Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 433: Bại gia chi tử cấp đại sư



Mục tiêu Tư Thản Sâm chú ý, tự nhiên trở thành mục tiêu đoàn người vây xem chú ý. Rất nhiều ánh mắt chuyển tầm nhìn tới trên người hắn, và một số nghị luận không biết kiêng nể đã xuất hiện.

-Ngươi biết không, có người nói gã thiếu niên đến từ Tú Quốc kia chính là người tình của Dật Hương công chúa.

- Cái gì? Tình nhân của Dật Hương công chúa, ngươi mở miệng vui đùa cái gì, bộ dạng bên ngoài chỉ là một gian nhân, hắn như vậy làm sao có thể xứng đôi với Dật Hương công chúa cao quý?

- Đúng vậy, rõ ràng nói bậy, người như vậy, cho dù làm tùy tùng, khiêng ngựa, quét giác...Cho Dật Hương công chúa cũng không đủ tư cách?

- Đúng đúng, ta cũng nghĩ vậy, gã tiểu tử đến từ Tú Quốc kia làm sao có thể sánh với Tư Thản Sâm công tước? Tư Thản Sâm công tước là niềm kiêu hãnh của Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta, năm hai mươi tuổi đã trở thành Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, Luyện Thiên Quân Tà Minh Phong Tú Quốc nghìn năm trước mới có thể sánh ngang, chúng ta đều biết, Tư Thản Sâm là một trong những người theo đuổi Dật Hương công chúa, cũng là ngươi có nhiều cơ hội đạt được trái tim của Dật Hương công chủ nhất, mặc kệ thế nào, ta rất coi trong hắn thu hoạch thắng lợi trong cuộc giác đấu ái tình này.

- Ủng hộ Tư Thản Sâm công tước, đuổi tiểu tử vô danh Tú Quốc gì đó cút đi, hắn không xứng với Dật Hương công chúa!

- …

Những đạo thanh âm này đến từ miệng những người khác nhau, rồi hợp lại hình thành đao nhọn, hung hăng xuyên vào tim Phó Thư Bảo, khiến hắn thụ thương đến mức không thể thụ thương được nữa.

Thoạt nhìn thấy câu nói đầu tiên vô cùng đơn giản mang tới hiệu quả tốt như vậy, trên mặt Tư Thản Sâm lại nhếch lên tiếu ý mê người:

- Phó công tử đến từ Tú Quốc, nếu như ngươi bây giờ rời khỏi Thánh Đóa Lan Quốc, ta lập tức phái thuyền hộ tống ngươi không lấy một xu, hơn nữa ta còn tặng món tiền lộ phí hậu hĩnh cho ngươi.

- Tư Thản Sâm công tước thực sự hào phóng ah!

- Đúng vậy, đối với tình địch vẫn hào phóng và nhân từ như thế, thực không hổ là nhân vật anh hùng Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta!

- …

Đủ loại thanh âm truyền đến, còn kèm theo tiếng cười trào phúng, tâm tư Phó Thư Bảo đã bị châm lửa giận, nhưng lửa giận chỉ lẳng lặng thiêu đốt, hơn nữa hận ý trong mắt hắn thoáng hiện lại biến mất. Hít một hơi thật sâu, khiến tâm tình phẫn nộ kịch liệt bình tĩnh trở lại, hắn cười cười nói:

- Tư Thản Sâm công tước thực sự quá hào sảng ah, chẳng qua, không biết ngươi nói tặng ta tiền lộ phí, ngươi có thể tặng bao nhiêu?

- Quả nhiên là hạng người vô năng, trong trường hợp này hẳn là ngươi mở miệng cự tuyệt mới miễn cưỡng có thể cứu vãn chút thương cảm thuộc về ngươi, nhưng ngươi dám mở miệng đòi tiền...Không hơn gì cái này, Tư Thản Sâm ta rốt cuộc xem trọng hạng người rác rưởi.

Trong lòng âm thầm châm biếm Phó Thư Bảo hành động sai lầm, nhưng trên mặt, Tư Thản Sâm biểu hiện bộ dạng hào phóng không suy nghĩ:

- Ngươi đã mở miệng như vậy, ta sẽ cho ngươi một vạn kim tệ.

- Oa, một vạn kim tệ!

