Vân Mộng Vũ không muốn nói với nàng ta, nàng ta lại dám chọc ghẹo nàng.
Các nàng rốt cuộc muốn như thế nào?
Còn đợi chờ một kinh ngạc lớn hơn sao?
Chắc là trong lòng các nàng đang rất vui vẻ, muốn nhìn nàng xấu mặt như thế nào? Đây là năng lực của nữ tử cổ đại sao?
Vân Mộng Vũ ngẩng đầu nét mặt tươi cười như hoa: “Ngạc nhiên, quả thật sẽ có ngạc nhiên, nếu mọi người chờ mong như vậy, vậy thì ta sẽ không cất giấu tài năng nữa.” Sau đó nàng lấy bút hành văn liền mạch lưu loát lên giấy. Đem đề tài về Rượu biểu đạt thật sôi nổi.
Quân không thấy Hoàng Hà nước thiên đi lên, đổ đến hải không còn nữa hồi.
Quân không thấy cao đường gương sáng bi đầu bạc, hướng như tóc đen mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, đừng sử kim tôn đối không nguyệt.
Trời sinh ta tài tất có dùng, thiên kim tan hết còn phục đến.
Phanh dương tể ngưu thả làm vui, hội tu nhất ẩm ba trăm chén.
Cùng quân ca một khúc, thỉnh quân cho ta khuynh tai nghe.
Chung cổ soạn ngọc không đủ quý, chỉ mong dài túy không còn nữa tỉnh.
Xưa nay thánh hiền giai tịch mịch, duy có ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần vương tích khi yến bình nhạc, đấu rượu mười ngàn tứ hoan hước.
Chủ nhân như thế nào ngôn thiếu tiền, kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi sắp xuất hiện đổi rượu ngon, cùng ngươi đồng tiêu vạn cổ sầu. (Sally: thơ văn trung quốc ta quả thật mù tịt, đành để nguyên văn)
Nữ tử kia nhìn thấy bài thơ này nhất thời sủng sốt, không biết nên phản ứng như thế nào. Nữ tử xung quanh vừa thấy tình huống này, lập tức tò mò như ong vỡ tổ xông lên. Đều muốn xem thơ của Vân Mộng Vũ, từng người từng người nhìn xong đều có cùng một biểu tình, không nói nên lời nào cả.
Bài thơ kia do nàng thể hiện còn rung động hơn cả thư pháp của nàng. Rất rung động, cảm giác này lại là cảm giác không thể siêu việt hơn được nữa. Giống như là một tiểu hài tử đang nhìn người thầy giáo, mà hành vi của các nàng vừa rồi giống như là biểu hiện bình thường đó.
Xa xa Vân Dung nhìn thấy tình huống bên này, trong lòng nhất thời lo sợ, cũng vội vàng đi tới. Khi nàng xem bài thơ, cả người nàng như bị sét đánh, thất hồn lạc phách chỉ biết đứng ở nơi đó.
Rung động, một loại cảm giác rung động từ sâu trong đáy lòng truyền tới. Vân Dung ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ. Nàng che dấu thực sâu, sâu không lường được.
Lúc này đây, Vân Dung không thể tìm được lý do để khinh bỉ nàng. Đáng sợ, giờ phút này Vân Dung cảm thấy lòng bàn chân và toàn thân đều lạnh. Mà Vân Mộng Vũ giờ phút này lại cảm thấy xấu hổ. Nàng cảm thấy thật sự nên xin lỗi Lí Bạch a, vì đã lấy trộm một chương thơ của huynh một cách quang minh chính đại. Bất quá không có biện pháp nào cả, nàng là người lười biếng, lười làm, nên thuận tay đạo thơ của Lí Bạch.
Chỉ chốc lát, cung nữ thu lại tác phẩm của mọi người. Cung nữ thu lại tác phẩm của Vân Mộng Vũ từ trong tay Vân Dung đang đứng ở xa xa. Tác phẩm sau khi được chỉnh sửa lại, đều đưa đến tay Hàn lâm học sĩ phía trước.
Bọn họ nhìn tác phẩm trong tay của mình, thỉnh thoảng gật gật đầu, có khi lại nhíu mày.
Khi đọc đến tác phẩm của Phó Tâm Lan, một Hàn lâm học sĩ nhịn không được khích lệ.
“Phó tiểu thư văn chương quả nhiên không như người bình thường, ngôn ngữ tinh tế, ý thơ mang vẻ cổ điển.”
“Bài thơ của Vân Dung trong tay ta cũng là bất phàm a, lời thơ tinh tế, chỉ cảm thấy tuyệt không thể tả, dư vị ngân nga.”
Hai vị Hàn lâm học sĩ đều phi thường hài lòng với tác phẩm trong tay của họ, trong lòng nghĩ danh hiệu hoa Mẫu Đơn vương sẽ là một trong hai người này.
“Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì thế này, chẳng lẽ là thánh thơ hiển linh.” Đột nhiên một Hàn lâm học sĩ kích động đứng lên, tay cầm tờ giấy run rẩy không ngừng, trong mắt lại ngấn lệ mang vẻ kích động.
Cả khu vực giám khảo đều kinh ngạc, vị Hàn lâm học sĩ đang đứng đó là người đức cao trọng vọng, cũng là người do Thái Phó chính tay chọn lựa. Làm việc luôn luôn bình tĩnh, hôm nay tại sao lại thất thố như thế.
