Thiên Tài Tennis

Chương 46: C46: Đi Net



Hôm nay, mới vừa nãy, Ryoma đã làm một việc mà cả đời trước lẫn đời này cậu đều chưa làm, đó chính là đi tiệm net.

Mặc dù đã chứng thực giấy tờ liên quan, thẻ học sinh các kiểu, nhưng ông chủ tiệm net vẫn vô cùng nghi ngờ mà nhìn Ryoma, còn cho rằng cậu là một nhóc học sinh tiểu học nào đó lấy cắp thẻ học sinh của anh trai để đi net chơi.

Ông chủ tiệm net biểu thị: "Dù tôi đúng là phải kiếm tiền ăn cơm, nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp. Tuyệt đối không thể làm hư một thế hệ tương lai của đất nước!"

Ryoma miễn cưỡng nở nụ cười thân thiện với ông chủ tiệm net, lấy lại thẻ học sinh từ tay ông và tiến thẳng đến vị trí mình vừa thuê được.

-E242... E242...

Ryoma lẩm bẩm tìm kiếm vị trí ngồi của mình trong cái tiệm net rộng lớn và mát mẻ kia. Giữa mùa hè, ai cũng muốn tìm một nơi mát mẻ, có máy lạnh, lại yên tĩnh để thư giãn, mà những tiệm net kiểu này là đủ để đạt tiêu chuẩn.

Đi đến hàng ghế E, lại đi qua thêm mấy (chục) ghế nữa, rốt cuộc Ryoma cũng có thể thở phào ngồi xuống chiếc ghế êm ái trong tiệm net.

Dù đã lường trước được việc sẽ bị ông chủ tiệm ngăn cản, nhưng Ryoma vẫn không thể không khó chịu khi bị xem là học sinh tiểu học. 

Ryoma có thể bàng quang trước hầu hết mọi chuyện, dù là sỉ nhục cậu hay chọc ghẹo cậu, thì ngoài gia đình và bạn bè, thứ duy nhất còn có thể khiến Ryoma xù lông chính là chiều cao.

Ryoma biết, biết tương lai mình sẽ cao lên, còn cao bằng các tiền bối nữa cơ.

Nhưng hiện tại là hiện tại! Và hiện tại cậu vẫn đang lù---... chưa cao!

Thôi, cố gắng dời sự chú ý của bản thân về lại màn hình, Ryoma sau khi khởi động máy xong xuôi, liền loay hoay tìm một mảnh giấy nhỏ trong túi mình, đây là hướng dẫn liên lạc mà Tezuka đã để lại cho cậu.

Vì Tezuka ở tận Đức, chỉ không đơn giản là một thành phố khác ở Nhật Bản, thành ra việc gửi thư cũng bất tiện hơn, mà gửi tin nhắn thì không quá hiệu quả, thành ra anh đã quyết định sẽ liên lạc qua mạng.

Ryoma không giàu, nhưng nhà cậu cũng được xem là có điều kiện, cũng mua nổi cho cậu một chiếc máy tính đời mới nhất. Tuy nhiên, Ryoma chính là ngại nhất lúc đang nói chuyện lại bị cắt ngang, vả lại hôm nay Ryoga lại ở nhà...

Nói chung là vì Ryoga nên Ryoma mới đi net đó.

Theo các bước hướng dẫn trên mảnh giấy đã có phần nhàu nát, Ryoma đeo lên tai nghe, rốt cuộc cũng thấy lại được khuôn mặt góc cạnh, điển trai của Tezuka sau hơn một tuần không trao đổi, liên lạc gì với nhau.

-Đã lâu không thấy, Kunimitsu.

Ryoma chần chừ một lúc, rồi cũng nhẹ nhàng cất tiếng. May là tai nghe có kết hợp micro, thành ra cậu không cần phải nói lớn, âm lượng bình thường cũng đã đủ để bên kia nghe được rõ ràng mọi câu chữ cậu thốt ra.

-Rất vui lại được thấy em, Ryoma.

Tezuka không thay đổi biểu cảm khuôn mặt quá nhiều, nhưng hàng lông mày dãn ra một chút, cộng với ánh mắt quá lộ liễu kia là cũng đã đủ làm Ryoma phải vô thức lùi lại.

