Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 232: Không Thể Ngồi Cho





Vân Nhược Linh nói: “Người đừng lo, các người có chuyện gì cứ nói thẳng.

Ta biết các ngươi không tin ta, cho rằng ta là người của Hoàng đế.

Nhưng bây giờ ta muốn nói với các ngươi rằng, ta đã gả cho Vương gia, đã là người của Ly Vương phủ từ lâu, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Vương gia gặp nạn, ta cũng không sống được.

Chỉ cần Vương gia xảy ra chuyện, Hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho ta, thậm chí sẽ lấy tội chữa trị không tốt để giết ta để trút giận.


Liễu công công nói sẽ cho ta bao lợi lộc, người cho rằng ta sẽ tin lời hắn sao? Hoàng đế con người này, năm đó đã giết chết huynh đệ ruột, phản bội Tiên đế, bây giờ chỉ đợi xong việc có thể sẽ quay lại giết luôn ta.

Vì vậy, bây giờ trước mặt ta chỉ có con đường sống duy nhất, đó là đoàn kết với các người cứu Vương gia, chỉ khi Vương gia còn sống, chúng ta mới có hy vong.”
Hai huynh đệ Mạch Liên nghe xong giật mình, Mạch Liên nói: “Vương phi, người nói thật sao?”
“Không cần biết là thật hay không, ta không còn đường sống từ lâu rồi, không phải sao? Nếu như Vương gia còn sống, có hắn và Thái hậu chấn áp Hoàng thượng, chúng ta đều có thể sống sót.

Khi hắn chết, ta và các ngươi cũng sẽ không còn đường sống.

Ta đã biết bí mật rằng Hoàng đế muốn giết Vương gia, người cho rằng Hoàng đế sẽ để cho ta sống sao? Ông ta nhất định sẽ giết ta diệt khẩu, cho nên bây giờ các ngươi không tin cũng phải tin ta, chúng ta là người một thuyền rồi.” Vân Nhược Linh nói.
“Vương phi, sao Hoàng thượng lại muốn người hại Vương gia?” Con người Mạch Liên trợn ngược, hắn ta tức giận hỏi.
Vân Nhược Linh nhìn xa xăm nói: “Ông ta muốn ta giả bộ cửu Vương gia, nhưng thật ra chỉ là ngôi nhìn, không thật sự cứu hắn, hy vọng hằn tự sinh tự diệt.

Về phần những thái y kia, không có ý chỉ của Hoàng thượng thì bọn họ cũng không cứu Vương gia.

Hoàng thượng muốn để Vương gia tự sinh tự diệt, tránh để cái chết của Vương gia liên lụy đến ông ta, sợ làm lão bách tính phẫn nội”
Mạch Liên nghe xong liền đập tay xuống bàn, hắn ta tức giận nói: “Hoàng để thật tàn nhẫn, sao lại có thể đối xử với Vương gia như vậy? Nhiều năm qua, Sở quốc và Thiên Thịnh quốc liên tiếp chiến tranh, người Thiên Thịnh quốc khỏe mạnh, thích cướp bóc, luôn quấy phá biên giới Sở quốc, gây bao đau thương cho lão bách tính ở biên giới, lão bách tính bị đốt phá, giết chóc, cướp bóc, xác chết la liệt.

Thiên Thịnh quốc luôn lăm le uy hiếp nội địa của Sở quốc, nếu không phải Vương gia chỉ huy đại quân tiến lên phía bắc, dùng mọi cách để chống lại Thiên Thịnh quốc, thì Thiên Thịnh quốc sớm đã đánh vào nội thành rồi.


Năm ngoái Vương gia đánh bại Thiên Thịnh quốc, đánh đuổi các binh lính của Thiên Thịnh quốc, những năm này nếu không có Vương gia, giang sơn của Hoàng để sớm đã bị lật đổ rồi, thế mà ông ta lại muốn giết Vương gia.

Không có Vương gia, bách tính Sở quốc có thể bình yên như bây giờ không? Thiên hạ Sở quốc có thể thái bình không? Thật không ngờ rằng Vương gia thắng trận, đánh bại Thiên Thịnh quốc, không còn bị Thiên Thịnh quốc uy hiếp, Hoàng thượng liên ăn chảo đá bát, muốn giết công thần, ông ta quả độc ác.”
“Đúng vậy, năm đó ông ta mưu sát tiên để tiên hậu để chiếm đoạt ngôi vị, đến nay lại định ép chết trưởng tử của tiên đế, Vương phi, chúng ta không thể ngồi đợi được nữa, đẳng nào cũng chết, không bằng liều mạng với Hoàng thượng.” Mạch Lan tức giận đến phát run, toàn thân lạnh toát.
Mạch Liên lại nói: “Vương phi, bây giờ ta sẽ đến quân doanh, gọi bốn vị tướng soái của Vương gia đến, cùng bọn bàn kế sách phản công, người nhất định phải cứu Vương gia.”
“Được rồi, nếu có người trợ giúp đáng tin thì tốt rồi, người đi đi, ta sẽ truyền nước cho Vương gia.” Vân Nhược Linh gật đầu.
“Vương phi yên tâm, tất cả những người ta tìm đều là những người đáng tin cậy.

Bốn vị tướng soái tuy đều có chức vụ trong quân doanh nhưng thật ra lại là tướng soái của Vương gia.

Có bọn họ ở đây, bọn họ nhất định sẽ có thể nghĩ ra kế sách hay.” Mạch Liên nói.
Trở lại tẩm điện, Mạch Liên cùng Mạch Lan lo lắng cho nàng, Mạch Liên nói: “Vương phi, Tấn Vương cùng Liễu Công công tìm người nói cái gì vậy?”
Vân Nhược Linh biết, nhất cử nhất động của nàng không chỉ bị người của Hoàng đế theo dõi mà còn có người của Sở Diệp Hàn
Nàng nhìn Mạch Liên, đột nhiên nói: “Vương gia nhà người sắp gặp tai ương.”
“Nói thế là ý gì? Vương phi, lẽ nào Hoàng thượng muốn giết Vương gia sao?” Mạch Liên kinh ngạc biến sắc nói.

Vân Nhược Linh gật đầu: “Không phải chỉ

có hãn, nếu hắn xảy ra chuyện, thì tất cả những người trung thành với hắn trước đây sẽ có chung kết cục như vậy, bao gồm cả các người và ta.”
“Kỳ thật Vương phi không cần nói, ta cũng có thể dự liệu được chuyện này.

Bọn ta theo Vương gia thì đã không màng chuyện sống chết từ lâu.

Năm đó cha mẹ ta bị kẻ trộm giết chết, chính là Vương gia đã cứu bọn ta, cho bọn ta ở lại Vương phủ nuôi dưỡng.

Nếu không có ngài ấy, ta sợ bọn ta đã chết trong tay kẻ trộm từ lâu rồi.

Được sống thêm những năm nay, bây giờ Vương gia đang gặp khó khăn, bọn ta sẽ đấu tranh bảo vệ ngài ấy, ở bên cạnh ngài ấy.” Hai mắt Mạch Liên đỏ ngầu.
Hai mắt Mạch Lan cũng đỏ hoe, hắn ta nói: “Vương phi, Liễu công công rốt cuộc đã nói gì với người?”
“Các người có tin ta không?” Vân Nhược Linh nói.
“Vương phi, bọn ta.” Mạch Liên do dự một chút, cũng không nói gì thêm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.