“Được rồi, ngã thì lăn qua chỗ kia đứng đi, nếu như phu nhân có chuyện gì thì bổn vương lại gọi ngươi” Sở Diệp Hàn nói xong, nhìn cũng không nhìn ly trà trong tay Vân Nhược Linh một cái đã kéo màn trướng lên Vân Nhược Linh lui về, đáy mắt hiện lên ý lạnh May là khả năng chịu đựng của nàng mạnh, nếu mà đổi thành nguyên chủ thì sợ là sẽ tức chết.
Nam Cung Nguyệt thấy Vân Nhược Linh chịu thiệt liền bày ra bộ mặt đồng tình nhìn Sở Diệp Hàn: “Hàn, đừng làm như thế với tỷ tỷ, tỷ ấy vô tội mà”
“Nguyệt Nhi, nàng không cần để ý nàng ta, đó đều là nàng ta tự tìm thôi. Chúng ta nên làm cái gì thì tiếp tục đi” Nói xong, mắt hẳn đầy ý hận quét về phía người ngoài màn trướng một cái Hắn chính là muốn làm nhục Vân Nhược Linh ai bảo nàng ta là nữ nhi của Vân gia chứ.
Hoàng đế và Vân Thịnh muốn phái nàng ta đến giám sát, được thôi, vậy hắn sẽ để nàng bẩm báo hết tất cả cho Vân Thịnh, cho Vân Thịnh tức chết.
Nam Cung Nguyệt nghe thấy câu này, gương mặt lập tức trở nên đỏ ửng, nàng ta lạnh lùng vứt cho Vân Nhược Linh ở ngoài một cái nhìn, đem tay nhỏ phủ lên ngực của Sở Diệp Hàn, thẹn thùng cởi xiêm y của hẳn ra.
Nàng ta chính là muốn làm nhục Vân Nhược Linh, nàng ta muốn để Vân Nhược Linh biết, tất cả mọi thứ về nàng ta và Sở Diệp Hàn đều là Sở Diệp Hàn chủ động Mà Sở Diệp Hàn, lại phải bỏ thuốc cho nam nhân thì mới có thể viên phòng với nam nhân.
“Vương gia, tỷ tỷ vẫn ở kia, chúng ta thế này không hay đâu?” Miệng Nam Cung Nguyệt nói như thế mà tay nhỏ lại không ngừng vuốt ve ngực của Sở Diệp Hàn.
“Nguyệt Nhi, không cần nhắc đến nàng ta” Sở Diệp Hàn chế trụ tay của Nam Cung Nguyệt, phủ lên đôi môi đỏ nhỏ nhẳn ướt át của nàng ta.
Hắn cuối cùng cũng có thể có được nữ nhân mà hắn yêu, còn có thể thuận lợi làm nhục Vân Nhược Linh. Chẳng qua có Vân Nhược Linh ở đây, hẳn thật sự không thả lỏng nổi.
Hân quyết định, đợi hẳn chọc tức Vân Nhược Linh một lần nữa, làm nhục nàng một trận nữa rồi đuổi nàng đi.
Có nàng ở đây, hẳn không sinh hoạt vợ chồng được với Nguyệt Nhỉ.
Đoạn mở đầu này tất cả là vì khiến cho Vân Nhược Linh tức.
Bị Nam Cung Nguyệt làm như thế, tạm thời Sở Diệp Hàn cũng quên đi Vân Nhược Linh, hắn ôm chặt lấy nàng ta, trong mắt hiện lên dục vọng nồng đậm.
Các công tử bình thường trong phòng đều có một hai nha đầu thông phòng, càng huống hồ hẳn là vương gia, trong phòng có nha đầu thông phòng thì cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là, khi nha đầu thông phòng biến thành Vân Nhược Linh, lực chú ý của Sở Diệp.
Hàn đều không tập trung nổi, hắn cảm thấy ‘Vân Nhược Linh quá đáng ghét.
Hãn đang định đuổi Vân Nhược Linh đi thì đột nhiên Nam Cung Nguyệt ôm chặt hẳn.
Đôi mắt ẩn ẩn đưa tình nhìn Sở Diệp Hàn, đối mặt với dáng dấp yêu kiều mềm mại của nữ nhân, đột nhiên Sở Diệp Hàn gầm nhẹ lên một tiếng: “Nguyệt Nhi…”
Ở ngoài màn trướng màu đỏ, Vân Nhược Linh nghe thấy âm thanh mềm mại như nước của Nam Cung Nguyệt, vành tai lập tức đỏ ửng lên.