Thiên Tài Tam Bảo

Chương 422





Trong hộp có một lá thư, một album ảnh và một túi tài liệu màu bạc.

Phong Thiên Tuyết cẩn thận mở phong bì thư ra, đập vào mắt cô là nét chữ quen thuộc.


Thấy chữ như thấy người, đời này ba cô luôn ngay
thẳng, khiêm tốn, nét chữ cũng ngay ngắn như chính ông vậy…
Nhìn những dòng chữ này cũng có thể thấy một chút vội vàng.

Phong Thiên Tuyết có thể cảm nhận được sự vội vã khi ba viết bức thư này.

Có lẽ ông cảm nhận được nguy cơ đang đến gần và không thể xoay sở được, vậy nên trước lúc lâm chung ông đã viết bức thư cuối cùng này cho cô.

Từng lời từng chữ đều chan chứa tình cảm, nhưng cũng chứa đựng nỗi lo lắng và không nỡ vô hạn…
Hai mắt Phong Thiên Tuyết ngấn lệ, cô đọc từng chữ trong thư…

“Tuyết Nhi, khi con nhìn thấy bức thư này có lẽ ba đã không còn nữa.

Nhưng con đừng đau lòng, đừng buồn bã, ba sẽ ở trên thiên đường bảo vệ con, hy vọng Tuyết Nhi của ba sẽ bình an và hạnh phúc suốt đời!
Nhìn lại nửa đời này, ba đã trả qua bao mưa gió, cũng từng huy hoàng một thời, đến bây giờ rơi vào bước đường này ba cũng không oán hận ai mà chỉ trách mình vô dụng.

Ba dùng hơn nửa cuộc đời để đổi lấy giang sơn, nhưng lại không thể chống lại gia tộc đó…
Điều ba nuối tiếc duy nhất bây giờ là chưa thể tìm được mẹ con, chưa thể nói với bà ấy một câu xin lỗi.

Khi ấy vì bảo vệ con, bảo vệ gia đình này mà ba đã lựa chọn cách hèn nhát, làm cho bà ấy tức giận rời đi.


Nếu sau này còn có cơ hội gặp lại bà ấy thì hãy giúp ba nói với bà ấy rằng ba yêu bà ấy, cả đời này chỉ yêu bà ấy, nếu có kiếp sau ba vẫn muốn được ở bên bà, cầu xin bà cho ba một cơ hội!
Tiếc là… bây giờ thậm chí ba còn không biết bà ấy còn sống hay đã chết, có lẽ… có lẽ bà ấy đã lên thiên đường từ lâu, chờ đợi ba ở một thế giới khác…
Haiz, không nói những lời này nữa, ba lại khiến con chế cười rồi đúng không?
Từ nhỏ đến lớn chỉ cần ba uống rượu là sẽ nhắc tới mẹ trước mặt con, con nói con đã nghe đến mức tai mọc kén rồi, sau này ba cũng không còn cơ hội nhắc đến nữa.

Người ba lo lắng nhất là con, mười chín năm nay ba đã cố hết sức để thương yêu con nhưng lại quên mất cho con khả năng tự bảo vệ chính mình”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.