Nhưng lưng cậu lại đụng trước lưng ghế, Ryoma lúc này mới nhận ra cả hai đang chỉ nói chuyện thông qua màn hình, cậu việc phải chạy trốn chứ.

Khựng lại một chút, cố gắng giấu đi sự ngượng ngùng của bản thân, Ryoma bắt đầu thành thành thật thật khai báo những gì Seigaku đã trải qua trong suốt hơn một tuần qua, cũng không cần Tezuka phải hỏi gì.

Bởi Ryoma biết, Tezuka dù là đang yên ổn chữa trị bên kia, nhưng mỗi phút mỗi giây đều lo lắng cho Seigaku, cho chính tuyển... cho cậu.


-Khụ... là vậy đấy.

-Oishi và mọi người đều đang làm tốt.

Tezuka đặt tay lên cằm lẩm bẩm, lại bắt đầu rơi vào dòng suy nghĩ miên man của chính mình.

Tezuka Kunimitsu là một kẻ mạnh, rất mạnh là đằng khác, dù mang theo cái khuỷu tay bị thương tật từ lâu, anh vẫn có thể dẫn dắt Seigaku đến được giải Kantou. 

Ai cũng công nhận Tezuka và chính bản thân anh cũng vậy, nên mới phát sinh ra thêm nhiều vấn đề sau đó.

Có một Đội trưởng mạnh kì thật không phải một chuyện tốt đẹp, bởi trong đội sẽ nảy sinh ra một thứ gọi là sự ỷ lại. Vì năng lực vượt trội của người dẫn đầu, họ gần như không cần làm gì cũng thắng và đó vô tình lại là một nhược điểm chí mạng.

Tezuka biết Seigaku không như vậy, mỗi thành viên của chính tuyển đều nỗ lực và cố gắng mỗi ngày, nhưng dù là thế, anh vẫn không thể ngừng lo, nhất là khi Seigaku đã bước vào được bán kết.

Vào càng sâu, đối thủ càng mạnh, đó là điều ta phải thừa nhận.

Seigaku liệu có thể chuyển bất lợi thành lợi thế hay không?

-Đừng lo, Kunimitsu. Seigaku sẽ thắng!

Tezuka nhìn khuôn mặt thiếu niên non nớt thông qua màn hình máy tính hiện đại đến thất thần.

Một phần là vì lời tuyên bố hơn, nhưng nhiều hơn vẫn phải kể đến phong thái chững chạc bất thường kia.

Nhưng lời nói kiểu như vậy Ryoma không phải chưa từng nói. Với bản tính vốn tự tin và có phần kiêu ngạo của Echizen Ryoma, những phát ngôn như thế là quá đỗi bình thường.

Tuy nhiên, giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt mèo sáng rực lên trong một không gian tiệm net thiếu ánh sáng kia, Tezuka chỉ thấy được sự nghiêm túc cùng chắc chắn. 

Không kiêu ngạo, không nhất thời, lại càng không phải chỉ là một lời nói suông.

Ryoma khiến Tezuka phải tin, phải tin rằng lời cậu nhóc nói là một sự thật.

-Ừm. Cảm ơn em, Ryoma.

Ryoma chỉ nở nụ cười như thường lệ đáp lại.

Song, chẳng được bao lâu, cậu lại bị sự ôn nhu cùng dịu dàng như muốn tràn qua màn hình kia làm cho ngượng đỏ cả mặt. 

Ryoma đã chấp nhận được cái sự thật kia, rằng Tezuka Kunimitsu thích mình và cậu đang rất, rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề đó, chỉ là Ryoma không biểu hiện quá rõ ràng mà thôi. Chỉ cần chú ý kĩ một chút, sẽ thấy được gần đây tần suất ngẩn người của cậu nhiều đến ngạc nhiên.





-----------------------------o0o-----------------------------




[Ngày hôm sau]

-Ôi chao, Ryoga à. Giờ thì chúng ta đã biết tại sao nhóc ấy lại tránh mặt cậu rồi.

Irie Kanata cười khoái chí nhìn khuôn mặt đã đen thui như đáy nồi của bạn mình.

Ryoga híp mắt, nghiến răng.

Tốt! Tốt lắm!

Sáng nay Chibisuke vội vội vàng vàng sửa soạn ra khỏi nhà từ sớm, còn tưởng là có hẹn gì quan trọng với bạn hay tiền bối trong CLB tennis, không ngờ lại là vào net video call với trai.

