Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 88



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 88: Cùng tiến cung

“Vương gia, ta không sao, chàng xem tỷ tỷ ăn mặc mỏng manh như vậy kìa, vẫn là để ta đưa áo choàng cho tỷ ấy đi?”

Nam Cung Nguyệt sợ sệt nhìn sang Vân Nhược Linh.

“Không cần, nàng có bị phong hàn đâu, mà nàng cũng không sợ lạnh” Sở Diệp Hàn lạnh nhạt nói.

Chỉ cần đối mặt Vân Nhược Linh, hắn liền đổi thành giọng điệu khắc nghiệt, ghét bỏ.

Xe ngựa nhanh chóng đến cửa phủ Ly Vương.

Vừa đến cửa, Sở Diệp Hàn liền phát hiện chân đã khôi phục như thường, có thể tự do hoạt động.

Xem ra giải dược còn rất có tác dụng.

Hắn dẫn đầu nhảy xuống xe, vươn tay với Nam Cung Nguyệt: “Nhu nhỉ, đến đây, bổn vương ôm nàng”

Nam Cung Nguyệt e lệ nhìn Vân Nhược Linh một cái: “Ta không sao, chàng ôm tỷ tỷ xuống đi, tỷ ấy trông hơi mệt mỏi.”

“Ta không cần, ta tự đi được, cảm ơn” Vân Nhược Linh lạnh nhạt nói.

“Bổn vương cũng không muốn ôm ngươi” Sở Diệp Hàn nói xong tức giận tiến lên, một tay ôm Nam Cung Nguyệt vào.

ngực, còn dùng tư thế bế công chúa.

Cơ thể hắn cao lớn, mạnh mẽ vô cùng, gương mặt lại tuấn tú, ôm Nam Cung Nguyệt như vậy khiến đám người hầu trong vương phủ đều hâm mộ không thôi.

Có thể được Vương gia tuấn mý ôm, Nam Cung phu nhân thật hạnh phúc.

Nam Cung Nguyệt thẹn thùng nhìn mọi người một cái, sau đó xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực Sở Diệp Hàn, gương mặt nhỏ đỏ như táo, xinh đẹp vô cùng.

So với nàng ta, Vương phi phải tự mình xuống xe ngựa có vẻ lẻ loi cô đơn, tội nghiệp vô cùng.

Ai… nữ nhân không được sủng so với nữ nhân được sủng thật là bi ai.

Vân Nhược Linh xuống xe, lười nhìn đôi nam nữ kia thêm một cái, lắc lắc tay áo thản nhiên bước vào Phi Nguyệt Các.

Sở Diệp Hàn liếc nàng một cái, phát hiện nàng không ghen tị, cũng không khó chịu, càng không hậm hực không yên.

Dáng vẻ nàng thật bình tĩnh, hơn nữa có một loại cảm giác nhẹ như mây gió, không bận tâm vinh sủng, phiêu dật như không để bọn họ vào mắt vậy. Hắn hơi ngẩn ra.

Chợt, hắn ma xui quỷ khiến gọi giật nàng lại: “Vân Nhược.

Linh, nhớ rõ đổi bộ quần áo đường hoàng một chút, chuẩn bị cho tốt, theo bổn vương tiến cung. Đừng có ham chơi mà quên mất, bằng không bổn vương duy ngươi là hỏi.”

“Ta biết rồi, không khiến ngươi nhắc.” Vân Nhược Linh khoát khoát tay áo với hắn, nhanh như chớp bỏ chạy vào Phi Nguyệt Các, không để ý đến hắn.

Nam Cung Nguyệt nghe xong thì gương mặt nhỏ e lệ cứng đờ ra, trong lòng như bị tưới một chậu nước đá: “Vương gia, tỷ tỷ cũng muốn tiến cung sao?”

Nàng còn cho rằng Vương gia mang nàng tiến cung là muốn dẫn nàng tới cho Trưởng công chúa xem, tương đương mang tân nương tử đi xem trưởng bối vậy, là chuyện nghiêm tÚC.

Lại không ngờ hắn còn muốn mang cả Vân Nhược Linh theo cùng.

Sở Diệp Hàn đáp: “Đúng vậy, Hoàng hậu nghe nói mặt nàng ta khỏi hẳn thì muốn gặp nàng ta, còn nói thuận tiện muốn thấy nàng, yêu cầu bổn vương mang hai người tiến cung. Ngươi cũng về chuẩn bị chút đi, chiều nay cùng ta vào cung”

“Ồ, thì ra là vậy, ta đã biết” Nam Cung Nguyệt cười cứng đờ lại xấu hổ.

Nàng ta còn cho răng mình là người duy nhất.

Không ngờ nàng ta mới là làm nền, là tiện thể.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.