Tòa cung điện hình cây nấm khổng lồ làm cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng mà trang hoàng cùng với vật dụng bên trong nó lại là theo chủ
nghĩ xa xỉ. Trình động lộng lẫy xa hoa khiến cho ngay cả loại người
không thiếu tiền như Phó Thư Bảo cũng cảm thấy cứng lưỡi không thôi. Một khỏa trân châu to cỡ nắm tay, lại giống như là một hòn đá không chút
đáng tiền vậy, được khảm ở trên tường. Đủ các loại bảo thạch đủ các màu
sắc khác nhau cũng được khảm một cách tùy tiện trên đó. Có một vài loại
bảo thạch giá liên thành thậm chí còn được các công tượng của Ngư Nhân
Tộc khảm lên góc của một cái bàn bằng bạch ngọc nữa. Xa xỉ như thế, thật là phí tận của trời a!
Kỳ thật, loại sự tình như thế này ở trên
đất liền căn bản là không thể nào tưởng tượng ra, cho dù là Vương thất
của cả một quốc gia cũng không thể xa xỉ đến trình độ này được. Nhưng mà đối với Ngư Nhân Tộc có được toàn bộ hải dương mà nói, cái này quả thật là chuyện bình thường đến cực điểm. Tài nguyên cất chứa bên trong hải
dương căn bản vượt xa trong lục địa vô số lần, hơn nữa diện tích lại lớn đến cùng cực. Tại bên trong những vực sâu dưới biển, còn có một vài
nham bích thậm chí được khảm vào những bảo thạch thiên nhiên rực rỡ nửa. Còn về trân châu có kích cỡ như nắm tay, thì nó lại càng đơn giản hơn.
Với loại thể tích khổng lồ như Hải Lang Sa vậy, ở Vô Căn Chi Hải muốn
phát hiện một con hải trai ngọc so với con trâu còn lớn hơn chẳng là là
chuyện khó khăn hay sao?
Về phần hoàng kim, ở nơi này nó chính là thứ tục tằng nhất! Những địa phương mà Phó Thư Bảo nhìn thấy hoàng kim, bình thường đều là dùng để dệt thảm, thêu mành cửa sổ này nọ mà thôi.
Phó Thư Bảo thật ra cũng không phải là một người rất thích tiền, lực miễn
dịch đối với tiền tài mà nói cũng rất cao, nhưng mà đây là bởi vì từ
trước đến giờ những thứ mà hắn nhìn thấy vẫn chưa đạt đến ranh giới tài
phú khiến cho hắn phải yêu thích mà thôi! Hiện tại đã ở bên trong Kim
Ngư Cung, cái ranh giới tài phú kia của hắn sớm đã bị vượt qua rất xa
rồi. Đi theo Hữu Nãi Ngư nhìn đông nhìn tây, trong đầu hắn không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần ý tưởng quét sạch rồi.
Dục vọng của con người, thông thường khi đối diện với những thứ phát sáng lấp lánh, mới lộ ra mặt dữ tợn nhất của chính mình.
Bên trong Kim Ngư Cung cũng không có bất cứ thang lầu nào cả, nhưng lại có
tầng trệt. Biện pháp đi lên tầng trên chính là bơi lội lên. Cái này chỉ
sợ cũng là điểm đặc sắc duy nhất của Kim Ngư Cung này.
Dưới sự
dẫn dắt của Hữu Nãi Ngư, Phó Thư Bảo đi theo nàng ta bơi lên đến tầng
cao nhất. Cũng chính là bộ phận đầu nấm của cái nấm khổng lồ này.
Đẩy ra cánh cửa vào đúc bằng hoàng kim, lại là một mảnh cảnh tượng kim bích huy hoàng nữa. Một cái giường lớn hoàn toàn làm bằng hoàng kim, được
khảm nạm vô số bảo thạch, trân châu cùng với kim cương, còn có một tọa ỷ lớn, một vài vật dụng sinh hoạt khác. Tên vách tường được trang trí bởi vô số các bích họa, cũng không phải chế tạo bằng tranh vẽ, mà đều là sử dụng sợi tơ bạch kim để làm, dùng bảo thạch, trân châu cùng với kim
cương này nọ khảm vào để tạo thành bích họa. Phó Thư Bảo cẩn thận quan
sát một chút, những sơn mạch trên đó chỉ dùng các sợi tơ ô kim quý giá
màu đen bện thành. Mà vầng thái dương trên đó, không ngờ lại sử dụng một viên Hồng bảo thạch to cỡ một cái nắm tay mà thành…
- Hữu Nãi Ngư, đây là địa phương mà ngươi sống sao?
