Tất cả những món Hữu Nãi Ngư làm ra toàn là cá. Gần mười đĩa đặt trên một cái bàn dài thì có gần mười con cá trên đó. Chỗ cá này cũng chẳng
có con nào được nướng chín, rán chín hay hấp chín cả, mà chỉ là bắt lấy, sơ chế qua rồi đặt lên đĩa.
Nhìn dáng vẻ cầu khấn đầy thành kính của Hữu Nãi Ngư, Phó Thư Bảo có cảm giác dở khóc dở cười.
- Mỹ nhân ngư này cả đời chỉ ăn cá, nếu ta lấy nàng thì vốn để nuôi rất
ít, nuôi nữ nhân khác còn phải mặc vàng đeo bạc, sơn hào hải vị, còn
nàng chỉ cần vài con cá là có thể đối phó cả ngày, hơn nữa mỗi lần ăn
còn phải cầu nguyện, đức tin cao quá đi mất…
Phó Thư Bảo trong đầu nghĩ mông lung.
Khi ăn cơm, Phó Thư Bảo chỉ ăn qua một con cá chép bé nhất. Khi ăn hắn dùng Băng Tuyết Nguyên Tố Hoả nướng con cá lên rồi ăn phần mềm nhất. Còn
cách ăn của Hữu Nãi Ngư thì giống như trước đây, ăn cá sống rồi cầm
xương và nội tạng trong tay cho chúng biến thành tro bụi tan biến trong
dòng nước.
Sự thành khẩn khi ăn liệu có thể hiện khi trên giường
không? Nếu có thì nghi thức của nàng sẽ là gì? Cảm giác thần thánh,
thuần khiến thể hiện khi làm việc đó sẽ như thế nào nhỉ? Trong đầu Phó
Thư Bảo lại đầy sự tưởng tượng.
Về phương diện này, nam nhân luôn có
trí tưởng tượng bay cao bay xa. Khi nghĩ tới nó, khoé miệng hắn cũng lộ
ra tiếu ý, vô cùng dâm đãng.
Vừa ăn hai người vừa nói chuyện về
Long Lân Chiến Giáp trên người Phó Thư Bảo. Ăn xong thì Hữu Nãi Ngư xin
Phó Thư Bảo đưa nàng vào Thuỷ Tinh Long Cung tham quan, hắn cũng rất vui lòng đồng ý.
Hắn tháo chiếc nhẫn ra đặt lên bàn khởi động thông
đạo rồi dẫn Hữu Nãi Ngư vào trong. Khi con người vào trong không gian
giới chỉ thì có điểm bất tiện là phải tháo nhẫn ra, tách khỏi cơ thể rồi mới vào được.
Sự bất tiện này là quy luật vật lý không thể đi
ngược lại của tự nhiên. Người đeo Sinh Chi Trữ Vật Không Gian Giới Chỉ
mở thông đạo trên ngón tay, người đi vào rồi còn ngón tay thì sao? Vì
thế khi đi vào bắt buộc phải bỏ ra. Nhưng muốn lấy đồ từ trong ra thì
khá tiện, quá trình đó cũng giống như với những chiếc nhẫn để đồ khác.
Đứng trước mặt hồ xanh lam trong veo, Hữu Nãi Ngư không kìm được hoan hô,
hoa chân múa tay rất vui sướng. Kim Ngư Cung của nàng tuy rất tú lệ
nhưng so với Thuỷ Tinh Long Cung của Long Nữ thì vẫn còn kém xa.
- Ha ha, nhìn đi, cung điện này ấy mà, sau này ta sẽ dùng để lấy vợ, chỉ là không biết có ai thích môi trường thế này không.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Ta thích a, ở đây quá đẹp đi!
Hữu Nãi Ngư ngây thơ nói.
Phó Thư Bảo cười thầm:
- Con cá này dễ dụ…
Thế giới nội tâm của Hữu Nãi Ngư quá đơn giản, chẳng có chút khái niệm gì
về cái gọi là lấy vợ. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành vợ của Phó Thư Bảo, nàng chỉ cảm thấy Thuỷ Tinh Cung Điện này đẹp, mặt hồ kia đẹp,
nàng rất thích môi trường này, vậy thôi.
Giao du với người như
Phó Thư Bảo, phải là người thông minh nhanh trí, phải là người như Độc
Âm Nhi bực mình lên là dám hạ độc người khác, mới không thiệt thòi. Chi
Ni Nhã vẫn chưa đủ chứ đừng nói đến Hữu Nãi Ngư ngây thơ như tờ giấy
trắng này.
