Ngô Hạo không muốn thảo luận về chuyện cổ phiếu, sẽ dễ nói lỡ miệng.
Hắn nghe Cẩm Nguyệt nói La Đức Vọng là một rất người có kiến thức, làm thôn trưởng ở trong thôn hơn mười năm, nhà máy thời trang cũng là một tay ông ấy sáng lập, quy mô trước kia còn lớn hơn bây giờ.
“Sức khỏe cậu vẫn thế, lúc còn trẻ uống nhiều rượu, gan không tốt, áp cao huyết, nhiều mỡ trong máu, tiểu đường cái gì cũng có, bây giờ đã cai thuốc lá cai rượu rồi, mỗi ngày ra công viên đi mấy vòng, cảm giác gần đây tốt hơn nhiều”.
“Vâng, bệnh như của cậu phải chú ý đến việc ăn uống và tăng cường rèn luyện.
Đúng rồi, nhà máy thời trang của anh Lượng thế nào rồi?”
Advertisement
“Haiz, nhà máy thời trang càng ngày càng đi xuống.
Nguyên vật liệu, nhân công không ngừng tăng lên, nhưng lợi nhuận lại càng ngày càng thấp.
Lần trước có các cháu giúp đỡ mới miễn cưỡng vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng đến cuối năm lại phải vất vả vì tiền nong, hàng khó bán đi phải thu hồi, tiền lương của công nhân và tiền nguyên vật liệu vẫn phải trả.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì nhà máy thời trang cũng phải đóng cửa”.
Nghe thấy lời cậu nói, Ngô Hạo cũng biết chuyện bảo La Lượng trả tiền lại không thành công, chờ lát nữa gặp mặt cũng không đề cập tới chuyện này để tránh lúng túng.
Đến giờ cơm trưa La Lượng trở về, còn cả chị dâu họ Đoàn Ngọc và chị họ La Tố.
Dáng người Đoàn Ngọc có chút mập mạp, nhưng gương mặt lại rất hiền lành.
La Tố bằng tuổi Tô Cẩm Nguyệt, dáng dấp cũng rất thanh tú, đeo một cái kính, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn làm kế toán ở nhà máy thời trang.
“Ôi, Cẩm Nguyệt, Ngô Hạo, các em tới rồi, quán ăn đóng cửa rồi sao?”
La Lượng thấy hai người thì rất nhiệt tình.
“Anh Lượng, chị dâu, chị họ, hôm qua quán ăn đã đóng cửa rồi.
Ngày kia chúng em sẽ về quê ăn Tết, hôm nay đến thăm cậu mợ một chút, mọi người vẫn còn đang bận sao?”
“Bận lắm, càng gần Tết lại càng bận, Ngô Hạo, chú tới đây một chút”.
La Lượng kéo Ngô Hạo ra ngoài sân nhỏ giọng nói: “Ngô Hạo, tiền vốn trong nhà máy không quay vòng được, tạm thời chưa trả được 400 ngàn nhà chú, để một khoảng thời gian nữa được không?”
“Anh Lượng, đừng nóng vội, lúc nào có thì trả, hôm nay bọn em tới cũng không phải là muốn anh trả tiền lại, anh nói như vậy sau này chúng em nào dám tới nữa”.
“Haha, là anh nhỏ mọn, Ngô Hạo, cảm ơn chú.
Sao rồi, hết năm nay chú và Cẩm Nguyệt có chuyển ra ngoài được không?”
“Em đoán tạm thời không được, bố không đồng ý, cứ để từ từ đi”.
“Vậy được, hai đứa có thể đến bất cứ lúc nào, đúng rồi, khoảng thời gian này kiếm được bao nhiêu tiền chứng khoán rồi?”
“Khoảng thời gian này giá cả thị trường không tốt lắm, không kiếm được bao nhiêu, nhưng mà cũng không bị lỗ”.
Bây giờ Ngô Hạo cũng không dám nói mình kiếm được tiền, nếu không ông anh họ này sẽ lại mở miệng mượn tiền.
Cũng không phải là mình hẹp hòi, bởi vì một mặt là phải nhanh chóng bù lại 400 ngàn trong Wechat, nếu không có thể sẽ bị phát hiện.
