Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 544: Long đàm đoạn kiếm



Nhìn thấy Hữu Nãi Ngư nằm trong lòng mình dần dần mềm yếu, hơi thở dồn dập lên, cơn xúc động của Phó Thư Bảo giống như một đầu dã thú khó có thể phục tùng được, ở bên trong mạch máu của hắn không ngừng tuôn chạy, mang đến từng trận cảm giác kích thích. Nhưng mà, hắn có thể không hề khó khăn vuốt ve da thịt của Hữu Nãi Ngư, thậm chí là hôn môi, ngậm lên cặp ngọc nữ phong này nọ, nhưng mà đối với bộ phận mấu chốt nhất cuối cùng lại thủy chung không thể nào tiến vào. Bởi vì lúc này hạ thân của Hữu Nãi Ngư đã bị bao vây bởi một tầng bẩy cá tinh minh. Độ cứng của những thứ này tuyệt đối không hề thua kém Kim Lực Thần Giáp của hắn a!

- Hữu Nãi Ngư, phiền toái ngươi một phen đem lớp vẩy cá vướng vận này bỏ đi được không?

Phó Thư Bảo gần như năn nỉ nói. Hắn biết rõ ràng, tầng vẩy cá trên người của Hữu Nãi Ngư chính là thứ trời sinh, trừ phi chính nàng ta chủ động thu hồi vào trong làn da, bằng không sẽ không có biện pháp nào cởi bỏ giống như cởi quần áo vậy.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ngươi ở trong nước điều khiển Tỵ Thủy Châu khẳng định là mệt chết rồi. Ta giúp ngươi xoa bóp chân một chút!

- Không cần! Chúng ta đi xem xét tình hình một chút rồi tính sau. Hiện tại chúng ta vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu!

Hữu Nãi Ngư nói. Mặc dù nàng ta đối với chuyện tình này giống như tờ giấy trắng vậy, nhưng mà thời điểm khi Phó Thư Bảo vuốt ve thân thể nàng, cái loại cảm giác tuyệt vời này vẫn như cũ tồn tại chân thật. Nàng ta đối với cái loại cảm giác khiến cho nàng run rẩy cùng với mê say này cũng có một chút tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng có một chút sợ hãi, không dám tiếp tục xâm nhập nữa.

Một người đối với những thứ lạ lẫm, trời sinh đều có sự cảnh giác nhất định. Hữu Nãi Ngư chính là như thế. Tuy rằng nàng chưa từng gặp qua cái loại cảm giác này, nhưng mà lại sợ hãi Phó Thư Bảo tiếp tục làm nữa. Cho nên nàng rất nhanh đem đề tài chuyển đi, giãy người thoát ra khỏi sự ôm ấp của Phó Thư Bảo, hướng về một mảnh đất gần bên mà bay tới.

Khó có thể tin nổi, cái đuôi cá thon dài của nàng có thể đứng thẳng chân trên mặt đất giống như hai chân người vậy, trình độ linh hoạt cũng không thua hai chân người chút nào.

- Xem ra ta vẫn là nóng vội một chút rồi, để cho con cá ngốc này cảnh giác! Thật là thất bại a! Ta vẫn là quá nóng vội rồi, nóng vội là không ăn được đậu hủ nóng a!

Khóe miệng của Phó Thư Bảo lộ ra một tia cười khổ, lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng xấu xa trong đầu mình quẳng ném đi, sau đó cũng phóng vọt tới một mảnh đất bằng.

Vách núi cùng với mặt đất nơi này cũng đều là Huyền Thiết, nhưng không có dòng nước mài mòn, khiến cho mặt đất cùng với vách núi trong này cũng không bóng loáng. Trừ bỏ mặt đất có vẻ tương đối bằng phẳng ra, vách núi bên trong sơn động này đều là hình dáng quái thạch lởm chởm.

- Cũng không biết con quái thú kia còn có thể đến đây không?

Nhìn bốn phía một chút, cũng không có phát hiện cái gì, Hữu Nãi Ngư nói. Từ trong ánh mắt của nàng, vẫn như trước nhìn thấy một chút lo lắng nhàn nhạt.

Phó Thư Bảo nói:

- Cái này cũng không thể xác định được. Nó chính là Long, là một loại quái thú Thượng Cổ mà ta từng nhìn thấy miêu tả trong một quyển sách cổ. Nó có năng lực thông thiên triệt địa, bằng vào thực lực của hai chúng ta, muốn đánh thắng nó căn bản là không có khả năng. Cho nên chúng ta nên mau chóng tìm ra con đường đi ra ngoài là tốt nhất.

