Ads
Kim Ngư Thành rộng lớn mà trống rỗng không bóng người. Thỉnh thoảng có những loài cá bơi qua bơi lại giữa những căn nhà bỏ đi và trên đường phố, nhưng không đem lại chút sinh cơ nào cho thành phố phế tích dưới đáy biển này, mà ngược lại càng tạo nên cho nó vẻ hoang vu. Giống như ở trên mặt đất, một thành phố không có người qua lại mà chỉ thấy chó mèo hay chuột hoạt động, cảm giác hoang vu đó càng mãnh liệt hơn.
Thật ra, trong Kim Ngư Thành vẫn còn một người, đó là Hữu Nãi Ngư, công chúa mỹ nhân ngư còn lại duy nhất của Ngư Nhân Tộc.
Đứng trên tháp quan sát cao nhất của Kim Ngư Cung, nàng nhìn về đáy biển ở phía xa, theo chỉ thị của Phó Thư Bảo, nàng đợi hắn ở Kim Ngư Cung. Nhưng nàng đã về đây một ngày rồi mà chưa thấy Phó Thư Bảo đâu.
- Phó đại ca sẽ không có chuyện gì đâu. Huynh ấy rất thông minh, ở đáy biển nguy hiểm như vậy huynh ấy cũng có cách thoát ra, chắc chắn huynh ấy sẽ thoát ra được…Nhưng mà Long Nữ mạnh như vậy, Phó đại ca căn bản không thể đánh thắng được ả, ả lại hận Phó đại ca như thế, ả sẽ dễ dàng để huynh ấy đi sao? Aiz…
Nàng thở dài, trong đầu là những suy nghĩ mâu thuẫn đầy hỗn loạn, tâm trạng Hữu Nãi Ngư lúc này vô cùng phức tạp.
Đài quan sát xây từ bạch ngọc, thân ảnh thướt tha mảnh mai và cả màu xanh nhạt của nước biển hoà cùng cảnh tượng thành phố hùng vĩ, những điều này kết hợp với nhau tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.
Vô Hận Hải không có quang tuyến, tất cả ánh sáng đều là từ loài sinh vật đặc biệt đom đóm dưới biển, vì thế cũng không có sự khác biệt giữa ban ngày và ban đêm. Cả một ngày trời, Hữu Nãi Ngư giống như bức tượng đứng trên đài quan sát không động đậy. Khi chân nàng đã tê dại đi, thân thể muốn đi nghỉ ngơi thì một bóng người nhàn nhạt xuất hiện trong tầm mắt.
- Đó là…
Hữu Nãi Ngư dụi mắt, bóng người mơ hồ kia cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút. Nàng nhìn thấu một người đang chậm rãi bơi lại gần, toàn thân không có sợi vải nào.
Càng gần nàng nhìn càng rõ, người đó có những đường cong hoàn mỹ, tăng một chút thì béo mà giảm một chút lại gầy. Làn da trắng nõn nà không thua kém nàng, nhưng mà hắn là nam nhân a!
Những điều đó dường như không phải trọng điểm, điều quan trọng là thân thể không mảnh vải che hoàn toàn hiển lộ. Bộ phận nằm giữa hai chân trắng trẻo nhưng thần thái dữ dằn, thật chói mắt. Cặp mông cũng trắng nõn nhưng rắn chắc, trong cơ thịt như mang sức mạnh mang tính huỷ diệt.
Ánh mắt lướt qua giữa hai chân của người đó lần thứ ba, mặt Hữu Nãi Ngư đã đỏ ửng lên từ lâu. Nàng lại dụi mắt, đột nhiên kêu lên:
- Đó không phải…Phó đại ca sao?
Người trần truồng đó chính là kẻ có thủ đoạn bỉ ổi, âm mưu giết Long Nữ, Phó Thư Bảo. Hắn cũng đã nhìn thấy Hữu Nãi Ngư trên đài quan sát, cũng không chần chừ, bơi thẳng tới đó.
Hai chân đáp xuống mặt đất phủ bạch ngọc, Phó Thư Bảo nhìn thẳng vào Hữu Nãi Ngư, chẳng có cảm giác gì không đúng về trạng thái trần truồng của mình.
- Phó đại ca, huynh….sao như biến thành người khác thế này?
Mãi một lúc lâu sau Hữu Nãi Ngư mới thốt lên được một câu. Vốn dĩ không ôm nhiều hy vọng sẽ gặp lại, giờ Phó Thư Bảo lại xuất hiện trước mặt mình, sao nàng có thể không xúc động?
