Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 235: Quân Sự Phong Khánh Dương





Đúng lúc này, Mạch Liên lẻn vào, hắn ta vẫy tay với Mạch Lan và Vân Nhược Linh.
Mạch Lan thấy vậy bèn nói: “Được, công chúa, vậy người cứ ở lại đây cùng Vương gia đi, ta và Vương phi lui xuống trước, chúng ta ở phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì thì người cứ hô lên một tiếng, bọn ta sẽ tới ngay lập tức.”
“Mau cút đi.” Tâm trạng của trưởng công chúa rất tồi tệ, nàng ta hét lên với giọng tức giận.
Sau khi Vân Nhược Linh bước vào thiền điện thì nhìn thấy một nam nhân tuấn tú mặc áo trắng, tà áo bay phất phơ đang ngồi trong phòng.
Nam nhân này có vẻ ngoài mảnh khảnh, dung mạo rất khôi ngô tuấn tú, bộ đồ trắng lại càng khiến hắn ta trông giống như một vị thần tiên, hắn ta cầm một cái quạt nhỏ cỡ lòng bàn tay, khóe miệng lạnh lùng mà thờ ơ, nhìn thấy Vân Nhược Linh đi vào, hắn ta đứng dậy hành lễ với nàng: “Tham kiến Vương phi.”

Vân Nhược Linh khẽ giật mình khi nhìn thấy chiếc quạt gấp nhỏ nhắn trong tay của Phong Khánh Dương, tên này cũng thú vị thật đấy.
Mạch Liên vội vàng giới thiệu cho nàng: “Vương phi, vị này là Phong Khánh Dương tiên sinh, người được mệnh danh là Ngọc Diện Tiểu Gia Cát.

Ngài ấy cực kì thông minh, mưu hay kế giỏi, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thông thạo binh pháp, là mưu sĩ, tham tướng, cũng là quân sự hàng đầu bên cạnh Vương gia, những trận lúc trước Vương gia có thể đánh thắng được là nhờ vào tài thao lược và sự sáng suốt của Phong quân sư.

Hơn nữa, bởi vì còn có người của Hoàng thượng ở trong Vương phủ nên nếu như cả ba vị trợ tá kia đều tới thì sẽ rất dễ bị lộ ra thân phận, vì vậy để cẩn thận hơn, ta chỉ dẫn theo một mình Phong tiên sinh tới trước, nhưng ta tin rằng là chỉ cần một mình Phong tiên sinh thôi cũng có thể nghĩ ra cách đối phó rồi.”
Mạch Lan cũng nói với vẻ đầy ngưỡng mộ: “Đúng vậy, trước giờ Phong tiên sinh luôn là một người thần cơ diệu toán, túc trí đa mưu, là một vị quan giỏi tài ba, một người tài ngàn năm có một, chỉ cần có ngài ấy ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ nghĩ ra cách để cứu Vương gia.
“Hai người quá khen rồi, ta không cứu được Vương gia, người duy nhất có thể cứu được Vương gia chỉ có một mình Vương phi mà thôi.” Phong Khánh Dương vừa phe phẩy chiếc quạt vừa nói.
“Tại sao ngài lại nói như vậy?” Mạch Liên ngạc nhiên hỏi.
Phong Khánh Dương cười dửng dưng: “Bởi vì Vương phi biết y thuật.”

Vân Nhược Linh cũng cười theo, nàng không ngờ rằng Phong Khánh Dương này trông còn rất trẻ nhưng lại lợi hại như thế.
Mặc dù đám người Mạch Liên đều gọi hắn ta là tiên sinh, nhưng hắn ta không hề già dặn một chút nào, cũng không có phong thái học sâu biết rộng của một vị tiên sinh ở trên người hắn ta, nhìn bề ngoài trông hắn ta càng giống như một tên công tử phong lưu hơn.
Nàng chắp tay với Phong Khánh Dương: “Tiên sinh quá khen rồi, bệnh tình của Vương gia đến nay vẫn chưa ổn định, ta cũng không dám chắc mười phần có thể cứu được hắn, mà quan trọng hơn cả là cho dù ta có thể cứu được hắn nhưng Hoàng thượng cũng không cho phép, bởi vì Hoàng thượng muốn lấy mạng hắn, tiên sinh có cách nào có thể giải quyết được vấn đề khó nhằn này không?”
Nếu Hoàng thượng đã muốn lấy mạng Sở Diệp Hàn thì cho dù là Đại La Thần Tiên cũng không thể cứu nổi hẳn.
Phong Khánh Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta có hai cách này, nhưng hai cách này đều rất nguy hiểm, nếu áp dụng tốt thì có thể cứu được tính mạng của Vương gia, nhưng nếu làm không cẩn thận sẽ chọc giận Hoàng thượng, có thể hoàn toàn phản tác dụng”
“Cách gì vậy?” Vân Nhược Linh hỏi.
“Cách thứ nhất, chúng ta có thể lợi dụng uy tín của Tiên đế và Vương gia trong lòng người dân rồi cố ý loan tin Vương gia đã bị Tấn Vương sai người ám sát đến nỗi phải bỏ mạng nhằm khơi dậy sự phẫn nộ của lão bách tính, sau đó phải người kích động lão bách tính gây loạn, làm khuấy động vũng nước đục đang tĩnh lặng này của kinh thành.

Nếu bách tính và các cựu thần của Tiên đế biết được Tấn Vương sai người ám sát Ly Vương thì chắc chắn sẽ rất tức giận tới mức muốn giết chết Tấn Vương để báo thù thay cho Ly Vương, thậm chí còn cho rằng đó là mệnh lệnh mà Hoàng thượng đứng ở phía sau sai khiến, như vậy lại càng khiến cho toàn dân muốn tạo phản.

Để bảo vệ danh tiếng của Tấn Vương và bản thân thì Hoàng thượng nhất định sẽ không muốn Vương gia chết đi, chỉ có Vương gia còn sống mới có thể dập tắt cơn giận dữ của lão bách tính.”

“Cách thứ hai, trước đây Hoàng thượng rất kiêng kỵ Vương gia, không dám giết Vương gia là bởi vì ông ta muốn lợi dụng Vương gia để chống lại Thiên Thiên Thịnh quốc, còn bây giờ Hoàng thượng cho rằng Thiên Thiên Thịnh quốc đã tháo chạy nên không cần phải sợ hãi, vì vậy mới muốn qua cầu rút ván, đã thế thì chúng ta sẽ sai người truyền tin cho Thiên Thiên Thịnh quốc những tin tức như là “Ly Vương đã chết, nước Sở đang loạn lạc”.

Với bản tính hiếu chiến của Hoàng đế Thiên Thiên Thịnh quốc, nhất định ông ta sẽ phải người đến nước Sở để thăm dò tin tức trước, nếu nước Sở loạn lạc thực sự thì ông ta sẽ nhân cơ hội đưa quân tới tấn công nước Sở.

Đến lúc đó, nếu Hành Nguyên để nhận được mật báo Thiên Thiên Thịnh quốc muốn tấn công nước Sở thì chắc chắn sẽ vô cùng dè chừng và sợ hãi bởi vì ông ta không có đủ nguồn lực để đối phó với Thiên Thiên Thịnh quốc.

Khi đó chắc chắn ông ta sẽ muốn Vương phi cứu Vương gia, chỉ có Vương gia còn sống thì Thiên Thiên Thịnh quốc mới không dám tới xâm phạm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.