Mặt khác bây giờ chính là giai đoạn tích lũy vốn, 800 ngàn trong tay đã dùng toàn bộ để mua cổ phiếu mình coi trọng rồi, bây giờ bán ra sẽ bị lỗ.
Lại nói Cẩm Nguyệt hy vọng có thể dọn ra khỏi cái nhà đó nhanh một chút, lúc này phải dùng sức kiếm tiền tiết kiệm, sao có thể cho vay lần nữa.
“Không lỗ thì tốt.
Ngô Hạo, chú là một nhân tài, sau này nhất định sẽ phát tài, Cẩm Nguyệt gả cho chú đúng là có phúc”.
Thật ra La Lượng cũng có ý định mượn tiền, nhưng người ta không kiếm được tiền cũng không có mặt mũi mở miệng nữa.
“Anh Lượng coi trọng em quá, có thể lấy được Cẩm Nguyệt mới là phúc của em.
Đúng rồi anh Lượng, bây giờ tình hình nhà máy thời trang của anh ra sao rồi, vẫn còn sản xuất cho người ta sao?”
“Đúng thế, bây giờ ngành nghề này không phát triển, mấy nhà máy nhỏ như bọn anh rất khó làm ra sản phẩm chất lượng, chỉ có thể làm công cho người ta, bọn anh làm quần jean, xuất khẩu ra Âu Mỹ và Đông Nam Á, chỉ kiếm được chút tiền gia công, lời rất ít”.
Trong lòng Ngô Hạo động một cái, có lẽ có thể tiếp tục làm xuất khẩu ra nước ngoài, chắc hẳn đám khách hàng ở nước ngoài còn chưa biết rõ về tình hình cụ thể của công ty Thiên Long, mình vẫn có thể giả tên thay thế Từ Thiên Long hợp tác với bọn họ.
Ngô Hạo đột nhiên sinh ra suy nghĩ này, cho nên cũng không nói với La Lượng.
Chuyện này phải nói qua với những khách hàng kia trước đã, phải nói cho bọn họ mình chính là Từ Thiên Long, nhưng trong nước cũng cần một người ra mặt đăng ký một công ty thương mại quốc tế, La Lượng chính là lựa chọn tốt nhất, mình chỉ có thể ở phía sau làm việc.
“Anh Lượng, nhà máy của anh có bao nhiêu tổng sản lượng, một tháng có thể làm được bao nhiêu container hàng hóa?”
Câu hỏi của Ngô Hạo khiến La Lượng sửng sốt.
Hắn hỏi câu này có vẻ rất chuyên nghiệp, một người trước kia làm ăn mày như hắn sao có thể hiểu về thương mại quốc tế được? Nhưng nghĩ đến việc người ta chơi chứng khoán lợi hại như vậy, cũng không kỳ quái lắm.
“Tổng sản lượng của bọn anh là dựa theo đơn đặt hàng.
Số lượng đơn đặt hàng nhiều thì sẽ tăng công nhân, cho nên không có số cố định.
Lại nói sản phẩm của bọn anh đều là đồ jean, nếu như số lượng đơn đặt hàng nhiều mà thời gian lại gấp gáp, công ty thương mại quốc tế sẽ chia cho mấy nhà máy làm, cho dù là số lượng lớn thế nào cũng có thể tiêu hao hết”.
“À, là thế này anh Lượng, em có một nhóm chơi chứng khoán, trong nhóm có mấy người bạn làm thương mại quốc tế.
Em sẽ thử liên hệ xem có thể giúp em kiếm vài đơn đặt hàng hay không”.
“Vậy sao, thế thì tốt quá.
Ngô Hạo, nếu không chú hùn vốn với bọn anh đi, 400 ngàn kia coi như chú nhập cổ phần, thế nào?”
La Lượng tính toán rất nhanh, nếu đã không thể trả nợ trong khoảng thời gian ngắn, không bằng kéo cậu em vợ này vào, tiền cũng không cần trả, lúc thiếu vốn còn có thể danh chính ngôn thuận tìm hắn quay vòng, tiền kiếm được cũng coi như giúp đỡ được Cẩm Nguyệt số khổ.