đôi cánh lực lượng, tốc độ của Phó Thư Bảo còn nhanh hơn so với Tiểu Thanh!
Trong nháy mắt, có lẽ nói là thấy một hình bóng hoảng động, thân ảnh Phó Thư Bảo biến mất khỏi tầm mắt Thác Nạp Sâm, quyền này thất bại, lực lượng phun trào nhất thời khiến ngoài khơi nhấc lên cột sóng thật lớn cao hai mươi thước!
- Nếm thử Vô Ảnh Chân của ta đi!
Thân ảnh từ bầu trời hạ xuống, khi Phó Thư Bảo thốt lên, quyền thức Thác Nạp Sâm bạo phát vừa vặn đánh hụt, chân ảnh Phó Thư Bảo bạo phát bay múa khắp bầu trời bao phủ xuống phía dưới.
Bàn tay to lớn vung lên, không lùi nửa bước, hai tay Thác Nạp Sâm bỗng nhiên phát sinh một mảnh thanh quang, giống như chiếc bát lớn ngăn chặn lộ tuyến công kích của Phó Thư Bảo bạo phát. Chân đá ra vài bước, dưới vòng bảo hộ quỷ dị trước mắt đã trở nên vô dụng. Cảm giác loại này giống như trăm người dùng đũa gắp đồ ăn trong nồi, nhưng nồi bỗng nhiên đậy kín, cho dù nhiều đũa cũng không gặp được đồ ăn bên trong.
Tiện tay xuất vòng lực lượng bảo hộ, bằng tấm lá chắn vô hình, năng lực như vậy, Phó Thư Bảo vẫn không làm được gì.
Bịch bịch bịch! Tiếng kêu vang truyền đến dày đặc, toàn bộ Vô Ảnh Chân của Phó Thư Bảo công kích tới lá chắn lực lượng.
- Di!
Hay tay hợp lại, hộ thuẫn lực lượng thanh quang vô hình đột nhiên hội tụ thành một đoàn, biến thành quang cầu lập lòe phát sáng, phần phật bày về phía Phó Thư Bảo.
Ầm ầm ầm! Cho dù nắm giữ tốc độ cực nhanh, nhưng đối mặt với thực lực trước mắt, Phó Thư Bảo không chống đỡ nổi, đang chuẩn bị bứt phá rời đi, lại bị lực lượng quang cầu nổ tung tràn tới gần, thân thể giống như chiếc diều đứt dây rơi xuống bay về phía xa xa.
Rào rào! Nhưng ngay khi Phó Thư Bảo không thể kiểm soát bay ngược về phía sau, sa địa dưới chân Thác Nạp Sâm đột nhiên bốc lên một mảnh cát bụi, một bóng người cực nhanh bỗng nhiên từ mặt đất độn thổ xuất hiện, một quyền ầm ầm đánh trúng ngực hắn.
Bịch! Thác Nạp Sâm không ngờ bị người trong cát bụi mai phục ầm ầm thoái lui hai bước!
Thân hình ổn định, Thác Nạp Sâm đẩy chưởng lực kia ra ngoài. Một mảnh hỏa quang lập lòe, nhất thời bao quanh người đánh lén, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng.
- Đây là chuyện gì?
Thác Nạp Sâm phản ứng chính là phản ứng theo bản năng bị ám toán, cho nên vừa xuất thủ không để đối phương có lối thoát. Nhưng khi hắn xuất thủ mới phát hiện, chỉ là một nhân ảnh do năng lượng ngưng luyện thành, giống như Huyễn Hồ phân thân của Hồ Tộc, chẳng qua, Huyễn Hồ phân thân không cường hãn bằng phân nửa!
- Ha ha! Khụ khụ...
Phó Thư Bảo sau khi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, lại lần nữa quay về xuất hiện trước mặt Thác Nạp Sâm, lực lượng phân thân phía sau hắn bỗng nhiên bị hỏa quyền thiêu hủy.
- Chuyện này...Không thể!
Sửng sốt một chút, Thác Nạp Sâm mới giật mình thốt lên một câu.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Quốc Sư có thể tiện tay ngưng luyện hộ thuẫn lực lượng, lại có thể nén thành năng lượng cầu, trong nháy mắt nổ tung, ầm ầm oanh kích đối phương, ngay cả tốc độ của ta đều không thể tránh né, thủ đoạn như vậy thực sự là thủ đoạn cực tốt a, chỉ có điều, ngươi có thể gắng sức ngưng tụ hộ thuẫn lực lượng, ta cũng không thể ngưng luyện lực lượng phân thân sao? Vừa đánh lén ngươi chính là lực lượng phân thân của ta.
- Gắng sức ngưng luyện hộ thuẫn lực lượng không phải chuyện quá phức tạp, nhưng gắng sức ngưng luyện lực lượng phân thân, đây là chuyện phức tạp tới cực điểm, ta vẫn không thể làm được, hơn nữa, nó tựa hồ chỉ là lý luận không cách thực hiện a! Ngươi làm sao có thể làm được?
Thác Nạp Sâm đánh thắng Phó Thư Bảo trong lòng không chút tâm tình vui sướng, ngược lại, trận chiến này, khiến trong lòng hắn càng nhiều huyễn hoặc khó phá giải.
- Chuyện này...
Phó Thư Bảo nhanh trí thoáng nhìn Hồ Nguyệt Thiền bên kia.
- Ta học từ Hồ Nguyệt Thiền, nếu Quốc Sư có hứng thú, ta có thể giới thiệu các ngươi làm quen, nàng có thể nói cho ngươi một chút tình hình.
- Hóa ra là như vậy, ta nhất định phải thỉnh giáo.
Thác Nạp Sâm căn bản không suy nghĩ nhiều.
- Ha ha, trận quyết đấu đêm nay, Quốc Sư thắng, vãn bối chịu thua.
Phó Thư Bảo cười nói.
Thác Nạp Sâm lại lắc đầu:
- Ta chỉ chiếm thế thượng phong, không đánh thắng ngươi, nếu như chúng ta liều mạng, ngươi có thể đã sớm chạy mất, ta không cách nào đuổi theo ngươi, ta muốn giết ngươi, thực sự quá khó.
Phó Thư Bảo không nói gì thêm, chỉ cười cười. Bây giờ, hắn đối với thực lực chính mình nắm giữ đã có thêm nhận thực mới.
Trận chiến này, Hồ Ly Tinh lại có thêm phiền phức, bởi vì nàng không cách nào giảng giải với Thác Nạp Sâm làm sao có thể ngưng luyện Huyễn Hồ phân thân, mà cho dù nàng nói với Thác Nạp Sâm, không có thân thể Hồ Tộc, không có lực đan đặc biệt của Hồ Tộc, suốt đời Thác Nạp Sâm cũng không thể ngưng luyện thành công lực lượng phân thân.