Đoàn người vây xem hít sâu một ngụm lương khí rồi vang lên một mảnh kinh hô. Một vạn kim tệ, trong mắt thường dân, đã là tài phú thậm chí mười đời đều không kiếm nổi, Tư Thản Sâm không ngờ tùy ý cho một gã tiểu bối vô danh đến từ Tú Quốc!

- Tại sao cho hắn một vạn kim tệ! Không cần cho, để hắn rời khỏi Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta là được, một đồng cũng không thể cho!

Đoàn người hô hoán ầm ĩ, bởi tâm tình bọn họ giống như chính mình bỏ ra một vạn kia, lúc này bọn họ luyến tiếc còn hơn cả Tư Thản Sâm đích thân bỏ tiền.

Phó Thư Bảo mỉm cười, lẳng lặng đối mặt với thanh âm trào phúng, tựa hồ để kiếm một vạn kim tệ, hắn vứt bỏ sự tôn nghiêm và thể diện. Chẳng qua, giờ khắc này, dư quang trên khóe mắt nhanh chóng chuyển tới ô cửa sổ cao nhất tại Thiên Chi Lan Cung. Ở nơi đó, có hai người đang nhìn tất cả chuyện ở đây phát sinh.

Hai người kia, một người là Quốc Sư Thánh Đóa Lan Quốc Thác Nạp Sâm, người còn lại là Thánh Lan Vương.

- Tiểu tử họ Phó kia, trong trường hợp này, chịu vũ nhục như vậy không ngờ còn nhẫn nhịn được, chút hình ảnh thiếu niên mười bảy tuổi lỗ mãng cũng không có, xem ra hắn không phải ngọn đèn nhỏ thiếu dầu đốt.

Chứng kiến toàn bộ chuyện, Thánh Lan Vương cảm thán nói.

Thác Nạp Sâm nói:

- Quốc Vương bệ hạ, tiểu tử Phó Thư Bảo này rất bí hiểm, ta tới nay còn chưa thăm dò được thực lực của hắn, bệ hạ thấy không, hắn chỉ lẳng lặng đứng một góc ah.

- Oạch, ngoại trừ lực lượng tu vi đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực, khả năng chịu nhẫn nhịn hơn người thường...Hắn còn có điểm gì đặc biệt?

Kỳ thực, trong lòng tuy bất mãn đối với Phó Thư Bảo, bởi hắn hoàn toàn không biết làm thế nào Phó Thư Bảo chiếm được trái tim nữ nhi của hắn, nhưng lòng hiếu kỳ đối với Phó Thư Bảo cường liệt hơn bất cứ kẻ nào.

Thác Nạp Sâm cười khổ một chút:

- Ta cũng không biết ah, đối với tiểu tử Phó Thư Bảo này, tâm tình của ta giống như bệ hạ, khó có thể nói rõ.

- Tư Thản Sâm là người rất cường thế, còn có tài năng hơn người, lần này hắn nói rõ muốn mưu cầu vị trí Quốc Sư của ngươi trở thành Tứ Đại Lý Sự Chi Nhất trong Luyện Lực Sĩ đế quốc hội, hơn nữa, hắn khẳng định rất được ủng hộ, hắn là người rất khó có thể nắm trong tay, trước đây, ta dự định dùng Chi Ni Nhã đổi lấy lòng trung thành của hắn, khiến hắn cống hiến cho vương thất chúng ta, nhưng bây giờ, sự tình biến hóa như vậy, ta không xử lý được.

Ánh mắt Thánh Lan Vương đặt trên người Phó Thư Bảo, thần sắc rất phức tạp.

- Bệ hạ, tất cả mọi vật đều có quỹ tích, chúng ta bình tĩnh quan sát, Phó Thư Bảo này tuy lực lượng tu vi kém Tư Thản Sâm, nhưng theo ta, hắn là tuyệt thế thiên tài sánh ngang với Tư Thản Sâm, hơn nữa nắm giữ trong tay lực lượng quân sự cường đại, sau khi bọn họ quyết phân thắng bại, chúng ta sẽ quyết định.

Thác Nạp Sâm thản nhiên nói.

- Vẫn là Quốc Sư có trí tuệ hơn người, được rồi, đối mặt với vũ nhục và khiêu khích như vậy, Quốc Sư ngươi nghĩ, Phó Thư Bảo kia sẽ ứng phó như thế nào?

Thánh Lan Vương có chút hiếu kỳ nói.