Mọi người lập tức tò mò nhìn bài thơ trong tay hắn, rốt cuộc là bài thơ như thế nào lại khiến cho ông ta lại thất thố như vậy, lại còn được ông ta gọi là thánh.
Qủa nhiên là thánh thơ ca, đây là trình độ rất cao a. Mọi người đều buông tác phẩm trong tay, vây đến bên cạnh hắn, ngay cả Thái Phó đại nhân cũng nhịn không được đi tới xem thử. Đợi mọi người xem xong, trong lòng cũng có đánh giá giống hắn. Bài thơ này trước nay chưa từng xuất hiện, rất kinh diễm.
Mọi người nhất thời đứng ở nơi đó, lẳng lặng cảm thụ ý vị của bài thơ, chỉ cảm thấy trong lòng có một tinh thần hào sảng mãnh liệt.
Thái Phó cũng phi thường kích động, hắn rung động lấy bài thơ từ trong tay của vị Hàn lâm học sĩ kia, vẻ mặt kích động đỏ bừng.
“Hảo cho câu ‘Trời sinh ta cho ta tài tất có chỗ dùng, thiên kim tan hết còn phục đến’, hảo cho câu ‘Xưa nay thánh hiền giai tịch mịch, duy có ẩm giả lưu kỳ danh’. Cảnh giới này khiến ta cảm thấy xấu hổ hoàn toàn, hoàn toàn xứng đáng là thánh của thơ ca hiển linh a.”
Thái Phó yêu thích không buông tay nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lại kích động đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, run run hỏi: “Không biết lão phu có được diễm phúc giữ lại bài thơ của Vân tiểu thư hay không, lão phu thật sự yêu thích nó không muốn buông tay a.”
Nhìn thấy tình huống này, các nữ tử dở khóc dở cười. Thái Phó kia, cho tới bây giờ đều là không ham quyền quý, tính tình hào sảng, cương trực. Một lòng nghiên cứu văn học, văn học lại ở mức thượng thừa, đứng đầu kinh thành, không ai sánh kịp. Nhưng hiện tại, hắn đang làm cái gì, hắn lại cúi mình trước Vân Mộng Vũ, phế vật của Yến kinh mà xin tác phẩm. Thế giới này thật sự thay đổi nhanh đến các nàng đều không ai biết.
Kể từ hôm nay, phế vật Vân Mộng Vũ của Yến kinh, lại trở thành kinh tài tuyệt diễm Vân Mộng Vũ. Một bức thi pháp cùng một bài thơ rung động lòng người, đều làm kinh ngạc giám khảo. Vinh quang này ai dám phản đối, tài văn chương này ai dám so bì.
Nhìn thấy Thái Phó cuối mình xin nàng bài thơ, Vân Mộng Vũ cũng cảm thấy ngoài ý muốn a.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khẩn trương, vẻ mặt kính trọng nói: “Thái Phó, đây là nói cái gì, tác phẩm này nếu người thích thì cứ cầm đi. Tiểu nữ từ lâu đã ngưỡng mộ thanh danh của Thái Phó, cái này xem như là tâm ý của tiểu nữ, hy vọng Thái Phó đại nhân đừng chê trách.”
Chê cười rồi, nàng lại không biết xấu hổ có thể làm Thái Phó trở thành như vậy. Người ta là Thái Phó mới là người hiểu biết văn chương chân chính, chứ không giống nàng lại đi tham khảo thơ của người khác.
Thái Phó nhìn thấy Vân Mộng Vũ có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong lòng đối với nàng càng thêm tán thưởng. Nữ tử này cùng với lời đồn không giống nhau, ngược lại còn là nữ tử kinh tài tuyệt diễm. Tài cao lại không kiêu căng nóng nảy, vẻ mặt khiêm tốn ôn hòa.
Nhìn khí chất trên người nàng, như Thanh Liên yên tĩnh, khí chất lỗi lạc. Nữ tử như thế, tương lai nhất định bất phàm a.
Trận tỷ thí này ở Vân Mộng Vũ lại đứng nhất.
Vân Dung đạt được thứ hai, Phó Tâm Lan thứ ba.
Phần tỷ thí của buổi sáng đã xong, trước khi tỷ thí cho dù đánh chết các nàng, các nàng cũng không nghĩ đến kết quả sẽ như vậy.
Trận đấu buổi sáng chấm dứt, có một đám người bị loại, chỉ để lại một trăm người tiếp tục tỷ thí buổi chiều, người bị loại đi về trước, buổi tối có thể đến xem biểu diễn tài nghệ.
Ở trong phòng nhỏ ngủ một chút, Vân Mộng Vũ ngồi ở bên cạnh bàn thản nhiên uống trà, cực kỳ vui vẻ.
Lúc này, Trầm Nhã cùng Phó Tâm Lan cùng nhau đến rủ nàng đi tham gia tỷ thí cờ vào buổi chiều.
Trầm Nhã là vui vẻ nhất, đầu tiên là đem sự tích buổi sáng vĩ đại của Vân Mộng Vũ kể lại, trong lúc kể lại thì khoa chân múa tay, làm cho nàng cùng Tâm Lan ôm bụng cười mãi không thôi.
“Mộng Vũ tỷ, ta biết ngươi rất lợi hại. Thế nào, buổi chiều tỷ thí đấu cờ tỷ định giải bao nhiêu nước?” Trầm Nhã hưng phấn bắt đầu phán đoán.
Vân Mộng Vũ không nói gì, mà là nhìn các nàng cười một cách thần bí.