*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là Kỵ Sĩ XV!
Một chiếc xe bọc thép chống đạn trị giá 16 triệu.
Thép màu đen khổng lộ, từ thân xe được trang bị đến kính xe, thậm chí liền lốp xe đều là chống đạn.
Toàn bộ chiếc xe có thể chịu được sự tấn công của bom TNT 15kg - một cỗ xe ngày tận thế thích hợp!
An Nam không khỏi quay đầu lại nhìn chiếc xe trong mơ của mình đi nhanh qua.
Cô thực sự muốn nó!
Nghe nói cả nước chỉ có hai chiếc xe này.
An Nam chỉ nhìn thấy Rolls-Royce, Bingley và các loại siêu xe khác trong khu biệt thự trước đây, nhưng cô lại không để ý ...?
Trong khi đang suy nghĩ về điều gì, cô đã đến đích mà không hề thay biết.
Trần Thái đã nói với người bảo vệ nên cô tiến vào Trần gia một cách suôn sẻ mà không gặp trở ngại gì.
Nơi này cũng tráng lệ như căn biệt thự cô từng ở.
Trần Thái ngồi trên chiếc ghế sofa sang trọng đưa cho cô chiếc lưỡi lê ba lưỡi mà dì đã chuẩn bị sẵn.
An Nam nhận lấy bằng cả hai tay và lịch sự cảm ơn.
Trần Thái nhìn cô gái trước mặt dù gia đình có thay đổi nhưng vẫn lễ phép, trong lòng không khỏi có chút thương cảm.
Thật sự rất khó có thể biết cô bé đã suy sụp như thế nào? Như thế mà vẫn chăm sóc bản thân gọn gàng, lịch sự như vậy mà không làm mất đi phẩm giá của mình.
Thế là Trần Thái tìm được một chiếc hộp trang sức thật đẹp.
"Mặt dây chuyền ngọc này trước đây là mẹ con tặng cho dì, nghe nói con rời nhà không mang theo thứ gì, dì trả lại cho con."
An Nam sửng sốt: “Đã mẹ con đưa cho dì rồi, làm sao con có thể lấy lại được…”
“Dì bảo con cầm, thì con cứ cầm.” Trần Thái ngắt lời cô, trực tiếp nhét hộp trang sức vào tay An Nam, sau đó không nhìn cô nữa, xoay người đi lên lầu.
“Tiểu Lưu, tiễn khách.”
Bảo mẩu Trần gia lập tức đi tới, làm động tác "xin mời".
An Nam trầm ngâm nhìn bóng lưng Trần Thái rồi rời đi với mặt dây chuyền và chiếc lưỡi lê ba lưỡi.
Cô nhớ kiếp trước cô cũng đã nhìn thấy dì Trần khi đến tìm người cha cặn bã của mình, nhưng lúc đó dì Trần không giúp một tay, nhìn cô bị đuổi đi với ánh mắt lạnh lùng.
Và ngay lúc này, dì Trần đã tốt bụng đưa cho cô mặt dây chuyền.
Nghĩ lại thì bản chất con người vốn phức tạp.
Khi giàu có, bạn có thể “làm được việc lớn, giúp ích cho thiên hạ”, nhưng đến ngày tận thế khi nguồn vật tư khan hiếm, bạn đương nhiên chọn cách “sống một mình”.
...
An Nam trở lại thành phố và tìm được một quán Lẩu có tiếng.
--- Ngày mưa ăn lẩu là ngon nhất.
Trong khi ngâm thịt cừu, cô kiểm tra danh sách hàng dự trữ của mình.
Mọi thứ đều đã được đánh dấu, nhưng chỉ có duy nhất một “món ăn tinh thần” là chưa được mua.
Vì vậy, cô ngay lập tức đến thành phố điện tử mua máy tính sau bữa tối và mua một vài máy tính bảng, điện thoại di động, thẻ nhớ, đ ĩa cứng, tai nghe, v.v.
theo kế hoạch ngày hôm qua đã định.
Khi về đến nhà đã là buổi tối, cô có thể tiếp tục tải những bộ phim và tại liệu mà hôm qua cô chưa tải xuống.
