Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa lẳng lặng thiêu đốt. Đám thi cốt đặt bên trong Luyện Thiên Thử chậm rãi hòa tan ra. Xương cốt tiếp nối xương cốt, huyết nhục hòa tan thành một đám thủy dịch huyết sắc. Đồng thời trong lúc hòa tan thi thể, Phó Thư Bảo cũng còn không ngừng đem các loại linh tài quăng ném vào trong đó. Hắn chỉ cần phất nhẹ tay một cái, tất cả những linh tài cần thiết cũng đều tự động bay vào trong Luyện Thiên Đỉnh.
Vốn dĩ nung chảy thi cốt huyết nhục thì phải tản mát ra những hương vị hôi thối mới đúng, nhưng mà những mùi vị truyền ra từ bên trong Luyện Thiên Đỉnh lại kỳ diệu vô cùng thơm! Có đôi khi là hương vị đóa hoa vô danh bên trong sơn dã, có khi là mùi thơm của của cỏ xanh mơn mởn trên thảo nguyên… Tóm lại, mỗi khi gia tăng thêm một loại linh tài nào đó, thì hương vị cũng đều sẽ biến hóa. Chẳng qua, bất luận là biến hóa như thế nào, cũng đều là những mùi vị vô cùng dễ chịu.
Thời gian một bữa cơm trôi qua, bên trong Luyện Thiên Đỉnh đã có hai loại chất lỏng với màu sắc bất đồng. Một loại là màu trắng đục, chính là chất lỏng do xương cốt nung chảy ra, một loại có màu huyết sắc, chính là chất lỏng do huyết nhục, khí quan nung chảy ra. Lúc hòa tan xương cốt, huyết nhục, Phó Thư Bảo đã bỏ vào trong này tổng cộng đến 38 loại linh tài khác nhau. Hiện tại toàn bộ xương cốt, huyết nhục cũng đã biến thành cốt dịch, huyết dịch cả. Nhưng mà cái loại huyết dịch, cốt dịch này cũng không phải là loại canh thực phẩm do trong phòng bếp tiến hành nấu nướng, mà là một loại Linh dịch dùng để đắp nặn lên thân thể mới cho Luyện Thiên Thử!
Luyện nhân, trước tiên cần phải có Linh dịch, sau đó mới có thể Luyện nhân.
Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa đình chỉ thiêu đốt, nhưng thời điểm khi quay trở lại trên lòng bàn tay của Phó Thư Bảo thì lại như trước vẫn còn duy trì một tia lửa nhỏ. Phó Thư Bảo ngưng trọng nói:
- Được rồi! Luyện Thiên Thử, nhảy vào trong đó đi!
- Đa tạ tiểu chủ nhân! Đây chính là một lần tân sinh của ta!
Luyện Thiên Thử nói xong một câu, bàn chân chuột nhỏ bé dẫm mạnh lên mặt đất một cái, một đạo thân ảnh màu đen nhỏ nhất thời chui thẳng vào trong đám Linh dịch bên trong Luyện Thiên Đỉnh.
Chủm!
Tia nước văng lên, sau đó liền khôi phục lại bình thường.
Bên trong đám Linh dịch đã khôi phục bình thường kia, cũng không nhìn thấy được thân ảnh của Luyện Thiên Thử!
Ba ba!
Hai tay Phó Thư Bảo vỗ mạnh lên trên nắm đỉnh của Luyện Thiên Đỉnh, trong phút chốc, Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa nhất thời thiêu đốt kịch liệt. Đám Linh dịch bên trong đỉnh nhất thời xoay chuyển điên cuồng. Những luồng quang mang nhiều màu sắc không ngừng phát tán ra xung quanh. Trong toàn trường, căn bản khó có thể nhìn thấy rõ ràng những vật nào khác nữa. Thời điểm này, vô số Lực Chi Phù Văn giống hệt như bông tuyết không ngừng được ngưng luyện ra, lại rơi ào ào vào bên trong Linh dịch.
Lực Chi Phù Văn chính là thứ quan trọng nhất trong quá trình Luyện nhân này. Chúng nó sẽ dẫn đường cho Linh dịch hình thành nên cốt cách, đại não, khí quan… thậm chí là hết thảy mọi thức của nhân thể.
