Thiên Tài Tam Bảo

Chương 132: Chương 132





“Hậu quả gì?” Bạch Lộ không hiểu, “Phong Thiên Tuyết giấu chuyện mình có con, chúng ta nói cho sếp Dạ nghe, anh ấy nên đánh cô ta một trận, đuổi ra khỏi nhà, sau này không bao giờ cần một ả điểm thế này nữa, còn phải cảm ơn chúng ta mới đúng, hậu quả gì chứ?”
“Con khờ quá.

” Bạch Thu Vũ hận sách không thành thép, “Đàn ông nào mà chẳng cần mặt mũi? Huống chi là đàn ông cao quý như Dạ Chẩn Đình! Con vạch trần bí
mật của Phong Thiên Tuyết ngay trước mặt mọi người, chẳng khác nào đang nói Dạ Chẩn Đình bị mù, con đang tát thẳng vào mặt cậu ta!”
Nghe những câu này, Bạch Lộ ngỡ ngàng, hình như đúng là vậy thật…
“Đến lúc đó, người gặp hoà không phải là Phong Thiên Tuyết mà là chúng ta, thậm chí nhà họ Tư, nhà họ Bạch cũng bị liên lụy.

” Bạch Thu Vũ vội nói.

“Mẹ nghe nói trên thương trường, Dạ Chẩn Đình này là Diêm la, cậu ta muốn công ty nhà ai chết thì công ty đó sống không đến ngày mai! Hơn nữa cậu ta ra tay rất tàn nhẫn, không hề nể nang ai, con đừng chọc cậu ta.



“Dạ, con biết rồi.

” Bạch Lộ bĩu môi cực kỳ uất ức, “Vậy thì mẹ cũng đâu cần phải đánh con, mẹ kêu con đừng nói nữa là được mà?”
“Nếu mẹ không đánh con thì Hạo Hiên sẽ ra tay” Bạch Thu Vũ nhíu mày, “Mẹ đánh thì còn nhẹ tay được chứ cậu ta mà đánh thì sẽ không nhẹ đâu.


Nghe câu này, Bạch Lộ càng uất ức hơn, ôm mặt khóc to: “Hạo Hiên không yêu con, trong mắt anh ấy chỉ có một mình Phong Thiên Tuyết, không có chút tình cảm nào với con hết.


“Được rồi, đừng khóc nữa.


” Bạch Thu Vũ đau lòng ôm cô ta, “Con bé ngốc này, mẹ sẽ xả giận giúp con.


“Chúng ta vào phòng ngủ xem chân đã, có bị thương hay không.


“Tôi muốn về trước.


Buổi đấu giá sắp bắt đầu, tiếng nhạc rất lớn, Phong Thiên Tuyết nói nhưng hiển nhiên Dạ Chẩn Đình không nghe thấy.

Cô chỉ có thể sát lại gần anh, ghé vào tai anh lặp lại lần nữa: “Sếp Dạ, tôi muốn về trước.

“Còn sớm” Dạ Chấn Đình ôm vòng eo mảnh khảnh của cô vào lòng, đôi môi hơi lạnh xẹt ngang gương mặt mềm mại của cô, ghé vào tai cô thì thầm hỏi: “Trai bao có vui không? Hửm?”
“Phụt… Phong Thiên Tuyết suýt phun một ngụm máu, đụng trúng ánh mắt gian manh của anh, cô hoảng hốt không thôi, vội giải thích: “Thật ra, thật ra năm đó tôi chỉ…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.