- Long? Đây là lần thứ hai ta nghe Phó đại ca nói đến cái tên này rồi. Cái đầu quái thú tên Long kia đến cùng là thứ gì vậy? Ngươi có thể nói cho ta biết hay không?

- Đi thôi! Chúng ta vừa đi vừa nói!

Hữu Nãi Ngư khẳng định không biết được Phó Thư Bảo là người đến từ một thế giới khác, mà Long theo như lời hắn nói cũng là một tượng trưng tinh thần của một quốc gia rộng lớn ở cái thế giới kia. Về phần chuyện tình này, Phó Thư Bảo cần phải lựa chọn một góc độ mà nàng ta có thể chấp nhận để nói. Nói dối này nọ, đó căn bản chẳng quan trọng gì, chẳng phải sao?

Trên vách núi đá được khảm nạm vô số bảo thạch, giống hệt như một bầu trời đêm đầy sao vậy, phát ra ánh sáng mờ nhạt. Trên mặt đất, không ngừng lóe lên những đạo quang mang ngũ nhan lục sắc lấp lánh. Thời điểm này, Phó Thư Bảo cũng không có hứng thú lấy đi những khỏa bảo thạch này. Hắn đảo một vòng xung quanh sơn động rộng lớn, rốt cuộc ở một góc khuất chợt phát hiện ra một cái thông đạo.

Kỳ thật nó cũng không xem như một cái thông đạo, đó chỉ là một cái khe hở nham thạch khá lớn mà thôi. Lớp nham thạch hai bên ngã đổ vào nhau một chỗ, bên dưới hình thành nên một cái khe hở khá hẹp, cao khoảng chừng hai thước, nhìn không thấy sâu bao nhiêu, bên trong là một mảnh hắc ám.

- Đi vào bên trong cái khe hở nham thạch thiên nhiên này, nếu như không thể đi ra được thế giới bên ngoài, lão tử sẽ dùng Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa đào ra một con đường ra!

Trong lòng Phó Thư Bảo có chủ ý. Chỉ cần không phải ở cái loại địa phương nguy hiểm Hải Để Thâm Uyên kia, hắn tuyệt đối có biện pháp từ bên trong lòng núi đi ra ngoài.

Huyền Thiết của Huyền Thiết Sơn tuy rằng có cường độ tương đương với kim chúc Phổ Linh cấp đã luyện chế, hơn nữa có đặc tính thiên nhiên, nhưng mà đối với Luyện Lực sĩ cấp bậc Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực như hắn mà nói, nếu như bị nhốt chết bên trong hang động của một ngọn núi, đó quả thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

- Phó đại ca, ngươi nhìn xem, trong này…

Hữu Nãi Ngư đột nhiên phát ra một thanh âm bối rối.

Phó Thư Bảo đang quang sát khe hở thông đạo, nghe vậy liền đi về phía Hữu Nãi Ngư, vừa đi vừa nói:

- Ngươi phát hiện được gì vậy?

Hữu Nãi Ngư cũng không trả lời, giơ tay chỉ về phía trước mặt nàng. Nơi đó có một vài khối nham thạch khá lớn. Những khối nham thạch này sắp xếp liền kề nhau, tạo thành một cái vòng tròn thật lớn. Phía trước mặt của Hữu Nãi Ngư xuất hiện một chỗ hổng tương đối rộng, trừ phi là đứng ở vị trí của nàng chính diện nhìn vào, bằng không từ bất cứ góc độ nào khác cũng đều không thể nhìn thấy được trong đám quái thạch kia có cái gì.

Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động, âm thầm ngạc nhiên:

- Vừa rồi ta vội vã tìm kiếm lối ra, đám quái thạch kia thật ra cũng đã nhìn thấy, nhưng mà cũng không quá chú ý đến. Chẳng lẽ Hữu Nãi Ngư phát hiện trong đó có gì giá trị hay sao?

Cho dù là một khối kim cương thiên nhiên lớn cỡ đầu người, đối với Hữu Nãi Ngư mà nói, đó chẳng qua là một tảng đá biết phát sáng mà thôi. Cho nên dùng những thứ giá trị bình thường căn bản là không thể nào đoán ra được nàng đã nhìn thấy được thứ gì.

Mang theo sự nghi vấn trong lòng, Phó Thư Bảo bước nhanh đi tới bên cạnh Hữu Nãi Ngư, sóng vai mà đứng. Trong chớp mắt, hắn nhất thời khiếp sợ tại đương trường.

