Thiên Tài Tennis

Chương 36: C36: Keigo



24/12 là sinh nhật Ryoma đó nha, cùng chúc mừng nào ☆*:.。. \(≧▽≦)/ .。.:*☆

-----------------------------------------------------

Ryoma rã rời ngồi bệt xuống đất thở dốc vì mệt mỏi sau buổi luyện tập với cường độ chỉ tăng mà không giảm, cậu thầm lia mắt khắp nơi....

Momo tiền bối đã bỏ hoạt động CLB ba ngày rồi.

Nhưng Ryoma cũng không quá để tâm đến chuyện đó, đối với loại người như Momoshiro, phải tự hiểu ra vấn đề rồi cố gắng mới là hướng đi tốt nhất.

Hơn nữa, các bài tập gần đây của chính tuyển đã đạt đến một tầm cao khác từ khi cuốn sổ tay dữ liệu mới của Inui xuất hiện, chung quy cũng là vì cuốn cũ hết chỗ ghi rồi, dù nó cũng chẳng mỏng manh hay nhỏ bé gì.

Ryoma vì là năm nhất duy nhất trong chính tuyển Seigaku, lại còn được ngầm mệnh danh là át chủ bài của Seigaku, thành ra bài tập của cậu so với các thành viên khác luôn là nhiều hơn.

Vả lại thể lực của Ryoma căn bản là vô cùng tốt, nếu không muốn nói là quái vật, nên Inui càng không kiêng kị gì trong việc ra bài tập tập luyện cho cậu.

Nói là không kiêng kị, nhưng Ryoma nào biết, vì lo lắng cậu vẫn chưa hoàn toàn khỏe sau cơn sốt kia, Tezuka và Fuji đã thương lượng, tốn khá nhiều lời lẽ để khiến Inui giảm bớt một vài bài tập nhỏ, nhưng tiêu thể lực nhiều.

Chuyện bị nhốt trong phòng dụng cụ kia thì ngoài Tezuka, Fuji, Ryoma và Ryuzaki Sasaki thì tuyệt đối không có người tiếp theo biết được.

Trong nội bộ CLB tennis cũng đột nhiên xuất hiện tin đồn phòng dụng cụ có ma, vì nhiều đồ đạc nhỏ không cánh mà bay.




Bỏ qua chuyện đó, chuyện khiến Ryoma mệt mỏi thứ hai chính là....cậu không biết đối mặt với Tezuka và Fuji thế nào nữa.

Đã lỡ đồng ý chuyện xưng hô thẳng tên của hai người họ, Ryoma dù không coi đó là chuyện to tát gì, nhưng cậu cũng không phải học sinh tiểu học, đương nhiên sẽ liệu trước được một phần hậu quả của nó.

Nên là...Ryoma chỉ biết cứng nhắc tránh mặt Tezuka và Fuji, theo suy nghĩ của cậu, không gặp mặt thì không cần phải nói chuyện, mà không cần nói chuyện thì khỏi gọi tên, thế thôi.

Và cũng chính vì thế, áp suất cùng khí lạnh Tezuka ngày càng có xu hướng tăng dần, đạt đến ngưỡng có thể thần không biết quỷ không hay mà đóng băng người bên cạnh. Fuji cũng không bình thường nổi, nụ cười của anh thật làm người ta không rét mà run.

Kết quả là chẳng thành viên nào trong CLB tennis dám chểnh mảng việc tập luyện, dù có tham gia thi đấu chính thức hay không.

Ngay cả Kikumaru thường ngày vẫn hay đùa giỡn cũng nghiêm túc hẳn ra.

Mà trong tình cảnh này, Momoshiro lại nghỉ mấy bữa liền, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.




-Ryoma, nước.

Chai nước khoáng mát lạnh được đưa đến, kề vào gần má Ryoma làm cậu bất giác run nhẹ.

Như gặp được người bạn tri kỉ trong hoàn cảnh hoạn nạn, Ryoma ngay lập tức nhận lấy chai nước. Cứ như thế, bàn tay hai người vô ý mơn trớn nhau, làm người kia khựng lại một chút.

Thỏa mãn uống một lần nửa chai nước, Ryoma ngẩng đầu:

-Cảm ơn,...Đội trưởng?

Nghe danh xưng quen thuộc, Tezuka không hài lòng cau mày, đôi mắt của Fuji bên cạnh cũng tràn đầy ý cười mang tính chất dọa người.

-Đội trưởng?

Giọng nói lạnh lùng làm Ryoma muốn chạy trốn, nhưng vạn vật mách bảo rằng...cậu không thể!


-Xin lỗi, Ku-Kunimitsu.

