Đan Thư Thần Thú há miệng, phun ra một tờ giấy thật lớn.
Bên trên tấm giấy lớn kia chính là nội dung phiên dịch của cái quyển trục da thú kia. Tỷ lệ hình vẽ cũng hoàn toàn bằng nhau, nhưng mà tất cả những văn tự Luyện Quốc lúc này đều đã biến thành văn tự Tú Quốc mà Phó Thư Bảo có thể đọc được.
Đại khái nhìn qua, ánh mắt của Phó Thư Bảo đột nhiên dừng lại bên trên hàng chữ lớn xuất hiện bên trên đám hình ảnh kia. Bốn cái chữ lớn tiến thẳng vào mắt hắn, rõ ràng chính là: Tiếp Dẫn Chi Thuyền!
Bản thân bốn cái chữ này không có phân lượng, nhưng mà lại giống như một ngọn cự sơn nặng hàng trăm vạn cân đập thẳng vào đầu người ta! Đó là một hàng chữ bản thân không có uy lực, không có sức mạnh, nhưng mà đối với Phó Thư Bảo mà nói, lại giống hệt như một đạo thiểm điện, một đạo lôi điện từ thiên không oanh kích xuống!
Cái này con mẹ nó đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Chiếc thuyền mà hắn chờ đợi mãi cũng không có tới, lại kỳ diệu khó hiểu tìm được bản vẽ thiết kế của chiếc thuyền kia!
Bốn mắt chăm chăm nhìn nhau, từ trong mắt cả hai cũng đều có thể nhìn thấy được một dấu chấm hỏi khổng lồ, bị một đám mây mù quấn quanh, nhìn không ra chân tướng.
- Đan Thư Thần Thú, ngươi đi xuống trước đi! Ba ba ngươi có chuyện cần phải làm!
Phó Thư Bảo khẽ phất tay một cái, để cho Đan Thư Thần Thú vừa mới bán sức xong cút đi.
Đan Thư Thần Thú cũng không hề nhúc nhích, một cặp ánh mắt to đen lúng luyến gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu nữ thần bí đang nằm trên nắp quan tài Huyền Băng Ngọc kia:
- Ba ba, ngươi muốn làm gì vậy?
Hắn ta càng muốn nhìn thêm nhiều nữa, nhưng mà thật đáng giận chính là, thời điểm khi hắn quay trở lại, thì lão ba Phó Thư Bảo của hắn đã dùng quần áo một phen đem thân thể như bạch ngọc chạm khắc kia che phủ lại hết rồi.
- Thiếu quản giáo a!
Phó Thư Bảo một phen nắm lấy Đan Thư Thần Thú, thuận tay vung lên, nhất thời đêm tên gia hỏa mới ráo máu đầu kia quăng ra xa hơn trăm thước. Đồng thời song chưởng quơ lên một vòng, một cái lực lượng hộ tráo tròn trịa liền hình thành, nhất thời đem hắn cùng với ngoại giới hoàn toàn cách ly lại.
Không gian bên trong cái lực lượng hộ tráo vừa mới hình thành kia đem toàn bộ căn trúc xá cùng với cái sân rộng hoàn toàn bao phủ lại. Đan Thư Thần Thú cũng chỉ có thể ở bên ngoài, không thể nào đi vào. Lực lượng hộ tráo do Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực hình thành cũng có thể ngăn cách được cả âm thanh cùng với ánh mắt, Đan Thư Thần Thú căn bản không thể nào nhìn thấy được tình cảnh bên trong, không thể nghe thấy được thanh âm bên trong.
Sau khi đem không gian làm cho an toàn cùng yên lặng, Phó Thư Bảo mới vén lên quần áo trên người của thiếu nữ thần bí, đem thân thể của nàng lật lại, để cặp mông tuyết trắng ngửa lên trên, bày ra bộ dáng nằm úp sấp xuống dưới. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên trên mông nàng, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái, cảm thụ sự tinh tế khoái hoạt mà làn da của nàng mang đến, vừa nói:
- Thật sự xin lỗi! Trước khi khởi động Ấn kích hoạt, ta cần phải làm cho huyết mạch ngươi hoạt động một chút, mát xa, mát xa…
Thiếu nữ thần bí đang lâm vào hôn mê khẳng định sẽ không phát biểu ý kiến đối với hành vi xấu xa hạ lưu của hắn. Nhưng mà có thể đoán được chính là, nếu như nàng ta có khả năng hành động, khẳng định sẽ nhảy lên một cước đạp thẳng lên trên mặt Phó Thư Bảo. Tuy rằng thời khắc này cái khuôn mặt này đang thể hiện ra vẻ đứng đắn cùng với nghiêm túc vô cùng!
Sờ thì sờ thôi, ngươi có thể làm gì được chứ?