Lại thêm khoảng thời gian một bữa ăn trôi qua, đám quang mang đủ màu sắc đột nhiên hội tụ lại một chỗ, phóng thẳng lên cửu thiên.
Ầm ầm ầm!
Thanh âm như sấm đánh nhất thời mạnh mẽ truyền ra, cũng không phải là từ trên thiên không, mà là từ bên trong Luyện Thiên Đỉnh truyền ra. Trong phút chốc, một đạo quang hoa lóa mắt lại bắn thẳng lên trên thiên không. Thời điểm khi hết thảy mọi thứ yên lặng trở lại, một gã nam tử vô cùng tuấn dật, thân thể trần truồng lõa lồ đã xuất hiện bên trong Luyện Thiên Đỉnh!
Ở bên dưới hai chân của hắn, rõ ràng là một bộ Lực Luyện Khí bằng thép màu đen, có đầy đủ tứ chi, giáp trụ, duy nhất không nhìn thấy chính là thân thể huyết nhục ở bên trong bộ giáp trụ mà thôi!
- Ba ba, ngươi quả thật vĩ đại chẳng khác nào Thần linh a! Một chuyện tình như vậy, ngươi không ngờ chỉ cần một lần liền có thể thành công rồi!
Người đầu tiên phát ra thanh âm chính là Đan Thư Thần Thú! Hắn một bên cũng không quên cấp cho Luyện Thiên Thử vừa mới được tân sinh một vài bức họa hình ảnh thân thể ‘nguyên thủy’ của mình.
- Tiểu chủ nhân, ta…
Ở bên trong Luyện Thiên Đỉnh, tâm tình của Luyện Thiên Thử cũng đã kích động đến mức không thể dùng lời để mà diễn tả nổi.
- Ha hả… lúc trước hẳn là nên luyện chế ngươi xấu đi một chút! Ngươi như vậy nhìn còn suất hơn cả ta nữa!
Đạt được thành công, tâm tình của Phó Thư Bảo cũng vô cùng tốt. Đối mặt với Luyện Thiên Thử thân thể phi phàm tuấn dật như vậy, hắn cũng buông lời trêu ghẹo.
Ngay tại lúc này, Luyện Thiên Thử đột nhiên rên rỉ lên một tiếng, sau đó thân thể mềm oặt ngã xuống bên cạnh Luyện Thiên Đỉnh.
- Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Thất Luyện Mãng kinh hãi nói.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Không cần lo lắng, Luyện Thiên Thử cũng không có việc gì đâu! Sau khi đạt được thân thể mới, chính là tương đương một đứa trẻ mới sinh ra. Hiện tại tuy rằng hắn nhìn qua rất cường tráng, nhưng mà kỳ thật rất suy yếu. Qua đi mấy ngày nữa, tiến hành điều dưỡng cẩn thận một chút, mới có thể khôi phục bình thường.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Còn có một việc quan trọng nữa, hiện tại tuy rằng Luyện Thiên Thử đạt được thân thể mới, nhưng mà tu vi lực lượng trước đây cũng sẽ không còn nữa, Lực đan Linh thú cũng đã bị luyện hóa, cho nên, hiện tại hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Nếu như muốn cường đại trở lại, thì cần phải tu luyện lại từ đầu.
Thất Luyện Mãng thoáng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Không có một Luyện Lực sĩ nào có thể luyện chế ra được tu vi lực lượng của một người cả, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện chế ra thân thể mà thôi. Luyện Thiên Thử chính là tình huống này. Tuy rằng hắn nhận được thân thể mới, có được một hình thức sinh mệnh mới, nhưng mà cũng mất đi tu vi lực lượng ngày xưa.
Đạt được thứ này, tất nhiên phải mất đi thứ kia. Đây chính là một cái quy tắc tự nhiên tuần hoàn bất di bất dịch của vạn vật thế gian.
Thất Luyện Mãng đem Luyện Thiên Thử mang đến đặt trên một cái giường trong trúc xá. Trong thời gian nghỉ ngơi bồi dưỡng mấy ngày này, hắn cần có sự chiếu cố cẩn thận. Mặt khác, Thất Luyện Mãng cũng tin tưởng rằng, trước kia Luyện Thiên Thử đã có kinh nghiệm tu luyện, lại biết không ít nội dung bí kíp, hơn nữa có được một thân thể hoàn mỹ, hắn rất nhanh sẽ khôi phục được tu vi lực lượng ngày xưa. Nhưng mà cái tu vi lực lượng mới này sẽ là tu vi lực lượng của nhân loại, chứ không phải là tu vi lực lượng của một đầu Lực Luyện Thú!