Nhưng mà nhìn lại một chút, tên kia cũng chẳng phải người lạ gì. Tezuka Kunimitsu-tình địch đáng báo động nhất hiện tại. 

Nhìn biểu cảm ngượng ngùng rồi đỏ mặt kia của Chibisuke, Ryoga chỉ cảm thấy được lửa giận đang ngày càng bùng cháy trong mình.

Echizen Ryoma là một tên nhóc có EQ thấp đến đáng thương, đây vừa là một chuyện tốt, lại vừa là một nỗi bất đắc dĩ của Ryoga. Hiện tại tận mắt thấy được vẻ mặt mình từng nhiều lần tưởng tượng ra của Ryoma, Ryoga hoàn toàn khẳng định được tên Tezuka kia đã tỏ tình!

Không để hai người kia tiếp tục tình tứ với nhau qua màn hình làm anh ngứa mắt, Ryoga trực tiếp bỏ lại ba tên đồng bọn của mình: Byodoin, Irie, Tokugawa mà chạy đến chỗ thân ảnh nhỏ nhắn kia đang ngồi.

-Chi-bi-su-ke~

-Oa!

Ryoma giật thót tim quay đầu, thấy gương mặt cười phởn phởn của Ryoga thì liền nổi đóa.

-Anh làm cái gì vậy hả, Ryoga?

Giờ thì chuyện Ryoma quan tâm không phải là vì sao Ryoga lại có mặt ở đây, mà là cái hành động hù cậu giật mình vừa rồi của anh.

-Chỉ đùa chút thôi mà. Chibisuke không vui sao?

Ryoga thấy Ryoma tức giận thì liền thay đổi chiến thuật sang làm nũng.

Đôi mắt cùng biểu cảm khuôn mặt của anh đều hiện ra một vẻ bị tổn thương, còn rất oan ức, làm một người lớn như Ryoma không thể không bị xiêu lòng.

Gì chứ... làm người lớn thì cũng phải khoan dung với đám trẻ một chút.


Ryoma bĩu môi:

-Lần sau đừng làm thế nữa.

-Vâng~

Nhưng Ryoma đã bỏ lỡ một việc, vì hiện tại cậu đang quay đầu lại nhìn Ryoga, lại bị hắn đùa dai mà che mắt...

Cậu đã không nhìn thấy được, nụ cười cùng vẻ mặt mang đầy tính chiếm hữu của Ryoga, cùng đôi tay gắt gao ôm lấy cậu của anh ta trong khi mắt đối mắt với Tezuka bên kia màn hình.

Đây tựa một lời thách thức, một lời tuyên chiến nghiêm túc giữa Echizen Ryoga và Tezuka Kunimitsu.

Tezuka trầm mặt nhìn hành động càn rỡ của Ryoga, anh có thể lên tiếng cảnh báo Ryoma, nhưng anh không làm thế. Tezuka chấp nhận lời thách thức này, để xem cuối cùng, kẻ nào sẽ nắm giữ được thiếu niên trân bảo kia.

Chỉ có đôi tay siết chặt đến cắm sâu vào lòng bàn tay ở bên dưới mới thật sự phản ánh đúng được tâm tình vô cùng đáng báo động của Tezuka lúc này.

Dưới ánh mắt vô cùng thân thiện của Ryoga, Ryoma chỉ có thể đơn giản nhanh chóng nói thêm vài lời dặn dò cho Tezuka, cũng cam đoan với anh vài chuyện, ví dụ như không được vì chiến thắng mà quá mạo hiểm chẳng hạn.

-Tạm biệt, Kunimitsu, gặp lại anh sau.

Và cũng mong rằng, ở lần gặp sau, chúng ta có thể trực tiếp đứng đối diện trò chuyện với nhau.

Ryoma thở dài cái nhẹ, chịu thôi, nhớ thì nhớ, nhưng cậu cũng không muốn vì mình mà trì hoãn việc chữa trị của Tezuka.

Ryoga bất mãn nhìn Ryoma vẫn còn đang lưu luyến tình địch, anh phất tay ra hiệu đuổi đồng bọn của mình về, còn bản thân thì bám lấy Ryoma cả một ngày hôm đó.