- Đúng vậy! Trong này vãn còn giữ nguyên hình dáng ban đầu!
Hữu Nãi Ngư có chút đắc ý, nói:
- Phó đại ca, chỗ ta ở có đẹp không?
- Xinh đẹp cái lông mao a! Nơi này quả thật chính là… haizzz.. quá mức tục tằng! Tục tằng a!
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu, một bộ dạng tiếc hận vô cùng.
Hữu Nãi Ngư:
- Ngươi…
- Đúng rồi! Mấy bức bích họa này quá chói mắt rồi! Không bằng đưa nó cho ta đi!
Hữu Nãi Ngư:
- Hửm?
Cũng chẳng đợi Hữu Nãi Ngư đồng ý, Phó Thư Bảo liền chạy lại một phía, gỡ
xuống mấy bức bích họa trên đó. Những bức bích họa này, không cái nào mà không có độ dài thật lớn, tơ vàng bảo thạch cùng kết hợp lại một chỗ,
tùy tiện cũng nặng trên cả trăm cân. Trong lòng Phó Thư Bảo khẽ cân
nhắc, nếu như đem cái này lên đất liền, tùy tiện một bức, đem bán đấu
giá, khẳng định chính là giá trên trời!
Trong lòng hắn có nổi khổ a!
Hắn có nữ nhân phải nuôi!
Những nữ nhân như là Hồ Nguyệt Thiền, Độc Âm Nhi cùng với Chi Ni Nhã vậy, ai
mà không phải là cái hố nuốt tiền cơ chứ? Cho nên hiện tại chuyện tình
mặt dày như vậy, chính là ánh mắt nhìn xa một chút, làm chuẩn bị cho
tương lai mà thôi!
- Tùy ngươi thôi, ngươi thích cái gì thì cứ việc lấy đi!
Hữu Nãi Ngư không chút keo kiệt, nàng ta nhìn qua có vẻ rất hào sảng:
- Dù sao mấy thứ này ở Vô Căn Chi Hải cũng rất bình thường, trước kia,
chỉ cần ta muốn, liền có người tùy tiện đem đến cho ta một đống lớn.
- Tục khí! Tục khí! Ngươi như thế nào lại có thể tục khí như vậy cơ chứ?
Hữu Nãi Ngư:
- …
Miệng thì nói Mỹ nhân ngư tục tằng tục khí này nọ, còn tay thì vẫn không
ngừng cướp đoạt đi nào là bảo thạch, trân châu, kim cương cùng với những thứ đáng giá. Càng đáng phẫn nộ hơn nữa chính là, mặc dù ngoài miệng
thì vẫn nói những lời nói đó, nhưng mà trên mặt lại vẫn luôn duy trì bộ
dáng nghiêm túc đứng đắn, rất có hương vị một đại thiếu gia quý tộc đang giáo huấn một thiếu nữ nông thôn không biết gì.
Mà thiếu nữ nông thôn không biết gì kia, tự nhiên chính là Hữu Nãi Ngư, chủ nhân chân chính của hết thảy những thứ này.
Tài phú của nàng, cho dù toàn bộ quốc khố của Tú Quốc, cũng không có cách nào so sánh nổi.
Lấy bảo vật đến mỏi tay, toàn bộ đều bị Phó Thư Bảo nhét sạch vào trong
Luyện Chi Trữ Vật Giới của hắn. Hiện tại hắn phi thường ảo não, đó chính là Sinh chi Không gian Trữ vật của hắn vẫn như trước gửi lại bên trong
Thần Miếu Luyện Ngục Thần Tước, do một gã thủ vệ Chiến sĩ Thạch Tượng
của Quân đoàn Luyện Ngục nắm giữ. Bằng không, với không gian dự trữ siêu khổng lồ của Sinh chi Không gian Trữ vật, cho dù muốn dọn luôn Kim Ngư
Cung vào trong đó cũng không thành vấn đề.
Một sự thất sách như vậy, thật sự là càng nghĩ càng hộc máu mà!