- Ba ba, ngày nào đó ngươi cũng giúp ta luyện chế một cái thân thể mới a, để ta cũng làm thử con người một lần xem sao?
Đan Thư Thần Thú vô cùng hâm mộ sự thành công của Luyện Thiên Thử, nhưng mà hắn lại xem nhẹ một điều, sự thành công của Luyện Thiên Thử cũng là do mạo hiểm sinh mệnh mới nhận được.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ngươi là một Thần thú, ta bây giờ còn chưa có năng lực luyện chế ra một thân thể phù hợp với ngươi! Đợi về sau rồi hãy nói!
- Với tốc độ gia tăng tu vi lực lượng của ba ba, ta tin tưởng ngày đó sẽ rất nhanh tới thôi!
Đan Thư Thần Thú đối với điều này thật ra là tràn ngập tự tin.
Nói nói cười cười hàn huyên trong chốc lát, Phó Thư Bảo liền rời khỏi Sinh chi Không gian Trữ vật. Tuy rằng hắn không nghĩ muốn trong đoạn thời gian này gặp mặt Độc Âm Nhi cùng với Hồ Nguyệt Thiền, nhưng mà có một số chuyện tình căn bản không thể nào tránh được. Hắn cuối cùng cũng không có khả năng vĩnh viễn trốn tránh bên trong Sinh chi Không gian Trữ vật, không bao giờ xuất hiện bên ngoài.
Sinh chi Không gian Trữ vật vẫn như trước nằm trong tay của một Chiến sĩ Thạch Tượng thủ vệ của Quân đoàn Luyện Ngục. Mấy trăm Chiến sĩ Thạch Tượng chỉnh tề đứng thẳng, khí tức túc sát mà uy vũ. Độc Âm Nhi sớm đã có ý tưởng xông vào Sinh chi Không gian Trữ vật, nắm lỗ tai của Phó Thư Bảo lôi ra ngoài. Nhưng mà khiến nàng vô cùng bất đắc dĩ chính là, đám Chiến sĩ Thạch Tượng cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Phó Thư Bảo mà thôi, nàng ta nghĩ muốn xong vào cũng không có được thực lực đó.
Thời điểm đang giẫm chân phẫn nộ đứng ở xa xa chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy Phó Thư Bảo lén lút chuồn ra, Độc Âm Nhi khổ tâm chờ đợi đã lâu, nhảy lên một cái, nhất thời liền nắm lấy được cánh tay của Phó Thư Bảo:
- Lần này xem ngươi chạy đi đâu?
- Thật là, làm gì đây? Nơi này đang có mấy ngàn người cùng nhìn đó…
Phó Thư Bảo chột dạ than thở một tiếng, ánh mắt khẽ đảo qua, quả nhiên thật sự đang có mấy ngàn người đang nhìn chằm chằm hắn cùng với Độc Âm Nhi.
- Đi theo ta!
Độc Âm Nhi khẽ buông nhẹ tay ra, khuôn mặt đỏ bừng, dẫn đường hướng về phía một cái lều lớn ở khu vực của đám chiến sĩ Độc Lang Tộc mà đi đến.
Bên trong Thần Miếu vô cùng rộng lớn, trống trải. Ngoại trừ các chiến sĩ của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa phân ra một khu vực lớn mà đóng quân, Hồ Nguyệt Thiền cùng với Độc Âm Nhi cũng để cho các thủ hạ của mình dựng lên một vài cái lều lớn. Thứ nhất có thể tiến hành nghỉ ngơi, thứ hai đó là… tiện lợi cho cái tên lưu manh Phó Thư Bảo đi vào trong đó làm ra những chuyện tình không thể để cho người khác nhìn thấy.
Đi vào bên trong lều lớn, Độc Âm Nhi cái gì cũng không thèm nói, một tay rất nhanh liền bắt được cái thứ nằm giữa hai chân của Phó Thư Bảo, thở phì phì nói:
- Thứ này của ngươi có phúc khí thật lớn a! Nói thật đi, ngươi cùng với Hồ Nguyệt Thiền đã làm qua bao nhiêu lần rồi?