Ba người kia chỉ biết bất đắc dĩ nhìn thằng bạn bám dính lấy em trai mà trở về. Mà thôi, bọn họ đi chơi với nhau, không cần Ryoga cũng được.


-----------------------------o0o-----------------------------





Ryoma cau mày khó chịu đứng trước một trong những chiếc máy bán nước tự động trong khu thi đấu, hôm nay là ngày trận bán kết giải Kantou diễn ra.

Vì nó gần sân thi đấu của Seigaku lần này nhất đến cậu mới tin tưởng chọn lựa, ai ngờ nó lại không có một lon ponta nào cả, nói gì đến ponta vị nho.

Ryoma cảm thấy mình vừa bị phản bội!

Rõ ràng cả chục chiếc máy bán nước tự động nhất ở địa điểm thi đấu lần này đều có, tại sao cố tình có một mình cái máy này lại không có?

Sau khi Ryoma cuối cùng cũng buông xuôi được sự cố chấp với ponta mà chọn lon nước khác, một bàn tay nhăn nheo chặn trước mặt cậu.

Ryoma chuyển tầm mắt, là một ông lão, trong quen lắm...

Thôi, lần nào cậu chẳng thấy quen, chẳng qua là làm cách nào đều không nhớ lại được. Thôi thì khỏi nhớ luôn cho rồi.

-Cháu muốn cái này phải không?


Ông lão cúi người lấy lon nước nào đó từ máy bán hàng tự động, rồi đưa cho Ryoma.

Dù đây không phải loại Ryoma định mua, nhưng thôi kệ, không có ponta, nước nào cũng giống nhau thôi.

-Cảm ơn ông.

-Không có gì, cháu ngoan lắm. 

Ryoma dù lại được khen, nhưng khóe mắt lại không nhịn được giật giật, lại nữa, cậu lại bị coi là trẻ con mà đối xử... dù hiện tại thì đúng là thế thật.

Nhưng mà... 12 tuổi cũng làm người lớn được chớ... đúng không?

-Ông ơi, ông mua nước xong chưa ạ?

Bỗng, có một giọng nói khác vọng lại từ xa.

Còn chưa kịp để ai quay đầu, chủ nhân của giọng nói kia đã chạy đến trước mắt một trẻ, một già.

Ông lão nhìn thiếu niên vừa mới xuất hiện, ông không nói gì mà chỉ cười cười gật đầu.

Thiếu niên định đưa ông lão về, nhưng vừa nhìn thấy mặt Ryoma cùng bộ đồng phục Seigaku cậu khoác lên người, cậu ta liền phấn kích đến nhảy cẫng lên, rồi dùng vận tốc ánh sáng xông đến trước mặt Ryoma.

-Cậu là Echizen Ryoma của Seigaku đúng không?

-Ừm.

-Oa! Đúng thật này! Chào cậu, tớ là Kentaro Aoi của đội Rokkaku, rất vui được làm quen. Hi vọng sẽ có cơ hội được đấu với cậu một trận.

-Tớ đã xem các trận đấu của cậu rồi. Thật sự, thật sự rất tuyệt luôn ấy!

Kentaro hai mắt tỏa sáng mà nhìn Ryoma, mang theo niềm mong muốn đấu với một đối thủ mạnh mà bắt chuyện với Ryoma.

-Mada mada dane. Sẽ có cơ hội.

Ryoma cười vui vẻ, gì chứ, dù không có nhắc đến quá nhiều, nhưng bên cạnh Kintaro Toyama, Kentaro Aoi cũng là một người bạn cùng tuổi khá thân thiết với cậu trong giai đoạn sơ trung này, chỉ là... sau này cũng không có liên lạc nhiều lắm.

Chỉ là, cái tên Kentaro này! Đều cùng tuổi với nhau, nhưng chiều cao lại chênh lệch thấy rõ, cả một khúc chứ chẳng ít gì. Ryoma hừ một tiếng, đúng là chỉ có Kintaro mới có thể chơi lâu dài với cậu, cột điện di động đi chỗ khác mà chơi.

-Được! Vậy hẹn gặp lại Seigaku trên sân đấu.

Ryoma gật đầu nhìn hai người kia đi xa, tầm mắt lại chuyển hướng lên bầu trời xanh êm ả trên cao.

Bán kết, rồi sẽ đến chung kết a...

Yukimura tiền bối! Mong rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ như kiếp trước.




31/03/2022.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.