Chỉ là mặc dù bề ngoài rất đứng đắn, biểu tình nghiêm túc, thế nhưng trong nội tâm của Phó Thư Bảo thì chẳng có chút đứng đắn nào cả. Bàn tay của hắn có đôi khi còn cố ý trơn nhẵn tiến thẳng xuống địa phương dưới bắp đùi của người ta, làm ra những động tác càng hạ lưu hơn. Hắn chính là nghĩ như vầy, một khi thiếu nữ thần bí này tỉnh lại, đừng nói là có thể chiếm tiện nghi gì, chỉ sợ là dù cầm lấy bàn tay của nàng cũng không có khả năng. Cho nên, nghĩ muốn làm gì, thì hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.
Sau khi bàn tay thỏa mãn một trận, Phó Thư Bảo mới hít thật sâu hai ngụm khẩu khí, để cho tâm tình tâm viên ý mã của chính mình bình tĩnh lại. Sau đó tay trái của hắn dùng Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa thu nhỏ lại, đẩy nhẹ tới chỗ đám Lực Chi Phù Văn, tiến hành khởi động Ấn kích hoạt.
Nói trắng ra là, theo như quan niệm của Phó Thư Bảo, cái gọi là khởi động Ấn kích hoạt chính là một cái sơ đồ mật mã, mà quá trình khởi động nó chính là quá trình tiến hành giải mã mà kích hoạt.
Chẳng qua, tuy rằng chỉ là một cái Ấn kích hoạt do ba cái Lực Chi Phù Văn tạo thành, nhưng mà lại có rất nhiều những sự biến hóa. Cấu tạo năng lượng của nó cũng không giống nhau, nếu như mạnh mẽ khởi động phá giải mà nói, rất có thể sẽ mang đến cho thiếu nữ thần bí kia những thương tổn không thể nào tưởng tượng được, ví dụ như là mất trí nhớ, hoặc là bán thân bất toại cả đời…
Thời gian yên lặng trôi qua, một đi cũng không quay lại. Giờ phút này Phó Thư Bảo phi thường chuyên chú, cũng không có nửa điểm tâm tư nào khác. Tay phải của hắn tuy rằng vẫn như trước đặt lên trên mông của thiếu nữ thần bí, nhưng mà bộ dáng cũng là vô cùng đứng đắn. Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa trên tay phải của hắn từ trong lòng bàn tay phải đẩy xuống, mang theo Lực Chi Phù Văn do Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực ngưng tụ lại thành, sau đó tiến vào bên trong Ấn kích hoạt kia.
Từng loại lại từng loại biến hóa xuất hiện ở trong đầu của Phó Thư Bảo, sau đó hắn liền dùng Lực Chi Phù Văn tương ứng tiến hành giải mã. Cả quá trình kích hoạt liền giống như là đang di chuyển trên một con đường tràn ngập bụi gai vậy. Sau đó hắn lại lấy Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa cùng với Lực Chi Phù Văn làm công cụ, một hơi mở đường phá lối, đem tất cả những bụi gai chướng ngại này nọ, toàn bộ dẹp sạch hết, để cho con đường dưới chân có thể trở nên dễ dàng đi lại. Thời gian chậm rãi trôi qua, những địa phương được khai thông rõ ràng càng ngày càng nhiều, cuối cùng, tất cả các chướng ngại của Ấn kích hoạt đều được cởi bỏ, cũng đạt được sự kích hoạt cuối cùng.
Từ da thịt non mịn của cặp mông tròn kia truyền đến cảm giác vô cùng nóng rực, Phó Thư Bảo cuống quýt thu tay lại, lẳng lặng mà quan sát từng những biến hóa rất nhỏ của thiếu nữ.
Thiếu nữ thần bí vẫn như trước lẳng lặng nằm úp sấp ở bên dưới, giữ nguyên bộ dáng bất động, không có chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Ấn kích hoạt trên cặp mông tròn trắng như tuyết của nàng ta đã biến mất, tất cả những trí nhớ bị phong ấn, toàn bộ năng lượng thân thể cũng đều tiến nhập vào cơ thể của nàng. Tỉnh lại, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tư thế của nàng ta như vậy, để cho cặp mông tròn lớn màu mỡ của nàng ta không hề che giấu lộ sạch ra ở trước mặt của Phó Thư Bảo. Tuy rằng Phó Thư Bảo đã sớm sờ mó người ta đủ rồi, nhưng mà thời điểm này lại vẫn lẳng lặng ngắm nhìn, vẫn như cũ khiến hắn tâm viên ý mã, trong lòng lại dâng lên một mảnh xúc động.
- Ưm…
Một tiếng rên rỉ vang lên, cô nàng thiếu nữ rốt cuộc cũng lặng lẽ tỉnh lại.
