Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 217



Trước khi xuất phát rõ ràng thánh chủ đã dặn dò bọn họ phải lỗi sát thủ lên người Tấn Vương, phải chia rẽ mối quan hệ giữa Ly Vương và Tấn Vương, như vậy chủ mưu thật sự mới có thể thu được lợi ích.

Nhưng bởi vì hắn ta đã sơ ý nói sai, đầu tiên là bán đứng thánh chủ, sau đó lại bán đứng người chủ mưu đó. Hắn thật sự rất muốn cắn lưỡi tự vẫn.

“Ly Vương, ta không có ý này. Người muốn giết người là Tấn Vương, là Là Tấn Vương phải người mua chuộc thánh chủ của bọn ta. Người muốn tìm… Thì hãy đi tìm Tấn Vương, đừng tìm người khác. Tên thủ lĩnh mặc đồ đen cố gắng giữ hơi thở, muốn lấp liếm lời nói dối giúp người chủ mưu thật sự và đẩy sát thủ lên người Tấn Vương để hoàn thành mệnh lệnh của thánh chủ.

Đáng tiếc Sở Diệp Hàn nhìn hắn đầy mỉa mai: “Tấn Vương không phải là người mua chuộc thánh chủ của các ngươi. Người yên tâm, chờ đến khi bổn vương khỏi bệnh sẽ đích thân đến Thánh Lăng Cung giết chết thánh chủ của các người, và cả kẻ đứng sau nữa.”

“Sở Diệp Hàn, ngươi.” Tên thủ lĩnh mặc đồ đen tức giận đến nỗi trợn trừng mắt, hắn ta đang định tiếp tục mắng chửi thì đột nhiên phun một ngụm máu, tức đến chết ở nơi đó.

Dáng vẻ khi chết của hắn ta vô cùng khó coi, đôi mắt trợn trừng lên như chuông đồng. Chết không nhằm mắt.

Hắn ta vừa chết, trái tim của Vân Nhược Linh mới rơi xuống. Nàng nhìn xung quanh hiu quạnh không một bóng người, chỉ có núi rừng sâu thẳm. Nghe thấy tiếng gió vù vù, nàng đột nhiên run lẩy bẩy: “Sở Diệp Hàn, nếu như hắn ta đã chết, vậy thì chúng ta cũng nhanh chóng quay về phủ đi. Lỡ như có thích khách đến thì phải làm sao?”

Nếu như lại có thích khách đến nữa thì bọn họ thật sự tiêu đời rồi.

Nàng nói xong mới nhận ra Sở Diệp Hàn không hề để ý đến mình, nàng vội vàng cúi đầu xuống, phát hiện hắn cũng đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Nàng vội vàng lao về phía hắn: “Sở Diệp Hàn, ngươi sao vậy? Sao ngươi lại ngất xỉu vậy?”

Trời ơi! Ở nơi hoang vu hẻo lánh này bên

cạnh còn có mấy xác chết đen thui, làm như

vậy là muốn dọa chết nàng sao?

Chắc chắn Sở Diệp Hàn mất quá nhiều máu nên mới ngất. Không được, nàng phải nhanh chóng cứu hắn, nếu như muộn quá thì hắn sẽ chết mất.

Vân Nhược Linh nhìn xung quanh, nhận ra nơi này ngoại trừ mấy xác chết thì chỉ còn lại xe ngựa của bọn họ và ngựa của xe kéo.

Vừa nãy khi đánh nhau đám sát thủ không làm ngựa bị thương, vì vậy ngựa chỉ bị hoảng sợ một chút, bây giờ nó còn đang ung dung thong thả ăn cỏ. Có lẽ nó đang bình tĩnh từ cơn hoảng sợ rồi,

Vân Nhược Linh vội vàng qua đó, buộc ngựa lên trên xe ngựa một lần nữa. Sau đó nàng lại quay lại, nghiến chặt răng đỡ Sở Diệp Hàn dậy.

Nhưng vừa đỡ dậy nàng mới nhận ra Sở Diệp Hàn rất nặng, giống như tấm sắt nặng nghìn cân vậy. Nàng vốn không thể nào đỡ hẳn dậy được.

Lúc này nàng lại hơi hoảng hốt, nếu như không quay về Vương phủ thì nơi này sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, nàng lại nghiến răng khoác một cánh tay của Sở Diệp Hàn lên vai mình. Dáng người nàng rất nhỏ bé, không biết lấy sức lực từ đâu mà quyết tâm đỡ được Sở Diệp Hàn lên.

Sau đó nàng cần chặt răng, đỡ hàn đi từng bước đến chiếc xe ngựa.

Trên đường đi năng nghiến răng ken két, cho dù bả vai mỏi như muốn gãy ra thì nàng cũng phải cứng rắn đỡ lấy

Một một bước đi của nàng giống như con gấu khổng lồ dẫm trên mặt đất, khiến cho mặt đất rung chuyển.

Cuối cùng nàng dùng hết tất cả sức lực mà đỡ Sở Diệp Hàn lên trên xe ngựa.

Sau đó nàng lấy vải băng và vải gạt từ trong túi ra, tạm thời cầm máu cho Sở Diệp Hàn trước.

Vừa cầm máu nàng tiện tay lau mồ hôi trên mặt, sau đó ngồi lên xe và kéo dây cương, nghiêm nghị nói: “Đi!”

Rất nhanh xe ngựa đã chạy nhanh trên con đường chính. Mỗi một bước đi Vân Nhược Linh đều lo lắng sợ hãi mà nhìn ngọn núi tối sâu thăm thẳm phía sau lưng mình. Ngọn núi đó vừa trống rỗng vừa đen như mực, doạ nàng còn tưởng rằng có phía sau lưng là những con ma đi theo nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.