- Quên đi! Quên đi! Nếu như lấy tiếp nữa, ta liền sẽ trở nên tục khí
giống như ngươi vậy! Chúng ta đi tìm xem có thêm manh mối gì nữa không?
Đến lúc thật sự không thể lấy thêm cái gì nữa, Phó Thư Bảo mới dừng tay, nói.
Hữu Nãi Ngư ngây ngốc nhìn cái sắc mặt đáng giận kia của Phó Thư Bảo, trong lòng thật sự muốn dùng bàn tay phấn nộn của mình đấm vào mũi Phó Thư
Bảo một cái. Lấy thì cứ lấy đi, vì cái gì cứ luôn miệng nói người ta tục khí như vậy? Phải biết rằng, người ta chính là Hải Dương Chi Nữ, là
Công chúa Mỹ nhân ngư thiên kiều bách quý của Ngư Nhân Tộc đó!
- Ngươi còn nhìn ta làm gì? Tộc nhân của ngươi vô duyên vô cơ biến mất, còn đợi chúng ta đi tìm nguyên nhân đó!
Phó Thư Bảo nhắc nhở.
- Thời gian đã hơn một vạn năm rồi, ta đã bị phong ấn bên trong Phong Ấn
Luyện Lực Khí Thần cấp, làm sao biết bọn họ đã đi chỗ nào? Có lẽ...
Thần sắc của Hữu Nãi Ngư nhất thời buồn bã. Cái ‘có lẽ’ kia, ngay cả nàng
cũng không dám tưởng tượng. Một Kim Ngư Thành đã từng vô cùng phồn hoa,
lúc này lại biến thành một cái quỷ vực không người. Có một khả năng, đó
chính là Ngư Nhân Tộc đã không còn tồn tại nữa!
Cái loại khả năng này, thân là lĩnh tụ tinh thần của Ngư Nhân Tộc, Hữu Nãi Ngư làm sao dám suy nghĩ tới chứ?
- Ngươi còn nhớ Tộc trưởng các ngươi thường ở tại địa phương nào không?
Phó Thư Bảo khẽ suy nghĩ, nói. Muốn tìm manh mối, bắt đầu từ cái địa phương đó xem như thích hợp hơn một chút.
- Biết! Để ta mang ngươi đi!
Lúc này Hữu Nãi Ngư mới thu hồi lại suy nghĩ thương cảm, xoay người dẫn đường.
Từ trong Kim Ngư Cung đi ra, xuyên qua một mảnh khu vực yên tĩnh không
người, Hữu Nãi Ngư đem Phó Thư Bảo đi đến trước một khu nhà tương đối
đơn sơn. Vách tường, nóc nhà cùng với tường viện xung quanh thuần một
màu đen bình thường, tất cả đều hiện ra một loại cảm giác nặng nề, phong cách cổ xưa.
Đẩy cửa viện bước vào, Hữu Nãi Ngư ảm đạm nói:
- Trong này chỉ sợ cũng không lưu lại manh mối gì cả! Một vạn năm trôi
qua rồi, vị Tộc trưởng đời của ta, chỉ sợ lúc này đã hóa thành bùn đất,
trở về với hải dương rồi!
Thời gian một vạn năm, cho dù một hòn đá cũng biến thành một đám cát, huống chi là một Tộc trưởng của Ngư Nhân Tộc cơ chứ?
Đúng lúc này, Phó Thư Bảo đột nhiên kéo Hữu Nãi Ngư đang đứng ở chính giữa
cửa vào sang một bên, đồng thời đẩy mạnh ra một chưởng. Trong phút chốc, trước mặt hai người liền ngưng luyện ra một cái lực lượng hộ thuẫn vô
hình.
Phanh!
Một tiếng vang nặng nề nhất thời truyền ra.
Sóng xung kích va chạm nhất thời kích khởi một dòng nước cực mạnh, phốc
một chút liền đánh thẳng tới. Phó Thư Bảo dựa vào lực phản chấn lui
nhanh về phía sau, mang theo Hữu Nãi Ngư đẩy sang một bên.
Ngay
thời điểm chân của hắn chạm xuống mặt đất, một đầu rùa biển đột nhiên
chậm rãi bơi ra khỏi đại môn. Cái đầu của nó cũng tương đối bình thường, so với những con rùa biển bình thường cũng chỉ lớn hơn một chút mà
thôi. Chẳng qua, lớp mai rùa của nó lại lóng lánh quang mang màu đen
sáng bóng. Từ đầu đến cuối, trên người của con rùa biển này chính là
loại màu sắc này, không hề có một tia màu tạp nào khác. Nhìn qua, nó
giống hệt như là một con rùa biển được chạm khắc thành bởi kim cương màu đen vậy. Toàn thân cũng đều lộ ra một cỗ khí tức cứng rắn mà cường đại.
