Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 249: Ngươi Là Đồ Ngu Xuẩn





Lúc này, Tấn vương đã nhanh chóng chạy tới hoàng cung, hắn ta chạy tới cửa cung điện Quảng Minh của Hoàng đế, liền nhìn thấy Tô Minh đang canh giữ ở cửa.
“Nhạc trượng.” Tấn vương vội vàng đi lên, đưa cho Tô Minh tặng phẩm.
Tô Minh trầm mặt: “Hoàng thượng ở bên trong chờ ngài, còn không mau đi vào đi.”
“Vâng.” Tấn vương nói xong, vội vàng đi vào.
Khi đi vào cung điện Quảng Minh, hằn ta liền nhìn thấy một thân vẻ uy nghiêm, cùng với vẻ mặt tức giận của Hành Nguyên đế, hằn ta trước tiên hành lễ với Hành Nguyên đế “Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng.



“Quỳ xuống!” Hành Nguyễn Đế giận dữ quát một tiếng, trừng mắt nhìn Tấn vương: “Nghịch tử, ngươi có biết ngươi đã phạm phải sai lầm gì không?”
Tấn vương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, liền ngay lập tức quỳ xuống đất.
“Nhi thần không biết, nhi thần cũng không phạm sai lầm gì, xin phụ hoàng chỉ điểm để nhi thần được biết.” Tấn vương nói.
“Lúc này còn không dám thừa nhận, nghịch tử ngươi! Trẫm quá thất vọng về ngươi!” Hành Nguyên Đế tức giận cắn răng đến mức trán nổi đầy gần xanh.
Tô Minh nghe xong, vội vàng nhìn về phía Tấn vương: “Vương gia, còn không mau đem chuyện xảy ra ở cửa Tấn vương phủ bẩm báo cho Hoàng thượng.
Sắc mặt Tấn vương trắng bệch, “Nhạc trượng, phụ hoàng biết hết rồi sao?”
“Không chỉ hoàng thượng, hiện tại người trong kinh thành đều biết, sự tình gây ầm ĩ rất lớn, ngài gặp rắc rối lớn rồi.” Tô Minh thở dài.
Lúc này Tấn vương thân thể mềm nhũn, vội vàng nhìn về phía Hành Nguyên để: “Xin phụ hoàng bớt giận, đều là những tên điêu dân làm loạn, những điều dân kia bị người khác mê hoặc, bị người ta kích động đến Tấn vương phủ gây sự, nói là nhi thần giết Sở Diệp Hàn, muốn bắt nhi thần đến nha môn xét tội, nhi thần vì tự bảo vệ mình, liền phái thị vệ ngăn cản bọn họ, ai biết bọn họ căn bản không sợ hoàng gia, ngược lại đánh nhau cả với người của nhi thần.



“Ý của ngươi là tất cả đều là lỗi của đám điều dân kia?” Hành Nguyên đế quát lớn một tiếng.
“Nhi thần không dám, nhi thần cũng có phần sai, nhi thần không kịp thời phát hiện ra quỷ kể của đám điều dân đó, để rơi vào kế của chúng.

Đúng ra nhi thần không nên mở cửa, cũng không nên để ý đến chúng.” Trán Tấn vương thẩm đầy mồ hôi lạnh, nói.
“Tên ngu xuẩn!” Hành Nguyên Đế nói xong, đột nhiên cầm lấy số con trên bàn, hung hãng đập về phía Tấn vương: “Đã sớm có người tấu chương lên, cáo người tự mình điều binh trấn áp dân chúng, tạo thành sự xung đột và đổ máu của dân chúng.

Người có phải còn nói với dân chúng rằng nha môn là nơi Sở gia chúng ta mở? Nói người không sợ thiên lý vương pháp, ngươi thậm chí ngay cả trầm cũng không để vào mắt, ngay cả trẫm cũng không sợ, ngươi bây giờ là muốn làm phản sao?”
Tấn vương bấy giờ sợ tới mức thân thể run lên, trên mặt hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong mắt đều toát lên vẻ sợ hãi: “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần không phải là có ý này, cho dù cho nhi thần một trăm lá gan, nhi thần cũng không dám nghĩ như vậy.

Nhi thần là trúng gian kế của người khác, nhất định là do người của Sở Diệp Hàn xúi giục dân chúng, bên trong chắc chắn có người dẫn đầu gây sự, nhi thần là vô tội cũng là nạn nhân.”

“Cuối cùng ngươi cũng biết chuyện này có người lên kế hoạch rồi phải không? Nhưng ngươi đối phó với nó như thế nào? Ngươi đường đường là một thân vương mà không thể trấn an dân chúng, còn phải cả thị vệ trấn áp dân chúng tạo thành xung đột đổ máu, khiến dân chúng phẫn nộ, còn bị người khác lợi dụng, ngươi thật đúng là ngu xuẩn.

Hiện tại tình hình Tấn vương phủ thế nào rồi?” Hành Nguyên để tức giận hỏi.
“Nhạc trượng phải người đi trấn an lòng dân, nhi thần mới ý thức được rằng dân chúng đang bị người khác lợi dụng, lúc ấy nhi thần liền thay đổi thái độ, gọi thị vệ rút về, ngừng điều binh trấn áp dần chúng, chuẩn bị thương lượng với những dân chúng này, cũng thưởng cháo thưởng ngân lượng để trấn an bọn họ.

Nhưng bọn họ căn bản không nghe, tâm tình của bọn họ đã bị người của Sở Diệp Hàn nằm trong tay, ân huệ ở đó rất tốt căn bản không thể lung lạc bọn họ, bọn họ vẫn rất phẫn nộ.

Bọn họ nói rằng nến muốn bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, trừ phi Ly vương còn sống, nếu không tuyệt đối không có khả năng!” Tấn vương buồn bực nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.