Lời vừa dứt, dù là ở xa hay ở gần, tai thính hay không thính, tất cả các thành viên CLB tennis đều đồng loạt dừng hoạt động, máy móc quay đầu nhìn về phía ba nhân vật chính.

Toàn CLB tennis đóng đá-part 1.

Không phải vì hơi lạnh từ Đội trưởng hay nụ cười rợn người của thiên tài Fuji, hay nét mặt không đổi khi đang điên cuồng thu thập dữ liệu của người khác từ Inui.

Chỉ là bốn chữ tạo thành một cái tên quen thuộc được phát ra từ miệng Ryoma.

Fuji dường như còn sợ chuyện chưa đủ loạn, giả vờ ủy khuất, nghiêng người hỏi:

-Còn anh thì sao, Ryoma?

-Shu-Shusuke.

Những bức tượng người chưa kịp khôi phục đã đóng đá-part 2.




Được rồi, Ryoma thừa nhận, cho dù trong lòng cậu thật sự chẳng coi việc gọi thẳng tên này to tát gì, nhưng khi nói ra miệng vẫn ngượng chết mất.

Chủ yếu là vì gọi thẳng tên thế này làm Ryoma cảm thấy cậu với hai người kia đã có chút...thân thiết hơn.

-Oa, Ochibi! Em thế mà lại dám gọi thẳng tên Đội trưởng và Fujiko!

Kikumaru là người thoát khỏi cơn mê đầu tiên, lập tức tăng động bất thường trở lại, nhảy chồm lên người Ryoma từ phía sau.

Nhưng ngay cái lúc Kikumaru chuẩn bị chạm được vào người Ryoma, Oishi đã kịp thời đưa tay chặn trước ngực anh, đồng thời ngay lập tức kéo anh về phía mình trong ánh nhìn khủng bố từ hai người nào đó.

-Oishi, cậu làm gì thế?

Kikumaru vẫn ngây thơ quơ chân quạt tay, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Oishi-người bạn thân kiêm người vừa cứu anh một mạng.

-Eiji, Ryoma còn đang mệt, cậu nhảy chồm lên như thế sẽ làm em ấy ngã.

Oishi cố gắng giải thích một cách thật hợp lí, mong sao Kikumaru có thể dừng ngay ý định của mình.

-Tớ biết rồi mà, mau thả tớ ra.

Kikumaru im lặng tiếp thu một chút, rồi lại cố gắng vùng vẫy.

Nhìn một màn "đùa giỡn" của cặp đôi vàng, dường như những bức tượng đá đã dần trở lại bình thường.

Ryoma tuy nhìn hai tiền bối trước mắt, chỉ thiếu điều nói ra hai chữ "trẻ con", nhưng đôi mắt cậu đong đầy sự thỏa mãn.

Những ngày tháng vui vẻ như thế này, cứ kéo dài mãi thì thật tốt.




Đương nhiên là Ryoma có thể tiếp tục vui vẻ, ngày ngày nhìn thấy các tiền bối, rồi cùng họ chơi đùa, đánh tennis, nhưng hai chữ "yên bình" thì nhất định không thể đến với cậu theo cách đơn giản và dễ dàng.

-Hệ thống! Mau giết quách tên Echizen Ryoma kia cho tao!

Ryuzaki Sasaki điên tiết hét lên, chân mạnh bạo đá văng một cái ghế gần đó.


[Mong kí chủ hãy bình tĩnh]

-Mày bảo tao bình tĩnh? Mày vừa nãy có nghe nó nói gì không? Nó gọi thẳng tên của Kunimitsu và Shusuke! Sao nó dám! Họ là của tao!

Ryuzaki Sasaki như đã thực sự phát điên, không ngừng đập phá đồ đạc xung quanh, từ bút viết trên bàn, cho đến chậu hoa nhỏ đáng thương gần đó đều không thoát được, rồi ghế, bàn cũng bị đạp cho ngã.

-Tại sao mày không giết được nó? Nó thậm chí còn không có biểu hiện bệnh tật nào. Thứ hệ thống vô dụng!

[Mong kí chủ hãy bình tĩnh]

Hệ thống giống như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ biết khuyên Ryuzaki Sasaki bình tĩnh lại.

Hệ thống xác định sinh mệnh của Echizen Ryoma có bị ảnh hưởng, nhưng trớ trêu thay lại vô cùng ít, chuyện này chắc chắn có sự can thiệp của tên Diêm Vương mà vị kí chủ lần này của nó lại chỉ là một con nhóc ngu ngốc, dễ bị cảm xúc kiểm soát.

Coi như xui xẻo, nhưng mà...dù nó là Hệ thống, song tu thành tinh rồi cũng đã có cảm xúc của riêng mình, có ai chịu được bị một kẻ ngốc sỉ nhục nhỉ? Nhất là trong tình huống Hệ thống cũng đang tức.