Ở trước mặt hắn, chính là một quả trứng thật lớn. Chiều cao so với thân thể của hắn còn cao hơn một cái đầu, ước chừng khoảng hai thước. Đường kính của nó cũng cỡ chừng một thước hai. Lớp vỏ bên ngoài của nó cũng không phải là loại vôi xác như các loại trứng chim bình thường hay thấy, mà là một loại vật liệu cứng rắn vô cùng, giống như là một loại kim chúc vậy.

Phiến không gian rộng lớn trong lòng núi này, tựa hồ như là một cái hang ổ.

Trong cái hang ổ này cũng không chỉ có một quả trứng, còn có một đám bảo vật phát sáng lấp lánh, bảo thạch, kim cương này nọ, cả một đống lớn. Tỷ lệ cùng với phẩm chất của nó không hề nghi ngờ đều là tốt nhất, tùy tiện xuất ra một viên, cũng đều là giá trị liên thành.

- Không xong! Long chính là loại gia hỏa thích bảo thạch nhất! Nơi này… chính là hang ổ của nó!

Sắc mặt của Phó Thư Bảo nhất thời trở nên ngưng trọng hẳn. Vốn tưởng rằng hắn và Hữu Nãi Ngư đã chạy thoát nạn, hoàn toàn thoát khỏi đầu Ác long kia, lại không nghĩ đến, chạy tới chạy lui, chạy luôn vào hang ổ người ta!

Có một loại hành vi dũng cảm gọi là tự chui vào lưới!

Phó Thư Bảo hiện tại đột nhiên nghĩ thấy, hắn chính là loại nhân tài kiệt xuất như thế!

- Long, long… hang ổ? Ông trời của ta ơi! Làm sao bây giờ?

Hữu Nãi Ngư nhất thời mặt mày thất sắc.

Ánh mắt của Phó Thư Bảo nhất thời dừng lên trên quả trứng lớn trong cái ổ kia, tầm mắt rất nhanh đảo qua Long đản, rồi lại đột nhiên dừng lại ở một góc khuất không bắt mắt. Ở nơi đó, đang lẳng lặng nằm một thanh trường kiếm đã bị cắt thành ba khúc. Mỗi một thân kiếm bị cắt thành ba khúc kia cũng đều có một màu tối đen như mực, bộ dáng kiếm phong không chút sắc bén. Ngay cả tay cầm kiếm cũng không có chút màu sắc trắng nào cả, trên mặt cũng không hề có văn lộ gì, cũng không có bất cứ trang trí nào, bộ dáng vô cùng bình thường.

- Long có thói quen thích cất giữ bảo vật. Những thứ bảo thạch giá trị liên thành, kim cương này nọ ở trong mắt của Long căn bản không tính là cái gì. Nhưng mà thanh kiếm này… tuy rằng đã gãy, nhưng mà nếu là thứ bình thường, đầu Ác long kia sẽ đem nó giấu vào trong hang ổ của mình hay sao? Ta không tin! Thanh kiếm này nhất định có chỗ không thầm thường! Mặc kệ nó, lấy trước tính sau!

Trong lòng Phó Thư Bảo có chủ ý, hắn liền đi vào hang ổ, đem ba cái thân kiếm gãy cùng với cái vỏ kiếm rỗng cũng đều lấy đi.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, thanh kiếm cùng với vỏ kiếm nhìn qua tựa hồ rất nặng, thế nhưng toàn bộ cầm trong tay lại không có một chút trọng lượng. Hắn thậm chí cảm giác được, cho dù là cầm một tờ giấy trên tay cũng sẽ có chút cảm giác sức nặng, nhưng mà quỷ dị chính là, ba đoạn kiếm gãy cộng với một cái vỏ kiếm, toàn bộ thể trọng không ngờ không bằng một tờ giấy nữa!

Có phải bảo vật hay không, chỉ bằng vào trọng lượng quỷ dị này liền có thể thuyết minh!

Chẳng qua, sau khi kích động qua đi, lại tiến hành quan sát cẩn thận lại một lần, nhưng Phó Thư Bảo lại vẫn như trước không thể nhìn ra chỗ nào đặc biệt nữa. Hắn thậm chí còn không biết được, một thanh kiếm như vậy là dùng vật liệu gì tạo thành. Lại càng không biết được, một thanh kiếm như vậy vì cái gì lại bị cắt thành ba đoạn, lại như thế nào bị quăng ở nơi này.

Hết thảy mọi thứ xung quanh thanh kiếm này, đều là một bí ẩn.