Thác Nạp Sâm lắc đầu:

- Phó Thư Bảo kia hành sự luôn luôn bất thường, ta không đoán được hắn sẽ làm gì.

Thánh Lan Vương cười nói:

- Có gì khó đoán, ta đoán rất nhanh hai người bởi vì ngôn ngữ bất hòa mà động thủ, lệnh bọn thị vệ chuẩn bị một chút, hai người đều là cường giả, một khi liều mạng chiến đấu, sẽ khiến Thiên Chi Lan Cung bị hủy hoại.

- Đừng vội, bệ hạ hãy quan sát chuyển biến.

Ngữ khí Thác Nạp Sâm nói giống như lửa rơi xuống lưng cũng không hoảng.

- Nếu như không động thủ, thể diện, danh dự không còn lại chút gì, hằn còn có tư cách gì lấy nữ nhi của ta? Hừ, ta muốn xem, hắn sẽ xử lý thế nào.

Thánh Lan Vương lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Phó Thư Bảo lần nữa.

Lúc này, trên sân rộng trước cửa Thiên Chi Lan Cung tập trung càng lúc càng đông người. Vạn chúng động thân, tiếng người ồn ào. Người luyến tiếc Tư Thản Sâm tặng không một vạn kim tệ, càng lúc càng nhiều, thậm chí có người chửi ầm lên.

Quả thực đây là đại sự liên quan tới thể diện của nam nhân, nếu như Phó Thư Bảo vì chuyện này thể diện tiêu tan, danh dự mất sạch, đó chính là làm mất mặt Chi Ni Nhã, làm thương tôn danh dự vương thất Thánh Đóa Lan Quốc, đứng ở góc độ Thánh Lan Vương nhìn nhận chuyện này, Phó Thư Bảo hắn xác thực không đủ tư cách kết hôn với Dật Hương công chúa Thánh Đóa Lan Quốc, nữ nhi yêu dấu của hắn.

- Thế nào? Một vạn kim tệ, ngươi bây giờ đồng ý rời khỏi Thánh Đóa Lan Quốc chứ, ta lập tức cho ngươi.

Nghe tiếng người ồn ào hoàn toàn ủng hộ chính mình, tâm tình Tư Thản Sâm vui vẻ tới cực điểm, đối với tình thế Phó Thư Bảo bất ổn, hắn tiếp tục tiến công gây chuyện khó dễ.

- Ha ha ha...

Phó Thư Bảo phá lên cười.

Sắc mặt Tư Thản Sâm khẽ đổi:

- Ngươi cười cái gì? Tiền còn chưa tới tay, ngươi đã cao hứng vậy sao?

- Tư Thản Sâm công tước, tại Tú Quốc, khi lòng ta vui vẻ, cho dù là một gia nô bình thường ta có thể tiện tay tặng thưởng cho hắn một vạn kim tệ, ngươi cho rằng ngươi tặng một vạn kim tệ là giá rất đắt sao? Ha ha ha...

- Ngươi lòng tham không đáy, được rồi, vì Chi Ni Nhã, ta đáp ứng với ngươi, ngươi nói giá đi!

- Tư Thản Sâm công tước, ngươi còn không rõ ý tứ của ta sao? Được rồi, ngươi nghe không rõ, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết, ngươi bây giờ chỉ cần bước về phía ta mười bước, mỗi bước ta cho ngươi mười vạn kim tệ.

Trong thanh âm ẩn chứa lực lượng, thoáng chốc thanh âm Phó Thư Bảo nói vạng vọng tận mây xanh, ai nấy đều nghe rõ.

Sau phiến cửa sổ Thiên Chi Lan Cung, Quốc Vương Thánh Đóa Lan Quốc Thánh Lan Vương nghe được như vậy, cằm hắn thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Trên thực tế, không chỉ Quốc Vương bệ hạ Thánh Đóa Lan Quốc giật mình, ngay cả vạn chúng vây xem đều khiếp sợ ngây ngẩn tại chỗ.

Tư Thản Sâm cho rằng chính mình có tiền, muốn đuổi Phó Thư Bảo rời đi, đã trả giá một vạn kim tệ, nhưng ngược lại chỉ cần Tư Thản Sâm bước về phía Phó Thư Bảo hắn mười bước, hắn liền tặng một trăm vạn kim tệ. Đây là ý niệm gì?

