Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 422: Ngươi Đừng Vờ Vịt Nữa





Hai chân chạm xuống đất, Vân Nhược Linh vuốt mái tóc của mình, phát hiện đuôi tóc bị nướng xoăn lại, nàng hoảng hốt vỗ ngực mình, đột nhiên ánh mắt quét qua các bà tử đang đứng trên mặt đất.

Lúc này, các bà tử đâu còn dám đè đám người Thu Nhi nữa, bọn họ thấy Vương gia đến, sợ hãi vội vàng buông mấy người kia ra, quay người trốn sang bên cạnh.

Đám người Thu Nhi được thả ra, nhanh chóng che chở trước mặt Vân Nhược Linh, từng người vây quanh nàng, không ngừng hỏi han ân cần.

“Nương nương, người không sao chứ? Người có chỗ nào không thoải mái không?” Lúc này, Tửu Nhi và bọn Mạch Liên cùng quay lại, vội vàng đến trước đỡ lấy Vân Nhược Linh, vẻ mặt lo lắng hỏi.


Lúc nãy may là nàng ta kịp thời chạy ra khỏi Vương phủ, gọi một thị vệ đưa nàng cưỡi ngựa đến quân doanh nói cho Vương gia biết chuyện, nếu không Vương phi thảm rồi.

“Cám ơn ngươi, ta không sao.

” Vân Nhược Linh biết là Tửu Nhi chạy ra ngoài báo tin cho Sở Diệp Hàn, nàng cảm động nhìn nàng ta.

Sau đó, nàng nhìn về phía đám người Thu Nhi gật đầu, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng bắn về phía Nam Cung Nguyệt và Thúy Nhi bên cạnh nàng ta: “Nguyệt Trắc phi, Thúy Nhi, thật xin lỗi, ta vẫn chưa chết, khiến cho các ngươi phải thất vọng rồi.


Nam Cung Nguyệt giật mình, sợ đến mức mặt tái nhợt, trong lòng nàng ta nghĩ “Tiêu rồi”.

Nhìn thấy biểu cảm của Vân Nhược Linh giống như đã biết được cái gì đó, nàng ta thừa dịp không ai để ý, hung hăng trừng mắt nhìn Thúy Nhi.

Ánh mắt đó giống như tử thần.

“Tỷ tỷ, tỷ! tỷ nói gì vậy? Tỷ thật sự không phải là yêu quái sao?” Sắc mặt Nam Cung Nguyệt sợ hãi nhìn Vân Nhược Linh, toàn thân run rẩy.


Vân Nhược Linh cười lạnh: “Muội đừng vờ vịt nữa, ta là người hay là yêu quái, muội biết rõ hơn bất kỳ ai, chuyện này rốt cuộc là thế nào, muội cũng rõ hơn ai hết!”
Nam Cung Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nét mặt sợ hãi: “Tỷ tỷ, tỷ đây là có ý gì? Muội nghe không hiểu, không phải Vân đại sư nói tỷ là yêu quái sao? Tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng hãm hại muội.


Nam Cung Nguyệt nói xong, bước nhanh đến trước Sở Diệp Hàn, nhào vào lòng hắn, nhìn về phía Vân Nhược Linh run lẩy bẩy: “Vương gia, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vân đại sư lợi hại như vậy, hắn ta sẽ không sai đâu, nhưng tỷ tỷ cũng nói tỷ ấy không phải là yêu quái, ta cũng bị làm cho hồ đồ rồi.


Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Nam Cung Nguyệt, ánh mắt Sở Diệp Hàn lóe lên một tia phức tạp.

Hắn đẩy nàng ta ra, giọng điệu vô cùng xa lánh, không có chút ấm áp nào: “Trước tiên ngươi đừng nói gì cả, đợi Vương phi nói xong đã.


Nam Cung Nguyệt ngẩn ra, nhanh chóng ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, không dám nói gì nữa.

Ánh mắt Vân Nhược Linh lạnh lùng quét qua Nam Cung Nguyệt, đột nhiên nhìn về phía trong phòng vỗ tay, nói: “Hồng Nhi, ngươi có thể ra ngoài rồi.



“Vâng, nương nương.

” Sau khi nàng nói xong, từ trong căn bếp nhỏ của Phi Nguyệt Các, hai dáng người một lớn một bé bước ra.

Mọi người chăm chú nhìn, người lớn là Hồng Nhi, mà đứa trẻ kia đang mặc chiếc áo bông màu xám, đi đôi giày bông màu xám lại là Tiểu Thuyên Tử đã mất tích một ngày.

“Thuyên Tử!” Vương bà tử nhìn thấy Tiểu Thuyên Tử bước ra, lập tức kinh ngạc đến mức vứt bỏ quả tim heo đang nằm trong tay mình, nhảy vọt lên phía trước, nhào đến ôm lấy hắn.

Bà ta không dám tin nhìn Tiểu Thuyên Tử, ngạc nhiên mở lớn miệng: “Tiểu Thuyên Tử, cháu thật sự là Tiểu Thuyên Tử? Tôn nhi của ta, sao cháu vẫn còn sống? Không phải cháu bị Vương phi uống máu, móc tim rồi ư? Làm sao mà cháu vẫn ổn vậy?”
Tiểu Thuyên Tử vội vàng ông chặt lấy Vương bà tử, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ nói: “Nãi nãi, bà bắt nhầm rồi, Vương phi thực sự không hề ăn cháu, Vương phi cũng không phải yêu quái, người làm sao có thể ăn cháu được? Người không chỉ không ăn cháu mà còn cứu cháu nữa.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.