Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 420: Đến Kịp Lúc





Chuyện đến nước này, các nàng không thể không lôi Nam Cung Nguyệt ra, hy vọng Trưởng công chúa có thể thông minh một chút, nhìn thấu được thủ đoạn của Nam Cung Nguyệt, đừng thiêu chết Vương phi.

Nam Cung Nguyệt nghe được lời của Tiểu Lam, sắc mặt đột nhiên sa sầm, chẳng lẽ kế sách của nàng ta bị Vân Nhược Linh biết rồi?
Phen này, Vân Nhược Linh càng không thể giữ lại.

Đột nhiên nàng ta trừng mắt nhìn Vân Vũ, trong ánh mắt lóe lên vẻ nham hiểm sắc bén, đồng thời quay người, hung ác nhìn Tiểu Lam: “Tiện tì, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy? Ngươi vì nói thay cho Vương phi mà nói không biết phân biệt, đổi trắng thay đen, còn muốn vu khống cho ta.

Các ngươi thật sự quá đáng, ta nghi ngờ các ngươi và yêu quái kia là cùng một giuộc.



Trưởng công chúa cũng tức giận đến nỗi mặt trắng không còn miếng máu, lồng ngực phập phồng: “Bớt nói nhảm với bọn họ lại, Vân đại sư, mau châm lửa thiêu chết con yêu quái này đi!”
Thực sự nàng ta quá sợ con yêu quái này rồi, vì bảo vệ bản thân, nàng ta buộc phải diệt trừ con yêu quái này.

Vẫn Vũ cười nham hiểm, đoạt lấy ngọn đuốc trong tay tiểu đạo đồng, đi đến đống củi kia rồi châm xuống.

“Nương nương!” Đám người Thu Nhi gấp gáp gào thét lên nhưng người các nàng đã bị đám bà tử béo hung hăng đè giữ, căn bản không thể nhúc nhích được.

Các nàng tuyệt vọng nhìn đống củi đó bị đốt cháy, thiếu chút nữa là nước mắt chảy thành nước mắt máu luôn rồi!
Mà Vân Nhược Linh cũng lo lắng đến độ mồ hôi đổ ra như mưa, lòng nóng như lửa đốt, nàng muốn giãy thoát khỏi dây thừng nhưng phát hiện làm cách nào cũng không thoát ra được.

Mắt nhìn thấy đống củi đó bị châm cháy, hơi nóng phả vào mặt, nàng cảm thấy đuôi tóc của mình bị nướng cháy rồi, bỗng nhiên nàng ngửi thấy mùi của sự chết chóc đang tới.

Nàng tức giận luôn gào thét trong lòng, tại sao nữ nhân trên tivi lúc bị người xấu thủ tiêu đều có anh hùng đến cứu, nhưng nàng lại không có?
Anh hùng của nàng ở đâu?
Chẳng lẽ, hôm nay nàng thật sự sẽ bỏ mạng ở đây sao?

Nàng căm phẫn nhắm mắt lại, sẵn sàng nghênh đón cái chết.

Chính vào lúc này, lối vào Phi Nguyệt Các, một người mặc áo giáp màu trắng bạc, đầu đội nón cấm vệ quân, thân khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, giống như nam thần, đang đạp khinh công, hào quang lấp lánh phi đến phía nàng.

“Dừng tay!”
Sở Diệp Hàn lạnh giọng quát, thân ảnh cao lớn đã phi nhanh đến trước đống lửa kia, hắn hung hăng duỗi chân ra đá một cước đá trúng ngay ngực của Vân Vũ, khiến cho hắn ta ngã mạnh xuống đất.

Đồng thời, người hắn phi đến trước mặt Vân Nhược Linh, một tay kéo nàng lên, ôm vào trong lòng, đầu ngón chân nhún xuống một cái, sau đó ôm nàng bay lên không trung, bay qua đống lửa, rồi lại ôm nàng vững vàng đáp xuống dưới đất.

Vân Nhược Linh cứ nghĩ mình sẽ bị lửa thiêu chết, kết quả nàng lại được người ta cứu rồi.

Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã được ôm vào trong vòng tay ấm áp, giây sau nàng hoảng hồn mở mắt ra, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đầy lo lắng lại lạnh lẽo của Sở Diệp Hàn.

Vừa nhìn thấy hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, cả người cũng mềm nhũn trong vòng tay hắn.

Nàng biết minh đã được cứu rồi.


Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Sở Diệp Hàn đột nhiên phi tới, còn lập tức cứu lấy Vân Nhược Linh, sắc mặt nàng ta trắng bệch, trong lòng cũng vô cùng đố kị.

“Vương gia, chàng cẩn thận, Vân đại sư nói, tỷ tỷ đã bị yêu quái nhập vào người rồi, bây giờ chàng đang ôm chính là yêu quái, chàng nhất định phải cẩn thận với ả ta.

” Nam Cung Nguyệt làm như là quan tâm lắm vậy, nhanh chóng nhắc nhở Sở Diệp Hàn.

Sắc mặt Trưởng công chúa cũng lo lắng nói: “Diệp Hàn, đệ nhất định phải cẩn thận với Vân Nhược Linh, ả ta chính là yêu quái, ả đã chiếm lấy thân thể của Vương phi.

Đệ xem, trái tim mà Vương bà tử đang ôm trong tay chính là do bọn tỷ lục soát được từ dưới gầm giường của Vân Nhược Linh, đây chắc chắn là tim của Tiểu Thuyên Tử.

Điều này cho thấy, Phấn Nhi và Tiểu Thuyên Tử đều do con yêu quái này hại chết, ả ta không chỉ uống máu của các nàng mà còn ăn tim của các nàng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.