Tại Thánh Đóa Lan Quốc, không thiếu bại gia chi tử con nhà quý tộc, nhưng trước mắt Phó thư Bảo, quả thực chênh lệch giống như huỳnh hỏa và ánh trăng, ánh nến và quang mang thái dương!

Thử hỏi, trong thiên địa, còn có bại gia chi tử nào, có thể đạt tới mức độ thiên mã hành không như vậy?

Không có, trong thiên địa có thể lụy bại đến mức độ đủ để người người ngưỡng vọng, duy chỉ có Phó Thư Bảo mà thôi.

- Ngươi...

Sắc mặt Tư Thản Sâm nhất thời đổi thành màu xám.

Kỳ thực, hắn lý giải chưa hết về Phó Thư Bảo, Phó Thư Bảo xuất thủ hào phóng, hắn tu luyện một trăm năm đều không thể đuổi kịp.

Người nhiều tiền có rất nhiều, nhưng người có dũng khí tiêu tiền lại rất ít. Dùng tiền, cũng là một loại kỹ năng, phân chia cảnh giới cao thấp.

Tử Thản Sâm xét về bản lĩnh dùng tiền, tối đa chỉ là một cao thủ, so với đám con dòng cháu giống bình thường cường đại hơn một chút, nhiều nhất tại nơi thiếu nữ không có tri thức và người chưa từng trải việc đời lưu lại ấn tượng sâu sắc; nhưng về phương diện này Phó Thư Bảo đã là đại sư tuyệt đỉnh, hắn thể hiện, không chỉ đơn giản lưu lại ấn tượng sâu sắc, mà là lưu lại danh tiếng muôn thuở!

Chênh lệch như vậy, sao có thể tính toán?

Trước mặt vạn chúng, với thân phân và thể diện của Tư Thản Sâm, đừng nói một trăm vạn kim tệ, cho dù nghìn vạn kim tệ hắn đều không thể gật đầu, càng không thể nghe lời theo Phó Thư Bảo chỉ huy bước về phía Phó Thư Bảo mười bước. Bởi vì hắn làm như vậy chính là vứt bỏ toàn bộ thể diện.

- Đáng ghét! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Tại Thánh Đóa Lan Quốc, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?

Trong đôi mắt Tư Thản Sâm hiện lên hận ý, nhưng chưa phát tác.

Xuất thủ trước mặt vạn chúng, thực sự cần lý do hợp lý.

Phó Thư Bảo nhìn thấu điểm này, huống hồ, cho dù động thủ, hắn cũng không hề sợ hãi. Cảm thấy chính mình sử dụng thủ đoạn hào phóng trấn áp tràng diện, hắn vừa cười vừa nói:

- Nếu như Tư Thản Sâm công tước không muốn nhận tiền của ta, số tiền này ta không muốn thu hồi lại, mà đổi thành lễ vật tặng dân chúng Thánh Lan Thành.

Dừng lại một chút, hắn lại cao giọng nói:

- Không chỉ mỗi người ái lấy đều có lễ vật, gia đình nghèo khó không có người làm việc, ta không chỉ tặng lễ vật, còn quyên góp ủng hộ số tiền nhất định, giúp bọn họ vượt qua mùa đông giá lạnh này!

Rào rào, đoàn người vây xem thoáng chốc vỡ òa. Thanh âm nghị luận, tiếng reo hò xen lẫn cùng một chỗ, giống như thủy triều cuốn qua sân rộng khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Tư Thản Sâm vốn muốn dùng một vạn kim tệ mua thể diện của Phó Thư Bảo, nhưng không ngờ, Phó Thư Bảo ngược lại dùng trăm vạn kim tệ mua thể diện của hắn, hơn nữa, trăm vạn kim tệ này không ngờ thủy chung muốn đưa ra ngoài, còn đối tượng đổi thành dân chúng Thánh Lan Thành!

- Ahaa! Không ngờ Phó công tử đến từ Tú Quốc này không ngờ là người hào sảng như thế, ta chứng kiến con dòng cháu giống xuất thủ hào phóng, nhưng so với vị Phó công tử này xuất thủ thực sự là kiến so với voi.

- Không thể như vậy... Thảo nào hắn có thể trở thành người theo đuổi Dật Hương công chúa chúng ta, hóa ra hắn là người hào sảng lại có tấm lòng lương thiện, vừa xuất thủ chính là một trăm vạn kim tệ đổi thành lễ vật tặng mọi người, không ngờ còn quyên góp ủng hộ người không có công ăn việc làm, mùa đông này, chúng ta rốt cuộc có phúc khí.

