Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 15: Đêm động phòng hoa chúc



Lúc này, Thu Nhi đã quay trở về, trong tay cô bé cầm theo mấy mảnh vải rách, khóc nức nở nói: “Nương nương, Dung ma ma nói trong phủ không có băng gạc. Em không còn cách nào khác, đành phải tìm cho người mấy tấm vải thừa từ quần áo. Người nhìn thử xem có dùng được không?”

“Loại này không dùng được, nhưng mà không sao hết, ta đã băng bó kỹ rồi.” Vân Nhược Linh nói.

Trong kí ức, Dung ma ma này chính là quản gia của Vương phủ. Dựa vào việc đã ở Vương phủ một thời gian dài, biết rõ Sở Diệp Hàn không thích nguyên chủ, vậy nên vẫn xem thường nguyên chủ, luôn luôn kiếm chuyện gây khó dễ cho nguyên chủ.

Đợi khi nào có cơ hội, nàng nhất định phải dạy dỗ tên hạ nhân ác độc này một chút.

Thu Nhi nhìn thấy băng gạc trên cổ tay Vân Nhược Linh, còn có cả mấy bình thuốc kỳ quái trên bàn, không nhịn được hỏi: “Nương nương, những cái này là gì vậy, người tìm được từ đâu thế?”

Vân Nhược Linh sững sờ. Từ nhỏ Thu Nhi đã đi theo nguyên chủ, vô cùng trung thành với nguyên chủ, vậy nên nàng không hề đề phòng Thu Nhi, cũng không cố gắng che giấu những loại thuốc này.

Nàng nghĩ ra một lý do: “Vừa rồi ta tìm được nó trong mấy rương đồ cưới. Chắc hẳn là của hồi môn mẹ chuẩn bị cho ta. Em tuyệt đối đừng nói cho người khác biết nhé.”

“Tiểu thư, người yên tâm đi. Bí mật của người cũng là bí mật của em. Em nhất định sẽ không nói cho ai khác đâu.” Thu Nhi phát hiện ra, tiểu thư nhà mình thay đổi, trở nên thông minh rồi.

Từ lúc tiểu thư tỉnh lại sau khi rơi xuống nước, trên người có rất nhiều bí mật. Tạm thời cô bé nhìn không nhìn ra được là gì, nhưng mà không sao hết. Chỉ cần là tiểu thư của cô, cô sẽ ủng hộ người vô điều kiện.

“Tất cả chỗ này đều là thuốc, sau này ta đều cần dùng đến, em tìm cho ta một chiếc túi để ta bỏ chúng vào.” Những loại thuốc này cổ đại không có, Vân Nhược Linh cũng sợ sau khi sử dụng hết thì không còn nữa, vậy nên mới bảo Thu Nhi cất kỹ mấy loại thuốc này, về sau còn dùng.



Màn đêm buông xuống, trên bầu trời tô điểm hàng ngàn ngôi sao, đỉnh trời treo một vầng trăng sáng cong cong. Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, khiến cho mặt đất như được bao phủ bởi một tấm mạng che mặt bằng bạc.

Sau khi khách khứa rời đi, toàn bộ Vương phủ rơi vào yên tĩnh.

Trong phòng cưới, Nam Cung Nguyệt nhào vào trong ngực Sở Diệp Hàn, yếu ớt nức nở: “Vương gia, có phải tỷ tỷ không thích ta đúng không? Ta không biết mình đã đắc tội với tỷ ấy lúc nào. Hôm nay tỷ ấy lại khiến ta khó chịu như vậy.”

Nàng ta không thay áo cưới màu đỏ, mà mặc vào một bộ áo cưới màu hồng đến nơi bái đường, chuyện này không chỉ là gây khó dễ nữa mà chính là sỉ nhục.

Sở Diệp Hàn đau lòng nhìn nữ nhân trong ngực, mạnh mẽ siết chặt nắm tay: “Nữ nhân đó luôn như vậy, nàng đừng quan tâm đến nàng ta. Có bản vương ở đây, nàng ta không dám bắt nạt nàng đâu.”

“Nhưng mà hôm nay tỷ ấy thật là đẹp. Lúc tỷ ấy gả vào đây đã đẹp như thế sao?” Đây là vấn đề Nam Cung Nguyệt quan tâm nhất.

Ở nước Sở, bàn về dung mạo, nàng ta nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy gương mặt kia của Vân Nhược Linh, nàng ta không dám nói như vậy nữa.

Nhớ đến gương mặt kia của Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn khinh thường hừ một tiếng. Nàng ta trở nên xinh đẹp thì sao? Hắn không hề có chút hứng thú nào với nàng ta hết.

Lại nói, năm đó Hành Nguyên đế hợp tác với Vân Thịnh giết hại phụ hoàng và mẫu hậu của hắn. Vân gia cũng giống như Hành Nguyên đế, đều là kẻ thù của Sở Diệp Hàn hắn.

Thâm thù đại hận của hắn và Vân gia, bây giờ hắn chỉ muốn trả thù Vân gia, bao gồm cả Vân Nhược Linh, sao lại cần phải để ý xem nàng ta có xinh đẹp hay không.

“Tối hôm qua nàng ta còn rất xấu xí, không biết vì sao chỉ qua một đêm, vết sẹo trên mặt đã không còn nữa. Đợi đến mai bản vương sẽ tự mình đi hỏi nàng ta.” Sở Diệp Hàn dịu dàng vuốt ve mái tóc đen của Nam Cung Nguyệt.

Hắn yêu nàng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể cưới nàng về phủ.

Chỉ là để nàng nhẫn nhục ở vị trí Trắc phi, thật sự quá oan ức cho nàng.

Hắn nhất định sẽ đền bù cho nàng thật tốt.

Nước mắt Nam Cung Nguyệt tràn quanh viền mắt, hơi chua xót nói: “Bây giờ tỷ ấy trở nên xinh đẹp như vậy rồi. Ta lo chàng sẽ thay lòng đổi dạ, sẽ yêu tỷ ấy mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.