Cứ nghĩ lại tình hình lúc đó Phó Thư Bảo xả thân bảo vệ cho nàng rời đi, trái tim nàng lại nóng lên một cách kỳ lạ, lan toả một thứ cảm giác kỳ diệu, càng ngày càng mãnh liệt.
Tự cổ mỹ nhân yêu anh hùng, Phó Thư Bảo tuy không phải anh hùng nhưng đương nhiên có thể coi là kiêu hùng. Bộ dạng xấu xa và cái miệng lưỡi dẻo quẹo cũng là thứ mà rất nhiều nữ nhân thích. Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu. Cái câu “ranh ngôn” này được thể hiện một cách hoàn hảo trên người Phó Thư Bảo. Có lẽ hắn không chú ý nhưng trong tình cảnh sinh tử đó, hắn gần như đã mạo hiểm với cái chết để đưa Hữu Nãi Ngư rời đi. Vị công chúa mỹ nhân ngư này đã có tình cảm với hắn rồi, nhưng hắn vẫn đang mơ hồ chẳng biết gì.
Trên thế gian này thứ khó nắm bắt nhất chính là tình cảm, mặc cho bạn có thông minh đến mức nào thì liệu có đoán được tâm tư của một cô gái không?
- Ta cũng không rõ nữa. Nhưng ta chắc chắn Huyền Thiết Sơn Linh Mạch đã có một vài sự thay đổi tốt tới thân thể ta. Ha ha, giống như nàng ăn nhiều thịt rồi béo lên vậy.
Phó Thư Bảo cười nói, giết được ác long tâm trạng hắn vẫn luôn ở trạng thái kích động. Điều này có lẽ được thể hiện rất rõ ở bộ phận giữa hai chân hắn.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Con ác long đó thả huynh đi như vậy sao?
Hữu Nãi Ngư có chút không hiểu, nhưng nàng chắc chắn sự việc rất phức tạp.
Lúc này Phó Thư Bảo mới kể lại sự việc. Lần này hắn cũng không giấu chuyện về Huyền Thiết Sơn Linh Mạch. Hắn kể hết những gì đã trải qua cho Hữu Nãi Ngư, chỉ là có thêm mắm dặm muối ở một vài chỗ.
- Khi đuổi theo ta, ả Long Nữ đó lại biến thành hình thái ác long, điên cuồng truy sát ta…
- Á? Ả biến thành ác long ở Vô Hận Hải sao? Đáng ghét, đó là đả kích mang tính huỷ diệt đối với sinh vật dưới biển!
- Còn không phải sao? Việc này sao ta có thể để xảy ra chứ? Ta cầm kiếm xông tới chiến đấu cùng với ác long…
- Ta…ta thay mặt sinh vật của Vô Hận Hải cảm tạ huynh…
- Không có gì, không có gì, ta thích nhất là hành hiệp trượng nghĩa, trên đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ…
- Huynh chiến đấu với ác long ác liệt lắm nhỉ?
- Đương nhiên rồi. Nhớ lại lúc đó ta chém một kiếm xuống, nước biển tách ra làm đôi, nhưng trước đó ta đã cho tất cả các loài cá tránh ra rồi…
Hữu Nãi Ngư:
- ….
Có những sự việc chưa bao giờ xảy ra.
Có những câu chuyện càng kể càng hoang đường.
Chỉ là Hữu Nãi Ngư ngây thơ lại tin sái cổ, chẳng có chút nghi ngờ gì đối với nam nhân trần truồng trước mặt kia.
Nói chuyện một lúc lâu thì Phó Thư Bảo và Hữu Nãi Ngư mới trở về Kim Ngư Cung.
Trong tẩm cung, Hữu Nãi Ngư đích thân đi làm đồ ăn cho anh hùng đồ long Phó Thư Bảo. Hắn thì ngồi kiểm kê chiến lợi phẩm. Khi cuộc chiến kết thúc hắn đã cho toàn bộ chiến lợi phẩm vào không gian giới chỉ, giờ phải kiểm tra xem sao. Không phải lấy hết ra ngoài mà cách đơn giản nhất chính là vào trong xem.
- Sinh trữ vật không gian của Long Nữ sẽ thế nào nhỉ?
Phó Thư Bảo vô cùng hiếu kỳ, dùng Hỗn Nguyên Lực khởi động ấn ký trên nhẫn. Một cái thông đạo toả ra ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt, hắn chần chừ một chút rồi bước vào trong.
Sau đó ánh sáng trắng biến mất, một không gian kỳ lạ xuất hiện trước mặt hắn.