- Cái này…
Phó Thư Bảo quả thật là không thể nào nhớ hết nổi a. Đồng thời hắn đối với sự lớn mật của Độc Âm Nhi cũng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Nào có ai hỏi chồng mình như vậy cơ chứ?
- Ngươi không chịu nói phải không? Ta một phen đem ả hồ ly tinh kia gọi tới đây giáp mặt đối chất!
Độc Âm Nhi quả thật đúng là có ý muốn gọi người đến.
Nhưng mà Phó Thư Bảo lại chậm rãi ngồi xuống đống chăn đệm mềm mại ấm áp dưới mặt đất, cười cười nói:
- Ngươi thật sự muốn biết à?
Độc Âm Nhi nói:
- Đương nhiên! Ả hồ ly tinh kia dám khi dễ ta, ta muốn ngươi đòi lại công đạo cho ta! Còn nữa, ngươi cũng đã khi dễ ta, ngươi cũng phải giải thích và bồi thường cho ta!
- Chứng cớ đâu?
Phó Thư Bảo vẫn như trước chậm rãi nhàn nhạt nói.
- Chứng cớ cái gì?
- Ngươi nhìn thấy chúng ta từng làm gì với nhau à?
- Không có! Nhưng mà…
- Vậy ngươi có vật chứng hay không? Ví dụ như quần lót, áo ngực gì đó?
- Cũng không có! Nhưng mà Hồ Nguyệt Thiền đã chính miệng thừa nhận!
- Ta kháo! Là ngươi bức người ta phải nói a! Chúng ta là trong sạch mà!
- Ngươi… Được! Ngươi không chịu thừa nhận phải không? Ta gọi Hồ Nguyệt Thiền tới đây!
Độc Âm Nhi buồn bực dẫm chân một cái.
- Vốn dĩ là ta muốn đưa cho ngươi một phần lễ vật không tầm thường, lại không nghĩ tới ngươi vừa gặp mặt đã mặt nặng mày nhẹ với ta rồi! Xem ra ta vẫn nên giữ lại tặng cho Chi Ni Nhã thôi! Vẫn là Chi Ni Nhã đối tốt với ta hơn một chút!
Phó Thư Bảo nói xong liền đem khỏa Thiên Vũ Thạch lớn cỡ nắm tay kia lấy ra. Khoảnh khắc vừa lấy ra, quang hoa màu oánh ngọc nhất thời tràn ngập toàn bộ căn lều lớn. Một luồng linh năng vô cùng nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập không gian căn lều, còn có một phần khuếch tán ra không gian xung quanh căn lều nữa.
- Đây là…
Độc Âm Nhi tức khắc ngây người tại đương trường, chuyện tình tranh phong ghen tuông gì đó quẳng ném ngay qua sau đầu.
Lúc này Phó Thư Bảo mới đem chuyện tình hoàn nguyên đám Chiến sĩ Thạch Tượng nói lại một phen, sau đó cũng đem chuyện tình luyện chế thân thể mới cho Luyện Thiên Thử nói lại với Độc Âm Nhi.
- Ngươi, tên gia hỏa này, không ngờ có thể luyện chế được nhân thể… Hơn nữa còn đạt được bảo bối như thế này nữa!
- Haizzz… Cứ nghĩ là ngươi sẽ thích, ai ngờ ngươi lại không thích, vậy xem như xong!
Nói xong, Phó Thư Bảo làm ra vẻ muốn thu hồi lại Thiên Vũ Thạch.
- Ai nói là ta không thích? Nó là của ta rồi!
Độc Âm Nhi nhất thời nóng vội lên, nhào tới chụp lấy. Nhưng mà với trọng lượng một vạn cân, Độc Âm Nhi lại không có dùng lực trường lực lượng mà cầm, chỉ đành phải vận dụng hai nắm tay mà cầm lấy. Cho dù là như vậy, cũng có vẻ phải phi thường cố sức mới làm được. Sau khi chụp lấy được, khỏa Thiên Vũ Thạch kia bị thu vào Luyện Chi Trữ Vật Giới.