Vững như bàn thành, kiên cường như núi! Đây chính là khí thế của đầu rùa biển trước mặt này.
Từ bên trong cánh cửa bơi ra, cặp mắt của con rùa biển kia luôn luôn tập
trung trên người của Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư. Ánh mắt kia nhìn
qua có vẻ tang thương, giống như một lão giả đã chịu đựng đủ năm tháng
tàn phá vậy. Nhưng mà lực trường lực lượng từ trên thân thể nó phát ra,
lại tràn ngập linh tính cùng với lực lượng, phi thường cường đại.
Trong đầu Phó Thư Bảo nhất thời chấn động:
- Không nghĩ tới, con rùa biển này không ngờ… lại là một con Hải Quy cấp bậc Thần thú!
Hải Quy cấp bậc Thần thú, tuy rằng thể tích khá nhỏ, nhưng mà cho dù là đầu Hải Lang Sa Linh Vương cấp khổng lồ như núi lúc trước cũng không phải
là đối thủ của nó. Linh Vương cấp cùng với Thần thú, chênh lệch không
chỉ là một cái cấp bậc, mà còn là một cái lạch trời khó có thể vượt qua
được.
Lần ra tay vừa rồi chỉ là một chút thử sức, có lẽ cũng là
một lời cảnh cáo. Thần thú Hải Quy kia căn bản là không có dốc toàn lực. Mà hiện tại, lực trường lực lượng của nó lại cường đại đến trình độ
khiến người ta phải sợ hãi. Từng có kinh nghiệm giao thủ cùng với Thất
Luyện Mãng, Phó Thư Bảo chỉ cần liếc mắt liền phán đoán ra được.
Ngón tay chợt động, một đạo kim quang lóe lên. Lập tức Kim Lực Thần Giáp vừa từ trong Luyện Chi Trữ Vật Giới phóng xuất ra, rắc rắc phân giải, lại
trong nháy mắt liền mặc lên trên người của Phó Thư Bảo, từ đầu đến chân
đem hắn bao phủ lại.
Ở dưới biển chến đấu với một đầu Hải Quy cấp bậc Thần thú, lực phòng ngự của đối phương trời sinh phi thường cường
đại, hắn cũng phải tìm về một chút cân bằng trên phương diện phòng ngự
mới được.
Một cặp Xà Nha Kiếm rất nhanh cũng xuất hiện trong tay
của Phó Thư Bảo. Nhưng mà đối diện với cái mai rùa còn rắn chắc hơn cả
một ngọn núi cao của đầu Hải Quy kia, hắn lại nghĩ thấy, Xà Nha Kiếm của hắn có vẻ tái nhợt vô lực như vậy!
Lần này trở về, nhất định
phải luyện chế ra một kiện vũ khí mới thôi! Đối thủ của mình càng ngày
càng cường đại, Xà Nha Kiếm căn bản là không có bao nhiêu công dụng nữa.
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, hai chân của Phó Thư Bảo đột nhiên dẫm
mạnh xuống đáy biển, cả người giống như tên bắn lao về phía Thần thú Hải Quy. Xà Nha Kiếm giao nhau ở trước mặt, không ngừng luân chuyển, giống
như một cái cánh quạt đang phân tách dòng nước ra vậy. Thanh âm cắt chặn dòng nước tách tác không ngừng sản sinh bên dưới đáy biển. Dòng nước
biển đang lưu động đột nhiên xoay chuyển ngược lại, giống như nước lũ
không ngừng văng bắn ra bốn phía xung quanh.
- Phó đại ca, đừng làm thương tổn hắn!
Hữu Nãi Ngư lúc này tựa hồ mới thanh tỉnh lại từ trong trạng thái xuất thần nào đó, đột nhiên hét lên.
Cái loại cảm giác này tựa hồ như là đã từng quen biết, như đã từng gặp qua.