-Aaaaa!!!

Tiếng thét đau đớn kinh hoàng của Ryuzaki Sasaki vang vọng, dù là đứng ở hành lang bên dưới cũng có thể nghe, cô ta như muốn hét đến vỡ giọng.

Cơ thể bị tê liệt ngã xuống, Ryuzaki Sasaki nằm thở dốc không khác gì một con cá bị mắc cạn.

-M-Mày kích điện tao.

Ryuzaki Sasaki yếu ớt, thều thào nói, lại tràn đầy sự không tin, cô ta chưa từng nghĩ đến tình huống như thế này.

Trong suy nghĩ của Ryuzaki Sasaki, Hệ thống là thứ đương nhiên thuộc về mình, thứ nghe theo mọi mệnh lệnh của cô ta, giúp cô ta tiến đến đỉnh cao, giống như bao vị nữ chủ xuyên thư khác.

[Kí chủ, tôi không phải đã nói cô hãy bình tĩnh rồi sao?]

Giọng nói máy móc lạnh băng không một cảm xúc của Hệ thống lại vang lên bên tai Ryuzaki Sasaki, vào thời khắc này làm cô ta không rét mà run.




Ryoma sải bước trên đường, trong sự bao bọc ấm áp của những tia nắng lúc hoàng hôn, đi về nhà.

-Hm?

Ryoma hình như vừa thấy Momoshiro, cùng với chị dâu Ann.

Cậu cau mày, Momo tiền bối không ngu ngốc chạy đi tìm đối thủ đánh tennis mà lại đi hẹn hò với chị dâu Ann?

Chuyện này không hợp lí chút nào.

Thế là Ryoma lặng lẽ bám theo hai người họ.

Được rồi, đã là mèo thì luôn có máu tò mò mà, giống như Karupin thích bỏ nhà đi phiêu lưu đây đó vậy.




Nhìn Momoshiro và Ann vui vẻ đánh tennis, Ryoma bất giác đặt tay lên bao vớt của mình, trong lòng cũng hài lòng cảm khái, dù bình thường Momo tiền bối đúng là rất ngốc, nhưng ở khâu chọn chị dâu này thì cậu không còn gì để chê.


-Trông cậu vui vẻ quá nhỉ, Momoshiro.

Hai con người đang vui vẻ, tình cảm mặn nồng đột nhiên bị sự xuất hiện của Atobe Keigo cùng dàn chính tuyển Hyotei đằng sau anh ta cắt ngang.

Ryoma đứng cách đó không xa cũng cau mày, Vua khỉ núi mãi không thể bỏ cái thói thích đi gây sự dạo này.

Mỗi lần Ryoma bắt gặp Atobe ngoài đường là chục lần như một.

Địa điểm là ở các sân tennis đường phố, còn tình huống thì đương nhiên là Atobe cùng chính tuyển Hyotei đi chọc tức người khác, rồi thách nhau đấu tennis, nhưng lần nào cũng để Oshitari và Mukahi ra nhận thách đấu và yêu cầu đối thủ đánh đôi.

Một bên thì không bình tĩnh, lại bắt cặp với một người không mạnh hoặc thậm chí là xa lạ, một bên thì là cặp đôi truyền kì của chính tuyển Hyotei, nhìn thôi cũng biết kết quả.

Ryoma thở dài, Vua khỉ núi đúng là chỉ biết dùng chiêu trò cũ rích này.

-Vậy để em bắt cặp với anh đi, Momo tiền bối.




Sự xuất hiện bất ngờ của Ryoma làm mọi người ai cũng ngạc nhiên, riêng Atobe thì có chút vui vẻ, từ giải đấu Tokyo đến giờ anh còn chưa được gặp lại tên nhóc này lần nào đâu.

-Là nhóc...

Mukahi đang hào hứng khiêu khích Momoshiro chợt có chút chần chừ, anh đã từng thấy qua năng lực quái vật của tên nhóc này rồi, vẫn là không nên động vào thì hơn.

Thêm nữa, Mukahi lặng lẽ nhìn Atobe đang không dấu được sự thích thú, anh không chơi nổi với tên nhóc này, hậu thuẫn của nó mạnh quá.

-Sao? Không dám? Vậy Vua khỉ núi, anh đánh với tôi.

Atobe chớp mắt, ngạc nhiên trong chốc lát, rồi cười lớn.

-Ta không muốn tốn sức vào những trận đấu không chính thức.

Ryoma có chút không hài lòng, nhưng căn bản cậu cũng không định đánh thật, chỉ đi ra giải vây cho Momo tiền bối thôi, nên không buông lời khiêu khích nữa.

