Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 26: Có ngưò¡ bệnh



Mẫu thân của nguyên chủ Hoàng thị, là chủ mẫu quản lý việc nhà của phủ Thừa tướng, kết quả nhiều năm trước bị một trận bệnh nặng.

Sau khi bà bị bệnh, quyên chưởng quản biến thành rơi vào tay thiếp thất Lưu thị, Lưu thị là nhị phu nhân của phủ Thừa tướng, bây.

giờ do bà ta chưởng quản.

Lúc Vân Nhược Linh gả đi, của hồi môn đều do nhị phu nhân chuẩn bị, mẫu thân của nàng vốn dĩ là không có quyền chưởng quản, lại suốt ngày bị bệnh ở trên giường nên không có cách mua của hồi môn cho nàng.

Lưu thị chuẩn bị của hồi môn cho nàng thực sự là rất tồi, chỉ có mấy rương gỗ, một số đồ có kiểu mẫu bình thường, đến bạc cũng chẳng được bao nhiêu. Cuối cùng Hoàng thị không nhìn được nữa, kéo thân thể bệnh tật đi cho nàng mấy túi bạc, một đống vật liệu may mặc và trang sức tốt nhất.

Kết quả, số bạc và trang sức này tất cả đều bị nguyên chủ dùng hết để mua sắm đồ lấy lòng hạ nhân của vương phủ.

Lúc đầu nàng có bạc lấy lòng người thì một ngày trôi qua khá tốt, nhưng hết bạc thì đám người này liên không thèm để ý đến nàng.

Nói đi cũng phải nói lại, đây đều là lỗi của Sở Diệp Hàn, nếu không phải Sở Diệp Hàn dẫn đầu coi thường nàng, dung túng cho bọn ác nô ức hiếp nàng thì đám nô tài cũng không dám trèo lên đầu nàng mà ngồi như thế.

Trong vương phủ có bạc nhưng bây giờ là do Sở Diệp Hàn chưởng quản, nghe khẩu khí của Dung ma ma thì có lẽ hắn muốn Nam Cung Nguyệt chưởng quản, sau này sẽ do.

Nam Cung Nguyệt quản lý việc trong phủ này.

Nếu như để Nam Cung Nguyệt quản lý tiền của vương phủ thì chẳng phải nàng sẽ ngày tháng sau này của nàng trôi qua sẽ không được yên ổn đâu Xem ra nàng phải giành lấy quyền chưởng quản vương phủ thì mới có bạc để dùng.

‘Vân Nhược Linh cứ năm sấp thế ba ngày liền Ba ngày này, nàng đều bảo Thu Nhi chịu khó thay thuốc cho nàng, phải chăm thay thuốc thì vết thương mới nhanh khỏi được.

Bây giờ, vết thương của nàng đã đóng vảy rồi, đang dần dần khép miệng lại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày nữa thì chắc là không sao nữa.

Còn phải cảm tạ thuốc chữa trị trong hệ thống rất nhiều, nếu như không có đống thuốc này thì vết thương có khả năng sẽ bị nhiễm trùng, đến lúc đó có khi còn muốn mạng người luôn nữa chứ.

Hôm nay, nàng và Thu Nhi đang gặm bánh bao thì bên ngoài có tiếng của Dung ma ma.

“Mấy người các ngươi mau quét dọn nhanh lên, Mạch Lan sắp đi rồi, hắn ta đã cứu vương gia, bây giờ chết rồi, vương gia rất đau buồn. Các người có lòng thì đến tiễn Mạch Lan đoạn đường cuối cùng đi” Đây là tiếng của Dung ma ma.

Mấy nha hoàn phụ trách vẩy nước quét nhà ở sân trong nghe thấy thế liền vứt thẳng cái chối trong tay.

“Mạch Lan thật sự không chống đỡ nổi nữa sao? Tên thích khách đáng chết đó, chúng ta đến thăm ngài ấy đi”

Mấy nha hoàn nói xong vứt đồ xuống rồi đi luôn.

‘Vân Nhược Linh nghe thấy câu này, nhịn không được mà hỏi Thu Nhi: “Mạch Lan là ai?

Hắn ta bị sao vậy?”

“Nương nương người quên rồi sao? Mạch Lan là đệ đệ ruột của thống lĩnh thị vệ Mạch Liên, hồi trước có thích khách ám sát vương gia ở trên đường, là Mạch Lan chẵn giúp vương gia một mũi tên mới cứu được mạng của vương gia. Mấy ngày nay vết thương của Mạch Lan càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, ngài ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê ba ngày nay rồi. Vừa nấy em đi đến phòng bếp lấy.

bánh bao thì nghe thấy có người nói, đại phu tuyên bố Mạch Lan không qua nổi tối ngày hôm nay. Cho nên Dung ma ma mới bảo mọi người đến tiễn Mạch Lan một đoạn đường, dù sao thì trước đây quan hệ của Mạch Lan với mọi người đều rất tốt”

Nghe Thu Nhi nói Vân Nhược Linh mới nhớ ra trong vương phủ có một Mạch Lan như thế.

Hắn ta là đệ đệ của Mạch Liên, là phó thống lĩnh thị vệ của vương phủ, trông rất thanh tú, là một chàng trai rất đẹp trai “Hắn ta bị thương như thế nào mà phải chết?” Vân Nhược Linh cắn một miếng bánh bao thuận miệng hỏi.

“Đùi của ngài ấy bị trúng tên, kết quả đầu mũi tên bị gãy ở trong thịt, đại phu không tìm được đầu mũi tên, không có cách nào rút ra được nên thành như ra như thế”

Vân Nhược Linh hiểu ngay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.