Dư luận dân chúng phát triển theo hướng tốt, đó chính là cho bọn họ chỗ tốt, thực sự rất tốt.

Gã thiếu niên vừa nãy không đáng một đồng, đảo mắt liền biến thành người đại thiện lương. Nếu như Lưu Chuẩn, Tây Hoa Dung và đám Luyện Lực Sĩ biết, Phó Thư Bảo dùng một phần tiền lời từ đơn đặt hàng mua lực luyện khí tại Tư Ba Quốc vào chuyện này, không biết bọn họ cảm thụ thế nào.

- Mọi người yên tĩnh một chút, ta nói là làm, sau đó ta sẽ gặp quan dân chính ở đây, nhờ hắn hỗ trợ kiểm kê nhân khẩu, sau đó quyên góp ủng hộ ngay tại sân rộng Thánh Lan Thành.

Thanh âm Phó Thư Bảo lại vang vọng khắp sân rộng lần nữa. Vừa nãy, hắn dự định mua lễ vật, nhưng thoáng chốc nghĩ lại, nếu như hắn giao tiền cho quan dân chính Thánh Lan Thành mua lễ vật, bị cắt xén không biết bao nhiêu, hơn nữa, người đông như vậy, lễ vật rất khó đồng nhất, cho nên không bằng phát tiền trực tiếp.

Một mảnh reo hò lại vang lên như sấm dậy.

Nhân khẩu Thánh Lan Thành không quá trăm vạn người, nói cách khác, mỗi người đều có thể lĩnh một kim tệ! Trong nhà có lão bà hài tử, như vậy một nhà có thể lĩnh tới vài kim tệ. Khoản tiền như vậy, hầu như nhiều hơn một năm thu nhập của bọn họ, bây giờ lại không công chiếm được. Chuyện tốt này, đối với dân chúng bình thường mà nói, quả thực vui mừng hơn chuyện cưới vợ dựng chồng, bọn họ sao có thể không thỏa mãn.

Trên phiến cửa sổ Thiên Chi Lan Cung nhìn xuống, thấy tràng cảnh náo nhiệt dưới sân rộng, Thánh Lan Vương cười khổ:

- Phó Thư Bảo này thực sự là người kỳ quái, phương thức xử lý như vậy, ta không thể nghĩ đến, đảo mắt nhìn qua, hắn hình như rất có tiền, chẳng qua, hắn trả giá trăm vạn kim tệ, đã giúp ta giải quyết chút vấn đề vướng tay vướng chân, để dân chúng Thánh Lan Thành có thể có được một mùa đông ấm áp.

Thác Nạp Sâm nói:

- Theo lý giải của ta đối với Tư Thản Sâm, chuyện này tựa hồ chỉ mới bắt đầu.

Thánh Lan Vương thản nhiên gật đầu:

- Như vậy, tiếp đến, ta còn muốn xem Phó Thư Bảo này xử lý chuyện như thế nào.

Trong sân rộng, thanh âm reo hò đối với Tư Thản Sâm mà nói, không cần bàn cãi chính là cây châm độc hung hăng cắm vào huyết nhục hắn. Quay đầu liếc mắt nhìn về phía năm mươi Thiên Không kỵ sĩ phía sau, với một ám hiệu đơn giản, năm mươi Thiên Không kỵ sĩ nhất thời ngầm hiểu, lập tức xông tới. Một số dân chúng cản đường, bị bọn chúng mạnh mẽ đẩy ra.

Mắt thấy sắp động thủ, bách tính đứng gần cuống quit lui về phía sau, nhất thời để lộ ra một mảnh đất trống trơn. Với danh tiếng và thủ đoạn của Tư Thản Sâm, những bách tính này tuy rất bất mãn, nhưng chỉ có thể giận dữ mà không dám nói gì. Một số bách tính chờ lĩnh tiền, thậm chí trong lòng lo lắng thay Phó Thư Bảo, hi vọng hắn bình yên vô sự. Phó Thư Bảo bây giờ chính là thần tài trong mắt bọn họ, có ai đó gây bất lợi đối với thần tài, tự nhiên rất lo lắng và tức giận.

Trên mảnh đất trống rỗng, năm mươi người từng đôi một thoáng chốc xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.