Sau khi đặt tất cả đồ đạc vào trong không gian, An Nam do dự một chút rồi bước vào một cửa hàng thú cưng.
Con người là loài động vật có tính xã hội, nếu bị cô lập khỏi xã hội trong thời gian dài và ở một mình sẽ bị trầm cảm, đặc biệt là ngày tận thế khi áp lực tâm lý vô cùng cao, An Nam nghĩ rằng để không phát điên, cô vẫn cần một người bạn đồng hành.
Bạn đời trước của cô là Bạch Văn Bân và Tiền Oanh.
Sự thật đã chứng minh rằng con người rất khó tin tưởng.
Chỉ có loài chó mới có thể trung thành mãi mãi.
Trong không gian có đủ đồ dùng nên An Nam dự định mua một chú chó đồng hành để đồng hành cùng cô trong bóng tối của ngày tận thế.
Vừa bước vào cửa hàng thú cưng, lũ chó con đã phấn khích lao tới và sủa “gâu gâu”.
An Nam cau mày: Tiếng chó sủa to như vậy? Nó quá cao, một khi bị người khác phát hiện, nó sẽ bị mục tiêu nhắm vào làm thực phẩm.
Đột nhiên, một chiếc bánh bao màu trắng sữa thu hút sự chú ý của cô.
Đằng sau một nhóm chó con đang phấn khích, cô thấy một con đang nằm nhàn nhã trên thảm, đầu uể oải vùi dưới bàn chân.
An Nam đi tới nhặt nó lên và nhìn thấy bộ mặt thật của nó.
Ờ...!Sao con chó này xấu xí thế?
Trông giống như một con lợn.
Như nghe được suy nghĩ của cô, con chó “ậm ừ” bất mãn hai tiếng.
An Nam nhìn nhân viên bán hàng: “Con chó này không biết sủa?”
Người bán hàng mỉm cười nói: “Đó là một con chó Bulldog Pháp, hầu như không sửa bao giờ.
Cô bé này mới có nửa tuổi, tính tình lười biếng, không thích vận động.”
Lười biếng thì tốt, mấy ngày nay ra ngoài dắt chó đi dạo cũng không tiện, để con nhỏ có thể chạy nhảy trong nhà.
Và nó không sủa quá nhiều.
Nó nhỏ đến mức có thể để trong túi mang đi.
An Nam nhìn cái mặt xấu xí của nó càng thấy thích.
Chính là nó.
Sau đó, cô mua rất nhiều thức ăn và đồ ăn nhẹ cho chó, cũng như chuồng chó, miếng lót thay tã, quần áo cho chó, đồ chơi nhỏ, v.v.
Trước khi rời đi, cô nhìn lũ chó con, ngẫm nghĩ rồi nói với nhân viên bán hàng:
“Bạn của tôi ở đài khí tượng nói ngày mai sẽ có mưa lớn, có nguy cơ lũ tràn vào nhà, anh nên chuẩn bị trước.”
Nói xong cô quay người rời đi.
Sau ngày tận thế, ngay cả con người cũng khó có thể sống sót.
Số phận của những con vật nhỏ bé này có thể tưởng tượng được.
Cô không phải là một vị cứu tinh và rất khó để tự bảo vệ mình.
Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nhắc nhở.
Sau khi rời khỏi cửa hàng thú cưng, An Nam đến chỗ người bán buôn và lấy thêm hai xe chở đồ dùng cho thú cưng.
Khi cô đang kiểm tra, cô thoáng thấy một đống cát mèo và chợt nảy ra một ý tưởng.
Không thể sử dụng nhà vệ sinh sau khi nguồn nước bị cắt vào ngày tận thế.
Mặc dù trong không gian có túi đựng rác nhưng việc sử dụng cát vệ mèo đi vệ sinh không chỉ sạch sẽ và thuận tiện.
Vì vậy cô đã mua một chiếc xe tải chở toàn là cát mèo.
Sau khi mua đồ dùng cho thú cưng, 3 triệu vay mượn cũng gần hết, chỉ còn lại 3.000 tệ cuối cùng.
An Nam thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng kiếp này tiền giấy cũng không còn biến thành giấy vụn nữa.
Cô vui vẻ xoa đầu thú cưng rồi nói: "Đi thôi, chị sẽ chở em đi chơi."
