Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 237: Quần Chúng Đang Phẫn Nộ





“Ly Vương điện hạ thực sự đã bị giết rồi sao? Ngài ấy cũng một lòng một dạ muốn tốt cho người dân giống như Tiên đế, ta thực sự không thể tin được một người tốt như ngài ấy lại phải chết thảm như vậy!”
“Tấn Vương vẫn luôn là một kẻ vô tích sự, bản thân không đánh trận được thì ghen ghét đố kỵ với Ly Vương, còn sợ Ly Vương tranh giành giang sơn với hắn ta nên đã âm thầm sát hại ngài ấy.

Ôi Ly Vương đáng thương, ngài chết rồi thì huyết thống của Tiên đế chẳng phải sẽ bị cắt đứt ư, thật là đáng buồn mà!”
“Vương gia là dũng sĩ giữ nhà giữ nước của cả dân tộc.


Ngoài ngài ấy ra, không một ai dám đứng ra đánh trận sinh tử với Thiên Thiên Thịnh quốc, thế nhưng không ngờ rằng ngài ấy lại có một kết cục như thế này.”
“Tấn Vương là hung thủ, chúng ta hãy tập hợp người và ngựa rồi cùng nhau tới Tấn Vương phủ tìm Tấn Vương để hỏi cho ra lẽ, hắn ta đã giết Ly Vương, Vương tử phạm tội cũng phải chịu phạt như dân, hắn ta đáng bị chém đầu!”
“Chính xác, bây giờ chúng ta cứ tới Tấn Vương phủ, phải bắt Tấn Vương cho lão bách tính một lời giải thích!”
Ngay lập tức, lão bách tính đều rất tức giận, căm phẫn trào dâng, người nào người nấy đều khó chịu tới mức bật khóc, kêu trời than đất, đau đớn tột cùng.
Trong lòng lão bách tính Sở quốc, Tiên đế là một vị minh quân thông minh tài giỏi lại có tấm lòng rộng lượng, ông là một vị Hoàng đế hết lòng vì dân.
Tiên đế luôn lo cho dân cho nước, đối xử khoan dung với mọi người, siêng năng chăm chỉ, cần cù chịu khó, thẳng thắn thận trọng, còn cần mẫn lo chuyện chính sự, quên ăn quên ngủ vì Sở quốc, là một vị Hoàng đế rất xuất sắc.

Lúc đang trị vì, ông đã đặt ra rất nhiều chính sách có lợi cho dân, đồng thời cũng giảm bớt thuế phí và lao dịch, khởi công xây dựng các công trình thuỷ lợi, dẹp yên các cuộc nổi loạn, làm chủ cho dân, duy trì sự phồn vinh ổn định của Sở quốc, chính vì thế mà người dân đều rất yêu quý ông.
Quả thực là yêu ai yêu cả đường đi, lão bách tính cũng rất yêu quý trưởng tử Sở Diệp Hàn của Tiên đế.

Đặc biệt là bản thân Sở Diệp Hàn cũng tự mình lập được rất nhiều công lao.


Kỷ luật trong nhà binh của hắn cũng rất nghiêm minh, không bao giờ bắt nạt người dân, mà ngược lại là thần hộ mệnh của cả bách tính.

Chỉ khi có hắn ở đó, mọi người mới có thể yên tâm được.
Vì thế mà khi biết được hắn bị Tấn Vương nham hiểm độc ác kia giết chết, lão bách tính bỗng tức giận bừng bừng, bọn họ giơ cao đuốc, tập hợp dân làng, khua chiêng gõ trống, hô vang khẩu hiệu, cùng nhau đi tới Tấn Vương phủ.
Lúc này, Tấn Vương và Tấn Vương phi vẫn đang uống rượu trong Tấn Vương phủ.

Hai người ngồi trong sân vừa uống rượu, vừa mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau này.
Tấn Vương cầm ly rượu trong tay.

Hắn ta lắc nhẹ ly rượu với vẻ lạnh lùng, miệng nồng nặc mùi rượu, hắn ta đã say khướt nói: “Thường Tiểu, không ngờ Sở Diệp Hàn hẳn cũng có ngày hôm nay, hôm nay là ngày vui nhất trong đời này của bổn Vương.


Từ trước tới nay, hắn đều chèn ép bổn Vương, mà chuyện duy nhất bổn Vương có thể thắng hắn đó chính là cưới được một phu nhân tốt hơn Ly Vương phi gấp trăm lần.

Lúc trước bổn Vương vẫn luôn mông lung, chẳng lẽ thực sự cả đời này bổn Vương đều thua kém Sở Diệp Hàn về mọi mặt ư? Chẳng lẽ chuyện duy nhất ta có thể thắng hắn chỉ có lấy được nàng thôi sao? Nhưng không ngờ rằng cho dù hắn có lợi hại, có xuất sắc tới mấy thì thế nào chứ, chẳng phải vẫn rơi vào kết cục này đẩy sao!”
Tô Thường Tiểu sa sầm mặt, trong lòng nàng ta đang lo lắng cho Sở Diệp Hàn.
Thấy Tấn Vương lại vui sướng như vậy, nàng ta chỉ có thể giả vờ cười nói: “Vương gia, kẻ nào nói ngài thua kém hắn, trong lòng thần thiếp, ngài đều mạnh hơn hắn về mọi mặt, ngài là trưởng tử của Hoàng thượng, mẫu thân của ngài là đương kim hoàng hậu, ngài còn có được sự hỗ trợ của toàn bộ Tô gia chúng ta, có quan phủ tru thành quyền lực ngút trời làm hậu thuẫn cho ngài, còn hắn ấy à, còn chẳng bằng một đầu ngón tay của ngài.”
“Thường Tiếu, nàng đang nói thật sao? Không phải lúc trước nàng rất yêu hắn sao, tại sao bây giờ lại chê hắn tới mức không đáng một xu thế?” Tấn Vương say bí tỉ hỏi.
Tô Thường Tiểu ngẩng đầu lên nhìn trời, nàng ta nhắm mắt lại một cách nặng nề, một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt, ánh mắt nàng ta vừa kiên định vừa bị thương.
Hắn đã sắp chết rồi, như vậy cũng chẳng có giá trị lợi dụng gì đối với nàng ta nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.