-Momo tiền bối, đi thôi.

Ryoma xoay người, tranh thủ cơ hội trốn thoát khỏi đây, cũng sẵn tiện khuyên nhẹ Momo tiền bối hoạt động CLB, nếu không đôi chân anh sẽ chính thức bỏ mạng dưới hình phạt của Đội trưởng.




Atobe hụt hẫn, khó lắm mới gặp được một lần, làm sao mà thả đi dễ vậy được chứ.

-Này nhóc.

Ryoma khó chịu quay đầu phản bác, bên kia tay phất phất ý chỉ Momoshiro và Ann cứ đi tiếp.

-Đừng gọi tôi là nhóc.

Atobe cũng không so đo:

-Ryoma, đi ăn với ta một bữa đi, ta mời.

Ryoma im lặng ngẫm nghĩ một chút, đúng lúc cậu cũng đang đói bụng, thôi, coi như đây là Atobe bồi thường vì gọi cậu là "nhóc" đi.

-Được thôi.




Ryoma cạn lời nhìn Atobe ngồi đối diện mình đang thong thả thẩm rượu.

Chỉ một bữa đi ăn bình thường thôi mà, có cần vào nhà hàng, rồi đốt nến uống rượu, còn có thêm đội ngũ nhạc sĩ riêng ngay bên cạnh thế này không?

Hơn nữa, hai bộ đồ thể thao trên người hai người thật sự không hợp tông chút nào với cái sự sang trọng bất thường này.


Người phục vụ thành thạo dọn đồ ăn lên bàn rồi cúi người rời đi, bỏ lại một câu "Chúc các ngài ngon miệng".

Giải quyết xong món bò bít tết của mình, Ryoma nói:

-Tôi nói này Vua khỉ núi.

-Chuyện gì?

-Sao chúng ta lại phải ăn uống một trong nhà hàng sang trọng thế này?

-Nhóc không hài lòng?

Atobe nhìn Ryoma, chỉ cần lời thừa nhận phát ra từ miệng cậu, nhà hàng này sẽ ngay lập tức phá sản. Atobe chính là kiểu thiếu gia có tiền, có quyền như thế đấy.

-Không phải thế, chỉ là không quen.

-Vài lần rồi sẽ quen thôi.

Atobe thản nhiên nói, Ryoma tràn ngập nghi vấn, anh ta sẽ không phải thật sự muốn mời cậu đi ăn đến quen đó chứ.




-Ryoma.

Ryoma uống một ngụm sữa, lịch sự lau miệng, rồi lại sẵn sàng nói chuyện với Atobe.

-Sao?

-Nhóc không nghĩ mình nên đổi cách gọi ta sao? Cái biệt danh "Vua khỉ núi" kia chẳng hoa lệ chút nào.

Atobe rõ ràng không hài lòng than vãn.

-Được thôi.


Ryoma nhướng mày, chuyện này cũng dễ thôi, chỉ là quen miệng gọi rồi giờ lại thay đổi nên có chút ngượng miệng, nhưng sao....cậu cảm thấy cái cảnh này có chút quen thuộc.

-Keigo, gọi ta là Keigo.

Ly sữa trên tay Ryoma có xu hướng sắp bị rơi xuống đất, giờ thì cậu biết vì sao cảnh này quen rồi, chỉ mới đây vài ngày, cậu cũng được Đội trưởng và Fuji tiền bối yêu cầu như thế.

Cố gắng lựa lời sao cho thật trôi chảy, Ryoma nói:

-Chúng ta không quá thân thiết, gọi tên thì có chút không thích hợp.

-Đi ăn thêm mấy lần nữa sẽ thân thôi.

Atobe kiểu "Chuyện này thì có gì khó".

Mà Ryoma thì không muốn làm Atobe khó chịu, nói trắng ra là cậu không muốn phá vỡ mối quan hệ yên bình hiện tại vủa mình với tất cả mọi người, nó giống như một chấp niệm của Ryoma từ sau khi trọng sinh, vì kiếp trước cậu đã cô đớn mấy năm liền trước khi chết.

Sự im lặng bất đắc dĩ của Ryoma là sự đồng ý rõ ràng nhất, Atobe mỉm cười thỏa mãn, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.




12:00-23/12/2021_0:00-24/12/2021.

Chúc mừng sinh nhật, Ryoma.

Cũng chúc toàn bộ độc giả một Giáng sinh an lành, vui vẻ, khỏe mạnh và hạnh phúc bên người thân và gia đình nha!

Lại sắp kết thúc 1 năm nữa rồi, cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và ủng hộ tui. ♡\(//∇//)\.

Mong là năm sau tui sẽ hoàn được bộ này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.