Con chó kêu vo ve hai lần bằng mũi.
Trong cơn mưa phùn, An Nam mở bản đồ giấy ra và so sánh cẩn thận khi lái xe.
Vài ngày nữa, tính năng định vị của điện thoại di động sẽ không còn hoạt động.
Sau đó, nếu muốn ra ngoài, cô sẽ phải dựa vào bản đồ để xác định phương hướng.
An Nam đã đánh dấu một số địa điểm và trung tâm mua sắm quan trọng trên bản đồ, sau đó cẩn thận ghi chú phần trên của các tòa nhà này trông như thế nào ở thực tế (phần dưới sẽ bị ngập).
Sau khi lái xe một lúc, cuối cùng cô đã trả lại chiếc xe tải trước khi công ty cho thuê xe tan làm, rồi thuê một chiếc RV thay thế.
Mặc dù đã có "Ngũ Lăng Hồng Quang" ( xe của bọn cướp dầu) trong không gian nhưng xét đến sự thoải mái khi đi lại thì việc mua RV vẫn là cần thiết.
Môi trường bên trong và chức năng của RV tốt hơn nhiều so với xe Ngũ Lăng.
Thời gian thuê là hai ngày, tiền đặt cọc được sử dụng để bù đắp cho chiếc xe tải thuê trước đó và sau đó 3.000 tệ khác đã được thanh toán.
Không cần đợi đến ngày trả về, mưa lớn sẽ ngập khắp thành phố.
Nếu cô không mang theo chiếc xe này, nó sẽ bị lũ cuốn trôi đi.
Bộ len này sẽ không chuyển sang màu trắng cho đến khi nó bị cắt đi.
An Nam tiêu sạch số tiền cuối cùng trong thẻ mà không hề gánh nặng tâm lý.
Khi RV được thu vào không gian, phần không gian cuối cùng cũng bị chiếm giữ.
4 triệu nghe có vẻ không nhiều nhưng xét về nguồn vật tư thì lại rất đáng giá.
An Nam cầm ô, ôm chó rồi hài lòng bước về nhà.
Vừa bước vào tòa nhà của mình, cô đã nhìn thấy Bạch Văn Bân đang đứng trước cửa khu cư xá.
An Nam trong lòng cảm thấy xui xẻo.
“Nam Nam!” Bạch Văn Bân nhìn con chó trong tay An Nam: “Em mua chó con à?”
An Nam ngơ ngác: “Anh có ý kiến gì không?”
"Không, không, anh chỉ muốn hỏi em, tại sao em đột nhiên chặn anh."
"Hôm qua Oanh nhi nói, em chê chúng tôi xấu xí phải không."
"Anh biết em không phải loại người này, giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm gì đó."
"Hôm nay anh lên tầng 14 tìm em nhưng em không có ở nhà nên anh phải đợi em ở đây.
Nam Nam, anh..."
“Không có hiểu lầm gì cả.” An Nam ngắt lời: “Tôi cũng cảm thấy anh xấu xí mà thôi.”
Bạch Văn Bân nghẹn họng, vẻ mặt gần như không khống chế được.
Nhưng anh vẫn kìm lòng nói: “Nam Nam, anh rất thích em, mong em cho anh một cơ hội, dù chỉ là bạn bè…”
Tại sao người đàn ông này lại cứng đầu như vậy?
Sau một ngày bận rộn, An Nam chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Vì vậy cô nói: "Tôi mệt rồi.
Nếu còn chuyện muốn nói thì 12 giờ trưa ngày mai chúng ta ăn cơm nói chuyện tại nhà hàng Hoài Thư ở quận Quan Thành."
Bạch Văn Bân nghe vậy vui mừng khôn xiết.
Nhà hàng Hoài Thư là một nhà hàng nổi tiếng dành cho các cặp đôi.
An Nam có bất ngờ mời mình đến đó ăn.
.
.
An Nam phớt lờ anh khi anh chìm vào giấc mơ ngọt ngào và đi vào thang máy lên lầu.
Vui đi thôi.
Quận Quan Thành có địa hình thấp nhất, còn tùy xem ngày mai anh còn vui vẻ được hay không.