Phó Thư Bảo nhất thời cuống quýt đem quần áo trên lưng của nàng kéo sâu xuống dưới một chút, che phủ lại cặp mông của nàng. Sau đó hắn vội vàng xoay lưng lại với nàng thiếu nữ, ánh mắt nhắm chặt, giống hệt như là một vị cao tăng nhập định. Hắn ta không hề nghi ngờ chính là muốn thuyết minh với nàng thiếu nữ vừa tỉnh lại kia rằng, ta không nhìn thấy ngươi, càng không có sờ qua ngươi! Ngươi xem, ta là đang ngồi quay lưng về phía ngươi a!
- Cô lý cô lỗ…
Thanh âm của nàng thiếu nữ không hề nghi ngờ là phi thường dễ nghe, giống như là một chú chim hoàng oanh bên trong sơn cốc ca hát vậy. Nhưng mà nàng ta nói cái gì, Phó Thư Bảo căn bản nửa câu cũng không hiểu nổi.
- Cô hy cô la…
Thiếu nữ lại nói thêm một câu nữa, thanh âm có vẻ vô cùng suy yếu, nhưng mà ngữ khí lại có vẻ vô cùng kích động. Hiển nhiên có thể thấy được, giờ phút này nàng ta vô cùng kích động, mặt khác đối với hoàn cảnh cùng với người bên cạnh mình vẫn duy trì sự cảnh giác tương đối.
Phó Thư Bảo thầm nghĩ:
- Nàng ta là người Luyện Quốc, thời gian hôn mê cũng ít nhất hơn cả vạn năm rồi. Thứ nàng ta nói khẳng định chính là ngôn ngữ Luyện Quốc, ta tự nhiên nghe không hiểu rồi. Nhưng mà, ngày ấy ở bên trong trụ năng lượng, Vương tử Luyện Quốc lại dùng ngôn ngữ của thế giới hiện tại mà nói chuyện với ta, cái này là chuyện gì xảy ra vậy?
Chỉ là một vấn đề ngôn ngữ, có thể giúp Phó Thư Bảo liên tưởng đến rất nhiều vấn đề trong đó.
Thanh âm mặc quần áo soạt soạt từ phía sau truyền đến, cả nửa ngày sau, nàng thiếu nữ mới nói ra câu nói thứ ba:
- Ca la ky lý lỗ…
- Nàng ta nói là đã mặc quần áo xong rồi sao? Những lời nói như vậy, trao đổi với nhau quả thật rất xấu hổ a!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ như vậy, một bên chậm rãi xoay người lại. Đúng lúc này, một đạo bóng bạch quang chợt lóe lên, trên mặt của hắn nhất thời xuất hiện một dấu bàn tay đỏ ửng.
Vốn dĩ với năng lực của Phó Thư Bảo, hắn tuyệt đối là có thể tránh thoát khỏi cái tát này. Nhưng mà không biết vì cái gì, hắn cam tâm tình nguyện để cho cái bàn tay nhỏ bé mềm mại kia giống như là đang đánh ruồi muỗi vậy, đánh thẳng lên trên mặt của hắn. Sự cam tâm tình nguyện như vậy, có phải thật là bị coi thường hay không? Hoặc là, hắn là muốn vì chuyện tình chiếm tiện nghi lúc nãy mà trả lại cho nàng ta một chút, tìm về một chút sự cân bằng về tâm lý a?
Sau khi đánh xong Phó Thư Bảo một bạt tay, bên trong cặp mắt của thiếu nữ thần bí kia đột nhiên hiện lên một chút thần sắc áy náy. Đứng ở góc độ của nàng, kết hợp với cảnh tượng trước mắt, nàng khẳng định là có thể đoán ra được, Phó Thư Bảo chính là người đã giúp nàng tỉnh lại. Từ một trình độ nào đó mà nói, thì Phó Thư Bảo kỳ thật chính là ân nhân của nàng. Mà nàng, vừa mới đánh ân nhân của nàng một cái tát!
Bốn mắt đối diện nhìn nhau, hiện trường có chút tĩnh lặng.
Phó Thư Bảo phát hiện ra, sau khi thiếu nữ thần bí tỉnh lại, trên toàn bộ thân thể cũng đều lộ ra một loại linh khí khó có thể nói nên lời. Cảm giác tươi mát trên người cũng phi thường đặc thù. Có thể nhìn ra được, nàng ta là một thiếu nữ thiện lương hoạt bát. Nàng ta vào giờ phút này, so với nàng ta lúc hôn mê, có một loại vẻ đẹp tươi mới, phi thường thu hút người khác.
- Cô la cô ly cô…
Thiếu nữ nói ra câu nói thứ tư của mình, thần sắc áy náy trên mặt cũng càng rõ ràng hơn.
