Thiên Tài Tam Bảo

Chương 33: Chương 33





Tư Hạo Hiên dường như cảm ứng được gì đó, chợt quay đầu nhìn qua.

Phong Thiên Tuyết lập tức trốn sau cây cột, tim đập rất nhanh.

Anh ấy nhìn thấy không?
Anh ấy có nhìn thấy không?
Phía sau có tiếng bước chân chậm rãi tới gần…
Phong Thiên Tuyết vô cùng căng thẳng, không muốn anh ấy sẽ nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của cô bây giờ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Phong Thiên Tuyết đập càng lúc càng nhanh.

Khi tiếng bước chân kia ở ngay sát phía sau, cô cuống lên, nhấc chân bỏ chạy…
“Này, cô chạy làm gì chứ?”
Đại Vệ đứng phía sau kêu lên.

Phong Thiên Tuyết dừng lại và quay đầu nhìn qua, hóa ra là Đại Vệ.

Tư Hạo Hiền đã vào thang máy từ lâu, số thang máy hiển thị tầng sáu mươi sáu, đó là phòng họp của văn phòng chủ tịch.


Phong Thiên Tuyết thở hắt ra như trút được gánh nặng đồng thời có chút mất mát.

Anh ấy không nhận ra cô.

Xem ra anh ấy đã hoàn toàn quên cô rồi…
“Lần đầu tiên gặp được nhân vật lớn sẽ như vậy đấy.

Trước đây tôi còn căng thẳng hơn cô, sau này sẽ dần dần quen thôi.

Đại Vệ còn tưởng rằng Phong Thiên Tuyết không mấy trải đời nên mới căng thẳng như vậy.

“Cám ơn anh”
Phong Thiên Tuyết rất cảm kích, đồng nghiệp trong bộ phận an ninh còn rất thân thiện.

“Chúng ta qua bên kia tuần tra thôi.


Đại Vệ vừa dẫn Phong Thiên Tuyết đi tuần tra vừa nhân tiện giải thích cho cô nghe những điều cần chú ý trong công việc.

Hai người đang nói chuyện thì một chiếc Rolls-Royce Phantom lái tới.


“Đó là xe của chủ tịch” Đại Vệ lập tức bước tới đón, còn gọi Phong Thiên Tuyết, “Cô mau đuổi theo”
Phong Thiên Tuyết nhớ tới chuyện mình bị rơi vào kết cục thế này đều là do tên ma quỷ kia ban tặng thì tức giận, hận không thể xé nát tên ma quỷ này ra!
Nhưng nếu đã gặp phải, cô thật sự muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội anh ta?
Nếu không, sợ rằng sau này cô sẽ càng khó sống hơn.

Phong Thiên Tuyết nghĩ tới đây lại đi theo.

“Chúc chủ tịch buổi sáng tốt lành!”
Đại Vệ mở cửa xe, cung kính chào hỏi.

Sáng cái rắm, đã mười rưỡi rồi!
Phong Thiên Tuyết thầm mắng.

Đôi chân dài của Dạ Chẩn Đình bước xuống xe.

Bộ vest màu đen làm anh càng thêm thần bí và ngang ngược lại thêm gương mặt đẹp trai, cám dỗ nhưng lạnh chết người không đền mạng kia…
Sao cô nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét thế nhỉ?
“Xem ra cô làm nhân viên an nình cũng không thích hợp lắm.


Dạ Chấn Đình thấy đôi mắt sản giận của Phong Thiên Tuyết thì lạnh lùng mỉa mai: “Có lẽ nhân viên vệ sinh thích hợp với cô hơn?”
“Ờ” Phong Thiên Tuyết thoáng ngây người, sau đó lập tức đứng nghiêm chào.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.