Vào trong Thuỷ Tinh Long Cung, Hữu Nãi Ngư lại hoan hô lên, nàng đặc biệt thích cái bảo toạ của Long Nữ, ngồi đi ngồi lại mãi, dáng vẻ vô cùng thích thú.
Nhìn Hữu Nãi Ngư hân hoan như thế trong lòng Phó Thư Bảo lại thầm có ý đồ với nàng.
- Cô nam quả nữ, tách biệt với thế giới…Mình còn đợi gì nữa đây?
Hữu Nãi Ngư chẳng hề nhận ra tâm tư đen tôi của Phó Thư Bảo, ngồi chán ở
bảo toạ rồi nàng lại đi tới mọi ngóc ngách của cung điện thương thức
từng nơi khiến nàng kinh thán. Cuối cùng nàng dừng lại ở góc Phó Thư Bảo để cái đỉnh, ngây ngẩn nhìn nó, nàng không hề nhận ra hắn đang lò dò
đến gần nàng.
Phó Thư Bảo đứng sát lại, giữa hắn và Hữu Nãi Ngư
chỉ còn khoảng cách một không phẩy không một mi li mét. Cái ở giữa hai
chân hắn đang đặt ở giữa khe mông nàng, cảm giác kỳ diệu từ nơi tiếp xúc lan toả khiến tim hắn nở hoa. Làm như vậy rất hạ lưu nhưng lại rất thực dụng. Hắn phải tạo khúc dạo đầu cho Hữu Nãi Ngư, dẫn dụ thân thể nàng
tới phương diện này rồi mới đến trái tim nàng.
Với loại người như Phó Thư Bảo thì thân thể mới là thứ thực tế nhất, quan trọng nhất, tâm hồn cái gì gì đó xếp đằng sau.
Hắn vốn định dẫn dụ cô thiếu nữ ngây thơ này nhưng không ngờ sự chú ý của hắn lại bị dẫn ra chỗ khác.
Trầm mặc một lúc Hữu Nãi Ngư mới nói:
- Nó là Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh của Luyện Vô Mệnh, vương tử Luyện Quốc.
- Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh? Sao lại có cái tên kỳ quái thế?
Phó Thư Bảo tách khỏi người Hữu Nãi Ngư tiến ra trước mặt nàng.
- Nói cho ta biết nàng biết những gì?
Hữu Nãi Ngư chỉ cái đỉnh nói:
- Nó là thứ tộc trưởng Thạch Ngư Tộc tặng vương tử Luyện Vô Mệnh. Ban đầu khi vẫn ở tay trưởng lão Thạch Ngư Tộc thì nó vẫn chưa phải lò luyện mà chỉ là cái đỉnh bình thường. Nhưng chất liệu của nó thì rất nhiều loại
đỉnh không thể sánh bằng. Nó được làm từ Huyền Băng Thiết, một thứ kim
loại vô cùng ôn định. Lửa dùng để luyện chế cũng là Tam Văn Chân Hoả chỉ Ngư Nhân Tộc có, chứ không phải lửa bình thường hay Nguyên Tố Hoả mà
lực sĩ các huynh vẫn dùng. Nó là một loại bản lĩnh đặc thù mà ông trời
ban cho Ngư Nhân Tộc bọn ta.
- Còn gì nữa?
Sự hiếu kỳ của Phó Thư Bảo đã hoàn toàn bị khơi dậy, còn suy tính vô sỉ kia cũng bị giảm mất một nửa.
- Huynh không biết sao? Cả thế gian này, tốt nhất là đỉnh dùng Huyền Băng Thiết rồi rèn bằng Tam Văn Chân Hoả của bọn ta. Nhưng bọn ta không
luyện chế được luyện khí đỉnh, chỉ tạo được phôi gốc, nhưng chỉ cần gia
công một chút là được luyện khí đỉnh tốt nhất.
Chuyện ở thời đại Khởi Nguyên sao Phó Thư Bảo biết được tường tận?
- Cái đỉnh này Thạch Ngư tộc trưởng dùng Huyền Băng Thiết tốt nhất, dùng
Tam Văn Chân Hoả thành thục nhất để tạo ra phôi đỉnh tốt nhất. Nó là món lễ vật quý giá nhất tặng cho vương tử Luyện Vô Mệnh. Vương tử lại cải
tạo nó trở thành như hiện nay. Nghe nói bước đầu tiên để cải tạo là
truyền máu tươi vào, nuôi bằng sữa mẹ…Vì thế cuối cùng màu đen vốn có
biến thành màu đỏ tươi thế này.