Cũng không có bao nhiêu thời gian để nghiên cứu, Phó Thư Bảo lấy ra một ít bảo thạch cướp đoạt được tại Kim Ngư Cung vứt lại bên trong hang hổ, sau đó đem thanh kiếm thu vào trong Luyện Chi Trữ Vật Giới. Cuối cùng, hắn đau đớn ra quyết định, đem một mớ lớn bảo thạch, kim cương trong đó vứt đi, đem khỏa Long đản to lớn thu vào trong Luyện Chi Trữ Vật Giới.

Hành động của Phó Thư Bảo dọa cho Hữu Nãi Ngư nhảy dựng lên:

- Phó đại ca, ngươi làm gì vậy? Ngươi lấy trứng của nó đi, nó sẽ tìm chúng ta liều mạng a! Như vậy mà nói, chúng ta có đi đến đâu, hắn cũng sẽ truy sát chúng ta đến đó!

Phó Thư Bảo nói:

- Cái tên kia mấy lần đều nghĩ muốn giết chúng ta, đã là địch nhân sinh tử rồi. Hắn muốn lấy mạng chúng ta, chúng ta trộm trứng của hắn, có gì không đúng chứ? Hơn nữa, cầm theo trứng của nó, chúng ta chẳng khác nào nắm được thứ uy hiếp hắn, có thể ở trong thời khắc nguy hiểm mà áp chế hắn.

Trộm đi Long đản để áp chế một đầu Ác long, Hữu Nãi Ngư càng ngày càng không hiểu nổi Phó Thư Bảo,

Trộm đi hai thứ quan trọng nhất đó, Phó Thư Bảo cũng không dám tiếp tục dừng lại, lôi kéo Hữu Nãi Ngư hướng về phía khe hở bên trong nham thạch kia mà chạy đi. Với hình thái của Mỹ nhân ngư ở bên trong khe hở hoạt động hiển nhiên là không thích hợp. Trước khi đi vào trong khe hở, Hữu Nãi Ngư đã đem cái đuôi cá của nàng thu hồi trở về, biến thành bộ dáng một thiếu nữ nhân loại bình thường. Một đôi chân ngọc trần trụi, giẫm lên trên đất đá cứng rắn, cùng với Phó Thư Bảo chui vào trong thông đạo khe hở kia.

Lần này đây đầu Ác long kia cũng không có đúng lúc xuất hiện đuổi theo bọn họ. Cả hai người ở trong bóng tối nương theo ánh sáng do Tỵ Thủy Châu phát ra mà sờ soạng đi tới. Phó Thư Bảo vẫn giữ nguyên thói quen lúc trước, thỉnh thoảng ở trên vách đá lưu lại ký hiệu.

Khe hở thông đạo này khi rộng khi hẹp, uốn cong gấp khúc, căn bản là không biết đâu mới là chỗ cuối. Cũng không biết cuối cùng nó sẽ đi thông đến địa phương nào. Những thời điểm thông đạo mở rộng, Phó Thư Bảo lại kéo theo Hữu Nãi Ngư phóng chạy rất nhanh. Thời điểm thông đạo thu hẹp, hắn không thể không giảm bớt tốc độ, cùng Hữu Nãi Ngư cẩn thận đi qua.

Tóm lại, càng xâm nhập vào sâu hơn, khoảng cách với đầu Ác long kia cũng ngày càng xa hơn. Một cái khe hở hẹp như vậy, thể tích của đầu Ác long to như thế, căn bản không thể đi vào được. Cho nên cảm giác an toàn của hai người cũng càng ngày càng cao hơn.

- Ha ha… xem ra chúng ta đã lo lắng dư thừa rồi! Hữu Nãi Ngư, ngươi có người yêu không?

- Cái gì gọi là người yêu?

- Không phải chứ? Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?

- Thật sự không biết! Cái gì gọi là người yêu?

- Con mẹ nó… Người yêu chính là, chính là… là bằng hữu khác phái mà ngươi rất thích, thường xuyên hôn nhẹ, sờ mó thân thể này nọ. Cũng giống như là ngươi thích ăn cá vậy đó! Có hay không?

- Nhắc đến ăn cá, ta đói bụng rồi! Vì sao ngươi lại không đem theo cái Sinh chi Không gian Trữ vật kia của ngươi chứ?

- Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi! Không được nói ăn! Tục khí!

- Nhưng mà, người ta thật sự đói bụng mà!

- …

Gã nam nhân thói cũ nảy mầm, ở bên trong khe hở thông đạo nham thạch nhỏ hẹp, lại bị một thiếu nữ khờ dại chọc cho tức giận đến trào máu mũi.

Nhưng mà, nguy hiểm thật sự đã rời xa hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.