Rùa biển chính là động vật dưới đáy biển được xem là sống lâu nhất thế
gian, cũng có thuyết pháp nói là trên cả vạn năm. Chỉ là rùa biển bình
thường đã là như vậy rồi, huống chi đây lại là Hải Quy cấp Thần thú chứ? Ngay vừa rồi, tại thời điểm Thần thú Hải Quy vừa xuất hiện, cái loại
cảm giác tựa hồ như từng quen biết đột nhiên trong lòng dâng lên, khiến
cho Hữu Nãi Ngư nghĩ rằng nàng cũng quen biết đầu Thần thú Hải Quy này.
Chính là do thời gian trôi qua đã quá lâu rồi, cho nên cũng không dám mở miệng xác nhận mà thôi.
Chỉ là một chút suy nghĩ ngắn ngủi này
của nàng, thì Phó Thư Bảo cũng đã ra tay rồi. Lời cảnh báo của nàng hiển nhiên đã quá muộn.
Rầm!
Hai thanh Xà Nha Kiếm đang không
ngừng luân chuyển cắt về phía trước, đột nhiên rời tay bay ra, trực tiếp chém mạnh xuống cổ của Thần thú Hải Quy.
Thứ gì đã vô dụng, Phó
Thư Bảo tự nhiên cũng sẽ không thu trở về. Xà Nha Kiếm rời tay công kích chính là một cái ngụy trang mê hoặc đối thủ mà thôi. Công kích chân
chính của hắn, cũng sát sau đó mà đánh tới… Chiến kỹ Nguyên Nhất! Một
thức cực mạnh cuối cùng, Nguyên Nhất Thức!
Rắc rắc!
Hai tiếng giòn vang.
Xà Nha Kiếm đầu tiên chém thẳng lên trên lực lượng hộ thuẫn của đầu Thần
thú Hải Quy. Mục tiêu của chúng nó chính là phần cổ yếu ớt nhất của đầu
Thần thú Hải Quy. Nhưng mà ngay khi va chạm với lực lượng hộ thuẫn ở xa
xa phía trước Thần thú Hải Quy, hai tiếng giòn tan phát ra, một đôi Xà
Nha Kiếm nhất thời vỡ ra thành mười khúc. Những mảnh xương cốt màu trắng nhỏ bé rơi xuống, bị dòng nước cuốn đi mất.
Xà Nha Kiếm chính là do cặp răng nanh của Ngân Ty Tàm Mãng tạo thành, mà Ngân Ty Tàm Mãng
chẳng qua cũng chỉ là Linh thú Linh cấp mà thôi. Cặp răng nanh của nó ở
trước mặt Thần thú Hải Quy, chỉ trong khoảnh khắc liền bị phá hủy, đó là chuyện hoàn toàn bình thường.
Chẳng qua, chúng nó cũng đã hoàn
thành được sứ mệnh mà Phó Thư Bảo giao cho chúng nó, vô hiệu lực lượng
hộ thuẫn của Thần thú Hải Quy!
Cái mà hắn cần, chính là triển
khai một lần công kích cận thân, một cái khe hở cùng với thời gian ngắn
ngủi!
Một quyền oanh ra, phát ra
thanh âm chấn động điếc tai nhức óc. Một đầu Quyền thú tràn ngập hỏa
diễm nhất thời xuất hiện trong dòng nước. Đó là một đầu thú vô cùng dữ
tợn, thể tích lớn cỡ con trâu, nhe nanh múa vuốt phóng về phía trước!
Trước kia, Quyền thú của Phó Thư Bảo vẫn là một mảnh mơ hồ, chỉ là một đoàn
hình ảnh mà thôi, khó có thể nhận ra được đó là Quyền thú loại gì. Nhưng mà hiện tại, Quyền thú mà hắn phát ra cũng đã có hình thái rõ ràng,
chính là Hỏa Diễm Kỳ Lân!
Kỳ Lân, trong truyền thuyết chính là Thần thú Thượng Cổ!
Uy thế của nó, bài sơn đảo hải!
Ầm ầm!
Quyền thú Kỳ Lân vừa ra, sóng nhiệt bức người, trong nháy mắt lại đem dòng
nước chính giữa Phó Thư Bảo và Thần thú Hải Quy thiêu đốt sạch sẽ, hình
thành nên một khoảng không quỷ dị.
Thân thể của Phó Thư Bảo cũng giống như tên rời cung phóng tới.
Nắm tay của hắn, mới thật sự là công kích cực mạnh!