Phó Thư Bảo cũng ngay tại thời điểm này, quơ tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, đè ngã xuống đống chăn nệm bên trên mặt đất, sau đó xoay người ngồi lên, hai tay sờ loạn khắp nơi.
Vừa ra tay liền tặng cho một món chí bảo vô giá, hiện tại lại sử xuất ra những thủ đoạn ôn nhu nhất, cả hai tuyệt chiêu đều xuất ra, Độc Âm Nhi rất nhanh liền mềm oặt trong lồng ngực của Phó Thư Bảo, tùy tiện cho hắn làm bừa.
Rất nhanh lột sạch quần áo, cả hai con người trần truồng lõa lồ quấn bện lại cùng nhau, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta… dựa vào một cây đoản thương cứng ngắc liền liên tiếp lại một chỗ với nhau.
- Về sau có còn muốn cùng Hồ Nguyệt Thiền đối chất nữa hay không?
- Muốn!
- Hửm?
- Không muốn! Không muốn… Ngươi tha cho ta a…
- Ha ha…
Thu thập loại nữ nhân mạnh mẽ kiên cường như Độc Âm Nhi này cần phải dùng đến thủ đoạn tùy tiện quẳng ném bảo vậy, còn phải dùng đến thủ đoạn bá vương trên giường nữa. Cả hai loại thủ đoạn cùng dùng thì gia hòa vạn sự hưng. Thiếu một trong hai mà nói, thì đau đầu khó khăn a! Chẳng qua, cả hai loại thủ đoạn này Phó Thư Bảo cũng đều rành rẽ cả, cho nên muốn thu thập Độc Âm Nhi chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đám chiến sĩ Độc Lang Tộc ở bên ngoài ai nấy cũng đều mặt đỏ tới mang tai, bởi vì đám bọn họ căn bản không thể nào tránh khỏi việc nghe được những thanh âm kỳ quái từ miệng của Đại tiểu thư của bọn họ. Bọn họ biết rõ ràng là dưới tình huống như thế nào mới xuất ra những thanh âm như vậy. Chẳng qua, bọn họ như thế nào cũng không hiểu nổi, rõ ràng đây là chuyện tình hiện trường trực tiếp, Độc Âm Nhi vì cái gì lại kêu la vang dội khoa trương đến như vậy cơ chứ?
Kỳ thật, Độc Âm Nhi chính là cố tình kêu la khoa trương như vậy. Mục đích của nàng chính là muốn để cho một người nghe thấy, người đó chính là Hồ Nguyệt Thiền!
- Hừ! Có nhất thiết phải nhàm chán như vậy không? Ngươi cố tình kêu cho ta nghe, một lát nữa nam nhân của ngươi liền chạy đến đại trướng của ta mà thôi! Thật là, nữ nhân ngực lép đáng thương a…
Ở một địa phương cách đó không xa, trong một cái lều lớn khác, Hồ Nguyệt Thiền khinh thường thốt lên một câu.
Đúng lúc này, thanh âm của Hồ Giang Phong chợt từ bên ngoài lều lớn truyền vào:
- Đại Đội trưởng, bên ngoài Thần Miếu có một nữ nhân tự xưng là Băng Oánh đến, yêu cầu muốn gặp thiếu gia!
- Hắn cũng đâu có ở chỗ của ta, ngươi báo ta biết làm gì?
Hồ Nguyệt Thiền nhàn nhạt nói. Đối với thanh âm kêu la rên rỉ của Độc Âm Nhi, nàng ta mặc dù nói không để ý đến, nhưng mà trong lòng vẫn không chút thoải mái.
Hồ Giang Phong nói:
- Thiếu gia đang ở trong đại trướng của Độc Âm Nhi, cùng với nàng đang… Ta không tiện đi vào a!
- Để ta ra xem! Thật là…
Hồ Nguyệt Thiền cười khổ một tiếng, đi ra khỏi lều lớn.
Đi đến bên cạnh hộ tráo, Hồ Nguyệt Thiền liếc mắt liền nhìn thấy Báng Oánh đang huyền phù bên trên hư không. Sau lưng nàng ta có một cặp Lực Lượng Chi Dực thuần một màu tuyết trắng, cặp cánh này cùng với khí tức băng thanh ngọc khiết của nàng ta phi thường tương xứng nhau.