Phó Thư Bảo đưa tay sờ sờ hai má, nói:
- Không cần cảm tạ ta! Con người của ta từ nhỏ đã có tâm địa thiện lương, nhìn thấy ngươi đang bị nguy nan, nếu như không ra tay giúp đỡ, bản thân ta cũng không thể tha thứ cho chính mình!
- Phì…
Thiếu nữ thần bí đột nhiên đưa tay lên che miệng, phì cười một tiếng.
Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời cả kinh:
- Chẳng lẽ ngươi hiểu được ta đang nói cái gì?
- Cô lô cô la hô…
Thiếu nữ thần bí lại lắc lắc đầu, nói ra câu nói thứ năm mà Phó Thư Bảo không hiểu nổi cái gì.
Phó Thư Bảo dở khóc dở cười, trực tiếp thu hồi lực lượng hộ tráo. Trao đổi như thế này, hai người ở hai thời đại cách nhau cả vạn năm, lại là người đến từ hai cái thế giới bất đồng, trao đổi cái lông chim gì chứ?
Lực lượng hộ tráo vừa mới triệt hồi, Đan Thư Thần Thú liền trong chớp mắt đã bay đến trước mặt của hai người.
- Ba ba… ngươi, không ngờ ngươi lại làm cho nàng ta thức tỉnh lại rồi! Cái kia… ngươi có làm chuyện tình gì khác nữa không?
Câu đầu tiên của Đan Thư Thần Thú chính là như vậy.
Phó Thư Bảo tức giận nói:
- Bớt nói năng bậy bạ đi! Mau làm phiên dịch cho ta, nói thiếu nữ này xem, nàng ta tên gọi là gì, hơn nữa có thân phận gì? Vì cái gì lại xuất hiện bên trong Phong Ấn Luyện Lực Khí Thần cấp như vậy? Còn nữa, cái bản vẽ của Tiếp Dẫn Chi Thuyền lại là chuyện gì xảy ra? Cuối cùng, ngươi hỏi nàng ta một chút xem, vì cái gì nàng ta lại bị hôn mê?
Một hơi nói ra một loạt các vấn đề, sự cấp bách trong lòng của Phó Thư Bảo có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Được rồi! Ngôn ngữ của Luyện Quốc, ta cực kỳ tinh thông, cùng nàng ta nói chuyện hẳn là không thành vấn đề!
Đan Thư Thần Thú bộ dáng vui vẻ phóng vọt đến trước mặt thiếu nữ thần bí.
Từ khi Đan Thư Thần Thú xuất hiện cho đến giờ, thiếu nữ thần bí vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò mà nhìn chằm chằm vào đầu Thần thú hình dáng như quyển sách này. Nhìn thấy nó bay về phía mình, tựa hồ nàng cảm thấy thân thể của nó càng buồn cười hơn, liền há miệng phát ra một chuỗi thanh âm cười duyên thanh thúy như chuông bạc. Cặp môi đỏ mọng hé mở, răng ngọc trắng muốt, một bộ dáng phi thường mê người.
Kế tiếp sau đó Đan Thư Thần Thú dùng ngôn ngữ Luyện Quốc, cùng thiếu nữ thần bí nói chuyện với nhau, một câu lại tiếp một câu. Lão ba Phó Thư Bảo đứng ở một bên, hai tay khoanh lại, nghiêng tai lắng nghe, thế nhưng lại vẫn như cũ nửa câu cũng chẳng hiểu nổi.
- Đan Thư Thần Thú, ngươi đã hỏi được cái gì rồi?
Rất nhanh, Phó Thư Bảo đã không còn kiên nhẫn.
- Ba ba, đợi một chút! Ta đang hỏi nàng đây! Hì hì… nàng ta là một gia hỏa phi thường thú vị, nói chuyện đặc biệt thích a!
Phó Thư Bảo:
- …
Tiếp theo cả hai lại nói chuyện với nhau. Đan Thư Thần Thú có lúc cười lớn một hồi. Thiếu nữ thần bí thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng cười như chuông bạc, có đôi khi nàng ta dùng đôi tay nhỏ bé lên che miệng mình, có đôi khi lại ôm ngực, bộ dáng tâm tình vui vẻ, tinh thần hứng thú vô hạn.
- Ta chửi a! Hỏi có mấy vấn đề có cần phiền toái như vậy không?
Phó Thư Bảo có chút tức giận hét lên.
- Được rồi!
Đan Thư Thần Thú thối lui trở lại bên cạnh Phó Thư Bảo.
- Ngươi đã hỏi được cái gì rồi?
Phó Thư Bảo sốt ruột nói.
Đan Thư Thần Thú một bộ dạng đứng đắn, nói:
- Ba ba, nàng ta nói, nàng ta không biết mình là ai! Hơn nữa, những gì mà ngươi hỏi nàng ta, nàng ta nói, nàng ta căn bản không biết là ngươi đang nói cái gì!